TUI CHO RẰNG CHỈ CÓ CÁI CHẾT MỚI CHIA CẮT ĐƯỢC BỌN TUI
~∆~∆~∆~
"Vương Hiểu Minh!!!"
Sáng ngày hôm sau, tui bị thư ký của mình hét tỉnh, tui nhìn thấy đôi mi dài thật dài cùng đôi mắt vằn vện tia máu của cậu ấy ngay trước mặt, "Xóa ngay, xóa bài đăng hôm qua của anh ngay!!!"
Tui ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ, mông lung nói: "Không xóa, có viết tên cậu lên trên đó đâu, cậu sợ cái gì?! Đúng rồi, không được gọi tên đầy đủ của tôi!"
Thư ký rốt cuộc cũng là thư ký, tuy rằng gương mặt hiện rõ sự tuyệt vọng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, "Vương tổng, anh có biết làm như vậy sẽ khiến cho rất nhiều người hiểu lầm rằng anh là đồng tính hay không?"
Tui ngồi dậy mang vớ vào, "Biết chứ. Vậy thì sao? Kệ bọn họ!"
Lâm Ý Nhất nói: "Vậy chú cùng dì thì sao? Bọn họ làm sao bây giờ?"
Tui bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, hàm hồ nói: "Tôi là con trai của họ, họ còn không hiểu được tôi sao? Một thẳng nam thẳng đến không thể thẳng được nữa nha, tôi cũng sắp kết hôn rồi, họ cũng lười quản tôi."
Cơ thể Lâm Ý Nhất cứng ngắc, đứng đó bất động, phía sau cậu ấy là mặt trời đang mọc, cậu ấy phản quang mà đứng, lông mi cũng nhiễm phải dương quang, ngọn lông mi cũng biến thành màu vàng nhạt. Người đã sắp ba mươi, ngây ngô cùng khiếp nhược của năm xưa đã biến mất, năm tháng đã nuôi dưỡng cậu trở thành một người đàn ông cẩn trọng, đầy phong độ. Tui có hơi sửng sốt một chút, phát hiện từ trước đến nay, ngoài trừ trong lúc mang trên người thân phận thư ký kia, tui chưa bao giờ nhìn đến Lâm Ý Nhất một cách đàng hoàng cả, nửa ngày sau, tui giang hai cánh tay lên nói: "Đến đây, mặc quần áo."
Lâm Ý Nhất tập mãi cũng thành quen mà đi lấy một bộ âu phục rồi bước đến mặc cho tui, vốn đây là chuyện đã làm được năm năm, hôm nay tui mới phát hiện có chút cảm giác không tự tại, cậu ấy chỉnh sửa cổ áo cho tui, bộ dáng phục tùng mà đeo caravat cho tui, lông mi rũ xuống, sóng mũi cao cao, chăm chú lại xinh đẹp. Tui có thể nghe thấy tiếng cậu ấy hô hấp, tui chỉ cần vươn tay ra đã có thể ôm lấy cậu ấy, thậm chí nếu trượt xuống một chút thì đã đến mông của cậu ấy rồi, nếu như có thể sờ một chút...
Chờ chút, mau ngừng lại não ơi! Yết hầu của tui hơi động đậy, thầm mắng bản thân: "Mày đang nghĩ gì đó! Lâm Ý Nhất