Trong phòng bệnh tản ra mùi thuốc sát trùng nồng nặc, Lâm Nhã đưa tay sờ lên bụng mình, cảm giác đau đớn mệt mỏi bao trùm lấy thân thể.
Con gái của cô còn chưa đầy ba tháng đã bị chính cha ruột ra tay giết hại...!Trần Chính Hào, anh ta không phải con người nữa.
Lâm Nhã tự hỏi bản thân vì sao lại ngu ngốc tin vào lời đường mật của tên đàn ông thối tha kia, sao có thể để tình yêu làm mờ mắt, để lúc này hối hận đã muộn màng.
Ngay cả gia đình, bạn bè đều không quan tâm và phản bội cô, cuộc sống của cô trở nên thật vô nghĩa...
Cửa phòng bất ngờ mở ra, Trần Chính Hào anh tuấn tiêu sái đi đến bên cạnh giường nhìn cô, ánh mắt vẫn tràn ngập yêu thương như thế, thậm chí còn có cả đau xót.
“Nhã, tuy không giữ được đứa bé, nhưng sau này chúng ta vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa, em đừng quá đau lòng.”
Âm giọng trầm ấm ngọt ngào của anh lọt vào tai Lâm Nhã, cô chỉ thấy buồn cười.
Trước kia cô rất thích chất giọng dịu dàng này, nhưng bây giờ lại thấy thật ghê tởm.
Lâm Nhã thở sâu mấy hơi, gắng gượng ngồi dậy.
Thấy cô hơi nhúc nhích, Trần Chính Hào vội đưa tay ra đỡ cô, nói:
“Em muốn ngồi dậy làm gì? Người em hiện tại rất yếu có biết không?”
“Chính Hào, chúng ta bên nhau hơn năm năm rồi, anh định bao giờ sẽ cưới em?”
Câu hỏi đột ngột này làm Trần Chính Hào hơi ngẩn ra, sau đó cười bảo:
“Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ lập tức kết hôn.”
Bàn tay mang theo hơi ấm sờ nhẹ lên khuôn mặt tiều tụy của Lâm Nhã, động tác này, quen thuộc như thế, nhưng lại làm cô cảm thấy chán ghét.
Nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cô đột nhiên cười:
“Em còn tưởng anh đã cầu hôn Lâm Ngọc, em gái của em mà? Sao, hay anh định cưới cả hai?”
Lời này vừa ra, cánh tay đang đỡ lấy lưng cô rõ ràng hơi run rẩy, khuôn mặt mỉm cười ôn nhu của Trần Chính Hào cũng cứng lại.
“Em nói gì vậy? Anh không hiểu.”
“Chính Hào, em bán mạng vì anh đã năm năm rồi, anh chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn.
Em bị Kim tổng cưỡng hiếp, anh ôm em an ủi, rồi sau đó lại vui vẻ hợp tác với ông ta, anh có biết em thấy buồn và nhục nhã thế nào không? Anh cho em uống thuốc phá thai, nói là thuốc bổ, không thấy mình độc ác chút nào sao? Anh cầu hôn em gái của em, rồi giờ lại nói dối, nói đợi em khỏi bệnh sẽ cưới em? Em biết mình sắp chết rồi, anh không cần giả vờ nữa, em chỉ muốn hỏi, rốt cuộc anh có từng yêu em không?”
Nói ra hết một loạt lời này, tim của Lâm Nhã giống như bị bóp nát, đau quá, ngực không khác gì bị người dùng dao khoét một lỗ to, còn đau hơn cả việc cô sảy thai và biết mình sắp chết.
Người cô yêu sâu đậm lại độc ác ra tay giết chết đứa nhỏ mới hơn ba tháng tuổi của họ, thậm chí còn cho cô uống thuốc độc mãn tính.
Cô nhiễm độc lâu quá rồi, cũng không biết khi nào sẽ trút hơi thở cuối cùng.
Nghe cô kể tội, khuôn mặt Trần Chính Hào trở nên có chút dữ tợn.
“Ai nói cho em biết?”
“Anh nghĩ là ai?” Lâm Nhã bật cười, trong mắt lại không có ý vui.
Bấy giờ Trần Chính Hào không trả lời câu hỏi của cô, có lẽ ngay từ đầu anh đã lợi dụng cô chứ không hề yêu.
Là em gái Lâm Ngọc đã nói cho cô biết tất cả mọi