Trên đường ra khỏi khu sảnh chính của bệnh viện, Trần Chính Hào vừa đi vừa ôm hôn Lâm Ngọc, mất một lúc lâu mới tách ra và đến được chỗ đậu xe.
Tất cả những cảnh tình cảm của họ đều ánh vào trong mắt Lâm Nhã, cô ngồi sẵn trong một chiếc xe gần đó, chờ đợi.
Tay cô siết chặt vô lăng, trước mắt bắt đầu mờ dần đi.
Cảm giác choáng váng dần xâm chiếm tâm trí, cô liên tục tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, phải tỉnh táo lại.
Lúc này, chiếc Mercedes màu đen của Trần Chính Hào vừa rời đi không lâu, một chiếc xe màu đen khác cũng đuổi theo sau.
Lâm Nhã cảm thấy nhất định mình đã điên rồi, vì trong đầu cô xuất hiện ý định giết chết người yêu và cả em gái ruột của mình.
Nhưng nếu không làm vậy, cô sợ mình sẽ chết không cam lòng, chết không nhắm mắt.
Trên đường quốc lộ vốn nhiều xe qua lại, nhưng bây giờ không phải giờ cao điểm nên vẫn còn rất trống trải.
Lâm Ngọc nghiêng đầu áp lên đùi Trần Chính Hào, tò mò hỏi:
“Sao Lâm Nhã phản ứng bình tĩnh vậy? Chị ta không đánh anh mắng anh gì sao?”
“Cô ta yêu anh đến phát điên, làm gì có chuyện dám to tiếng với anh? Em biết cô ta đã hỏi gì không? Cô ta hỏi anh có từng yêu cô ta chưa? Thật buồn cười.” Trần Chính Hào nhếch miệng cười, một tay lái xe, một tay vuốt ve tóc mềm của Lâm Ngọc.
Anh từng đưa Lâm Nhã đến tham gia tiệc rượu cùng mình, thấy Kim tổng ra hiệu muốn ngủ với cô nàng, anh cũng thấy có chút khó xử.
Chỉ là vừa nghĩ về số tiền mình kiếm được nếu hợp tác với ông ta, anh lập tức đổi ý.
Cơ hội bản thân chờ đợi bấy lâu đang mở ra trước mắt, sao anh dám bỏ qua chứ? Chuốc say Lâm Nhã, đem cô giao cho Kim tổng.
Và rồi, người đàn bà đã bị vấy bẩn đó làm gì còn tư cách trở thành vợ anh?
Ngoài việc xinh đẹp và giỏi ngoại ngữ ra, Lâm Nhã chẳng có gì khiến anh phải lưu luyến.
Một người phụ nữ quá mạnh mẽ, quá cứng cỏi như cô không tạo cho phái nam cảm giác muốn bảo vệ và che chở.
Vậy nên, anh chọn Lâm Ngọc \- cô em gái có ngoại hình tuy thua kém Lâm Nhã, nhưng lại rất dịu dàng và ngoan ngoãn, luôn nằm trong sự kiểm soát của anh.
Lâm Ngọc nhướn mày ngồi thẳng người dậy, đang tô lại son môi thì phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu nhìn ra sau một lát rồi hỏi:
“Hình như chiếc xe phía sau đang theo đuôi chúng ta phải không?”
Qua kính chiếu hậu, Trần Chính Hào giật mình nhận ra đó là xe của Lâm Nhã, vội nói:
“Là xe của Lâm Nhã, cô ta đi theo chúng ta làm gì?”
Còn chưa kịp phản ứng lại, chiếc xe phía sau đột nhiên điên cuồng tăng tốc và kéo gần khoảng cách với họ, âm thanh động cơ xe rít vang cực kì chói tai.
Lâm Nhã ở phía sau vừa đuổi theo vừa nhìn chằm chằm vào xe của Trần Chính Hào.
Cô theo đuôi được một lúc rồi, phát hiện phía trước trống trải không có xe khác mới vội vàng đạp ga để tăng tốc!
Chết đi, chúng ta cùng chết! Trần Chính Hào! Anh đi chết đi!
Rầm.
Chiếc xe màu đen đang lao nhanh ở phía sau đột nhiên đâm sầm vào bên đường, chấn động mạnh từ cú va chạm khiến đầu xe bị bóp méo, sau đó thân xe xoay vòng và trượt ra xa hơn cả trăm mét.
Tia lửa bắn tung tóe, khói trắng bốc lên che mất tầm nhìn của Lâm Nhã, nước mắt hòa vào máu nhỏ giọt xuống vô lăng của cô.
Ngay khoảnh khắc sắp đạt được mục đích, Lâm Nhã lại lùi bước và bẻ tay lái.
Cô nhận ra trên chiếc xe kia còn có người thân của cô, dù hai chị em từ nhỏ đã có nhiều cãi vã và không yêu thương gì nhau, nhưng chung quy vẫn là máu mủ ruột thịt.
Hơn nữa, người khiến cô ra nông nỗi này là tên khốn Trần Chính Hào chứ không phải Lâm Ngọc.
Rốt cuộc thì cô...!không thể làm hại em