Con gái khi yêu đúng là một loài sinh vật ngu ngốc, không quan tâm đến lời nói của người ngoài, khăng khăng một lòng một dạ với lũ lang sói, để rồi bị ăn sạch không còn một mảnh.
Lâm Nhã đã từng như thế, nên cô không muốn em gái giẫm lên vết xe đổ của mình nữa.
Trần Chính Hào im lặng quan sát Lâm Nhã, xinh đẹp sắc sảo, dáng người nóng bỏng, so với Lâm Ngọc càng có sức quyến rũ hơn nhiều, đặc biệt là nốt ruồi ở dưới môi càng là điểm gây ấn tượng trên khuôn mặt của cô, rất hợp ý hắn.
Hắn đang muốn làm quen với đối phương nhưng cô nàng lại lạnh lùng buông mấy chữ:
“Buổi tối về, chúng ta nói chuyện.
Tạm biệt.”
Cô nói xong đi thẳng, chỉ để lại một bóng lưng mượt mà làm tim Trần Chính Hào nhảy lên nhảy xuống như điên.
Mặc dù thái độ của cô cực kỳ bất lịch sự nhưng lại câu lên hứng thú chinh phục của một người đàn ông kiêu ngạo như hắn.
Lâm Ngọc thấy hắn cứ nhìn đi nơi khác, không vui kéo kéo tay hắn.
Lúc này, hắn mới quay đầu cười hỏi:
“Đó là ai vậy? Người quen của em à?”
“Chị gái của em.
Sao, thấy chị ấy xinh đẹp hơn anh nên rung động hả?”
“Em nói bậy bạ gì đó? Vì em nói chuyện với cô ấy nên anh hỏi, không được sao? Anh chỉ yêu mình em thôi.” Trần Chính Hào đưa tay sờ sờ tóc Lâm Ngọc, cúi đầu hôn nhanh lên tóc cô một cái.
Lâm Ngọc cười tít mắt ôm lấy eo hắn, hai người ở bên góc tình tứ với nhau, trong lòng mỗi người lại có một suy nghĩ riêng.
Bữa tiệc rượu hôm nay có rất nhiều món quà đặc biệt, Lý Thất lén nhìn thử, phát hiện trong đó có một chuỗi dây chuyền đính ngọc lục bảo vô cùng khéo léo và tinh xảo, vừa nhìn lập tức yêu thích ngay.
Cô cười nói với Đường Hạo, phát hiện anh trẻ tuổi nhưng đủ chín chắn và có phong cách, trong lòng bắt đầu nghĩ đến chuyện làm quen.
Mọi người thường nghe danh của các nhân vật nổi tiếng trong giới, cũng từng gặp qua vài lần, nhưng ít có cơ hội tiếp xúc gần như lúc này.
Lý Thất liếc mắt đưa tình quá rõ ràng, người xung quanh cũng có thể nhận ra, đáng tiếc Đường Hạo lại cứ nhìn quanh quẩn như đang tìm kiếm gì đó, không chú ý đến.
Phát hiện ra cô thư ký nhỏ lại chuồn mất, tính cảnh giác của Đường Hạo khiến anh không yên tâm.
Mãi cho đến khi Lâm Nhã xuất hiện trong tầm mắt, khuôn mặt băng lạnh của anh mới giãn ra một chút.
Lý Thất phát hiện ra chi tiết nhỏ này, mỉm cười chào Đường Hạo rồi đi sang tiếp các vị khách quý khác.
Cô là một người phụ nữ thông minh, sẽ không tự đâm đầu vào trong những rắc rối.
Cô thư ký nhỏ đi nhanh về bên cạnh ông chủ của mình, vừa mới đứng vững lại đã bị trách móc:
“Cô đi đâu? Sao không nói với tôi trước?”
“Tôi thấy anh trò chuyện với Lý tiểu thư nên đi tìm gì đó bỏ bụng.” Lâm Nhã bịa chuyện mà mặt không đổi sắc.
Đường Hạo thấy cô cầm một ly rượu lên thì đưa tay ra ngăn lại, nói:
“Lát nữa chúng ta về sớm, có chút chuyện cần cô giúp, uống ít thôi.”
“Người ta cầm cho vui thôi mà, không phải thật sự muốn uống đâu.
À phải, đi làm việc ngoài giờ thế, có tính là tăng ca không?” Lâm Nhã vui vẻ hỏi.
“Có.”
Lâm Nhã nghe anh bảo có, trong lòng như nở hoa, vốn cũng chỉ định trêu anh thôi, nào ngờ thật sự có lương, không biết là việc gì mà cần sự giúp đỡ của cô? Đang định hỏi anh về vấn đề này, khóe mắt đột nhiên liếc thấy bóng dáng của Cố Thiên làm cô sợ đến mức nép vào lòng anh.
Đường Hạo nhếch lông mày, cũng không lui lại mà hỏi:
“Cô làm gì?”
“Ông chủ, chúng ta bàn bạc một tí, anh giúp tôi tránh rắc rối, sau đó anh muốn tôi làm gì cũng được, nha? Không cần lương tăng ca!”
Mới nhỏ giọng lẩm bẩm xong, Cố Thiên đã đi tới nơi này, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô rồi hỏi:
“Đường tổng là bạn trai của “chị”?”
Một câu nói gây sốc đột nhiên bật ra khỏi miệng của chàng trai trẻ, sốc đến nỗi hai người đối diện trợn mắt lên nhìn cậu, sau đó Đường Hạo mỉm