Trong bữa tiệc này rất nhiều người biết đến Đường Hạo và Cố Thiên, Lâm Nhã chỉ là diễn viên quần chúng, vậy nên cô không muốn đột nhiên nổi tiếng chút nào.
Cô giật mạnh tay về rồi tránh khỏi Cố Thiên, làm nũng ôm cánh tay Đường Hạo:
“Thôi mà, đừng tức giận, đừng tức giận nha, không phải anh còn việc muốn làm sao? Chúng ta đi thôi.”
Đường Hạo nhíu mày một cái, nghĩ đến bản thân thật sự có việc cần làm nên không tiếp tục so đo, ôm eo Lâm Nhã rồi quay đầu đi thẳng.
Thấy hai người họ ngang nhiên biến mình thành một cây cỏ bên đường, Cố Thiên tức giận nhưng không biết phải làm sao.
Nơi này không tiện phát tác, cậu đành nuốt một bụng ấm ức xuống.
Bạn bè xung quanh tiến đến bá vai cậu và cười đùa, kéo cậu trở lại bàn tiệc để uống thêm vài ly với hy vọng sẽ giúp cậu bình tĩnh hơn, nhưng hình như càng uống thì càng giận thêm.
Bên ngoài, đợi cho tiếng ồn ào từ bữa tiệc biến mất hẳn, Lâm Nhã mới bắt đầu buông tay Đường Hạo ra.
Cảm giác được không khí giữa hai người hơi kỳ cục, cô cười đổi chủ đề:
“Cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ.
À, ban nãy Lý tiểu thư thích món quà đó lắm phải không?”
Đường Hạo đưa tay mở cửa xe cho cô rồi hất cằm bảo:
“Chuyện đó không quan trọng.
Vào xe đi.”
Lâm Nhã bị đẩy vào trong xe mà khó hiểu nhìn ông chủ của mình.
Còn chuyện gì quan trọng hơn thái độ của Lý tiểu thư ư? Chẳng lẽ anh chê tiền của Lý gia?
Đường Hạo ngồi vào bên tay lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói:
“Mẹ tôi bảo tôi bây giờ đi xem mắt, lát nữa đến phiên cô lên sân khấu, diễn tốt thì tôi sẽ giúp cô thực hiện một nguyện vọng.”
“Khụ khụ… Anh nói gì cơ?”
Lâm Nhã sặc nước miếng của chính mình.
Lên sân khấu ở đây có nghĩa là cô phải giả vờ làm người yêu của anh để giúp anh thoát khỏi việc xem mắt? Sao cái tình huống máu chó quen thuộc này lại đổ lên trên đầu cô chứ?
“Không được, chuyện gì cũng được nhưng chuyện này thì không, ông chủ, anh nghĩ lại đi, chẳng may bị phát hiện thì làm sao bây giờ? Anh tìm bừa một người khác không được ư?”
Vừa nói xong, cô lập tức phát hiện khuôn mặt của Đường Hạo tràn ngập vẻ khinh bỉ, chậm rãi nói:
“Mấy ngày trước Thẩm Khiết trở về, mẹ tôi muốn tôi đi xem mắt với cô ta.
Không nhờ cô thì nhờ ai?”
Lâm Nhã nghe xong lập tức im lặng, chợt nhớ lại vụ việc Thẩm Khiết - mối tình thời đại học của Đường Hạo đến công ty tìm anh.
Lúc ở dưới sảnh nhìn thấy nhau, ông chủ đáng kính của cô vì muốn làm màu, hoặc là khoe khoang gì đó trước mặt người yêu cũ mà giả vờ có bạn gái mới là cô.
Bây giờ đúng thật chỉ có cô mới đảm nhiệm được sứ mệnh quan trọng lần này.
Cô ngẫm một lát rồi nói:
“Mẹ anh thích người thế nào? Tôi phải biết rõ thì chút nữa mới ứng phó được.”
Đường Hạo nghe cô hỏi, vừa xoay vô lăng vừa đáp:
“Không quan trọng, cô cứ tự nhiên như lúc ở cạnh tôi trên công ty là tốt nhất.”
“Đơn giản như vậy thôi?”
Lâm Nhã có chút không tin, nhưng người bên cạnh lại không giải đáp thêm gì, chỉ gật đầu rồi tập trung lái xei.
Đây có vẻ là một bước ngoặt lớn trong sự nghiệp lấy lòng Đường Hạo, Lâm Nhã tự nhủ cô phải thành công, không được thất bại! Vừa rồi anh ta đã hứa sẽ giúp cô thực hiện một nguyện vọng nếu cô diễn tốt, điều kiện này quá hấp dẫn.
Trên đường đi, Lâm Nhã đem gương ra dặm lại chút phấn, sửa soạn phần tóc rối của mình rồi nhân lúc dừng đèn đỏ mà quay sang hỏi người bên cạnh:
“Anh xem có chỗ nào không vừa ý không?”
Đường Hạo liếc nhìn một chút, phát hiện cô mặc váy bó sát thể hiện rõ đường cong thế này so với ngày