Một phút trôi qua mà Lâm Nhã cảm giác như đã bị người khác nhìn nửa ngày trời, cô bối rối dùng tay thúc thúc eo Đường Hạo để anh nói gì đó, muốn phá bỏ bầu không khí ngượng ngùng giữa bốn người.
Thấy động tác nhỏ này của cô, người phụ nữ trung niên đối diện đột nhiên bật cười rồi nói với Đường Hạo:
“Thẩm Khiết nói với mẹ là con có bạn gái rồi mà mẹ còn không tin đây, ngồi xuống, ngồi xuống đi.”
Chờ hai người ngồi xuống, bà mới tiếp:
“Mẹ cũng không nói đây là buổi xem mắt, chỉ bảo con đến ăn cơm cùng Thẩm Khiết và mẹ thôi mà.”
Đường Hạo không cho là vậy, nhưng mẹ anh muốn nói thế nào thì nói, anh chỉ gật đầu nghe, trên khuôn mặt tuấn mỹ là sự bình thản không thay đổi.
Bấy giờ, Thẩm Khiết mới bắt đầu chào hỏi với hai người, nhìn Lâm Nhã ăn mặc như đại minh tinh đi dự sự kiện, trong lòng cô thật ra… có chút không vui.
Cho dù Lâm Nhã mặc cái gì chắc cũng sẽ khiến cô khó chịu, bởi vì bữa ăn này lẽ ra chỉ có cô, bác gái và Đường Hạo mới đúng.
Thời điểm gặp nhau ở dưới sảnh công ty thì Thẩm Khiết cho rằng hai người họ không có quan hệ yêu đương gì, vì cách mà họ ở cạnh nhau lúc ấy thật sự rất gượng gạo.
Nhưng bây giờ thì khác, những tương tác vô tình hay cố ý giữa hai người đều không giống như của ông chủ và một nhân viên bình thường...
Bà Hải Đường - mẹ của Đường Hạo cũng nhận ra điểm này, trong lòng không khỏi phấn khởi.
Đã nửa năm kể từ lần cuối Đường Hạo chịu đi xem mắt, cả gia đình chỉ có mỗi một đứa con trai là nó nhưng đến bây giờ vẫn không chịu kết hôn sinh con gì cả.
Bà ép Đường Hạo tìm bạn gái rất nhiều lần rồi, thời gian trước, bà sợ tiếp tục ép buộc sẽ phản tác dụng nên tạm dừng.
Biết tin Thẩm Khiết trở về, bà mừng rỡ, vội vàng hẹn cả hai ra gặp mặt để ăn một bữa cơm, sẵn tiện giúp chúng nó hàn gắn, nào ngờ lại nhận được niềm vui bất ngờ là Lâm Nhã.
Bà quay sang nhìn Thẩm Khiết, ngượng ngùng nói mấy câu xin lỗi rồi mới hỏi thiếu nữ xinh đẹp đối diện:
“Con bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ, hai mươi hai.”
“Trẻ thế sao? Con thích Hạo nhà bác ở điểm nào vậy?”
Bà đúng là không quan tâm tới những thứ như học vấn, gia thế gì đó, chỉ hỏi tuổi của Lâm Nhã, sau đó đi thẳng vào chuyện tình cảm của hai người luôn.
Lâm Nhã không dám nói bừa, nhìn Đường Hạo quan sát rồi thật lòng nhận xét:
“Chắc là vì… anh ấy đẹp trai.
Hơn nữa rất có chí cầu tiến.
Tuy bình thường trông rất khó gần nhưng thật ra cũng không như lời đồn, là một người không tồi.”
Mẹ của Đường Hạo nghe xong cười híp cả mắt, mặc dù đã ở độ tuổi trung niên nhưng da thịt bảo dưỡng quá tốt, trông như chị gái của anh vậy.
Bà gật đầu tỏ vẻ thích thú:
“Nghe nói con là thư ký mới của Đường Hạo, xem ra con rất hiểu thằng bé.”
Bà và Lâm Nhã nói qua nói lại, vừa cười vừa bàn tán về Đường Hạo.
Người đàn ông trong cuộc thì không thể hiện cảm xúc gì nhiều, chỉ ngồi ở đó nghe bọn họ trò chuyện.
Anh tự hỏi bản thân rất khó gần ư? Rõ ràng biểu hiện ngày thường của anh được xem là nghiêm túc và trưởng thành, bên ngoài lại đồn đãi thành cái gì rồi, thật là…
Bốn người một bàn, nhưng Thẩm Khiết cảm giác bản thân có chút lạc lõng vì cô là người duy nhất không thể chen vào khi Hải Đường và Lâm Nhã trò chuyện.
Vốn dĩ nếu không có Lâm Nhã thì cô sẽ trở thành nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng đáng tiếc...
Mẹ của Đường Hạo tinh ý phát hiện ra biểu cảm không vui của Thẩm Khiết, cảm giác hơi có lỗi với con bé, nhưng dù sao lâu lắm rồi mới thấy con trai yêu đương trở lại nên nhanh chóng đặt toàn bộ sự quan tâm của mình lên người của Lâm Nhã.
Bà hỏi cô định bao giờ