Q6 – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG 172: THỰC MA
Editor: Luna Huang
Đây là tình huống gì?
Y như trong dự liệu, tất cả tu chân giả lần đầu nghe loại âm biểu thị dong dài thế, toàn bộ cũng không nhịn được hai mặt nhìn nhau, ngay cả vị Ngọc La nữ quân tức giận kia, cũng ngạc nhiên quay đầu trông lại ——
“Ách, đây là…”
Không cần giải thích, không đợi bọn họ phản ứng kịp, Cố Thất Tuyệt đã trực tiếp lên ghế nằm một cái, thuận tiện gõ tay vịn ghế nằm một cái: “Ngũ Âm nữ quan, xuất phát.”
“Nga nga nga…” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ theo qua đây, thế nhưng đột nhiên lại nghĩ đến cái vấn đề, “Quân thượng, chúng ta làm sao đi qua?”
Đương nhiên là ngự kiếm a ~
Nàng chưa kịp hỏi, trong ghế nằm đột nhiên truyền đến tiếng cơ quan răng rắc rung động, ngay sau đó liền thấy dưới đáy ghế nằm, tự động bắn ra Tân Lợi kiếm kinh qua Mặc Vô Ưu sửa chữa, sau đó kiếm quang gào thét, mang theo ghế nằm cấp tốc bay lên không.
Bên tai cuồng phong gào thét, Nhạc Ngũ Âm chỉ kịp túm Cố Thất Tuyệt, đợi được phản ứng kịp, liền thấy cảnh vật hai bên cao tốc lui về phía sau, trong nháy mắt đã mang theo xẹt qua mấy trăm trượng xa.
Trong sát na, ghế nằm kỳ quái được Tân Lợi kiếm nâng lên, nhanh như điện chớp tiêu thất ở trên hư không, xa xa còn có thể nghe được tiếng kinh hô của Nhạc Ngũ Âm: “Chờ một chút, chờ một chút, ta có chút say độ cao…”
Ngạc nhiên không nói gì, trên tiên triển này, một đám người vẫn còn hai mặt nhìn nhau, mấy người Ngọc La nữ tu ngẩn người, nhịn không được tiến đến bên cạnh Ngọc La nữ quân, rầu rỉ nói: “Quân, chúng ta có nên đuổi theo hay không?”
“Phải xem xem bọn họ muốn làm cái gì?” Ngọc La nữ quân hừ lạnh một tiếng.
Trong sát na, chân hỏa cháy mạnh cuộn trào mãnh liệt dâng trào, cuốn nàng và mấy trăm vị nữ tu lên, dường như hỏa vân đuổi theo ghế nằm, trong nháy mắt tiêu thất ở trên vòm trời.
Vọng Thư Uyển
Mục trừng khẩu ngốc a, những tu chân giả trên tiên triển hai mặt nhìn nhau, do dự có nên đi theo xem náo nhiệt hay không, thế nhưng đến cuối cùng vẫn là bỏ qua, ách, lấy tính tình dữ dằn của nữ quân, trời biết sẽ làm ra chuyện gì, dù cho ăn cũng phải chú ý an toàn a.
Bỏ qua hỗn loạn bên dưới không đề cập tới, lúc này Cố Thất Tuyệt đã cưỡi Tân Lợi kiếm, mang theo Nhạc Ngũ Âm xẹt qua mấy trăm dặm, ghế nằm phù quang mang mặc sắc, phảng phất trinh trắc được ba động dị thường của kết giới, thủy chung chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ đi.
“Là vực ngoại thiên ma tới?” Nhạc Ngũ Âm hơi có chút khẩn trương, “Quân thượng, hai người chúng ta, thực sự có thể chứ?”
“Không chỉ hai chúng ta.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực quay đầu, nhìn hỏa vân cuộn trào mãnh liệt phía sau đang theo đến, suy nghĩ một chút lại giữ cằm, ” Những người trên tiên triển không có tới sao, vậy phải sửa sách lược lại một chút.”
“Sửa sách lược?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, lại đột nhiên thân thể mềm mại chấn động, chợt trợn to mắt hạnh, “Quân thượng, ngươi nhìn bên kia.”
Không cần nàng nhắc nhở, Cố Thất Tuyệt cũng đã trong nháy mắt này, ngắm thấy tình cảnh quỷ dị phía trước ——
Vòm trời sáng sủa sau giờ ngọ, lúc này dường như bị đao phong thật lớn rạch ra, bộc lộ ra vết rách thật lớn đỏ tươi như máu, huyết khí mênh mông cuộn trào mãnh liệt, đang từ trong vết rách thật lớn này không ngừng tuôn ra, cho dù là cách vài dặm xa, cũng có thể cảm giác được khí tức dữ tợn trong huyết khí này.
“Kết giới bị phá ra rồi?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được cắn chặt môi anh đào.
“Chỉ là tạm thời bị phá ra, hơn nữa chỉ có thể dung nạp chút ít vực ngoại thiên ma đi qua.” Cố Thất Tuyệt mặt không thay đổi ngẩng đầu, nhìn vết rách thật lớn đang thong thả khép lại, rồi lại như có điều suy nghĩ quan sát phía dưới.
Theo tầm mắt của hắn, Nhạc Ngũ Âm cúi đầu nhìn phía cánh đồng hoang vu bên dưới, rồi lại chợt kinh hãi biến sắc, không khỏi thấp giọng hô: “Vực ngoại thiên ma?”
Đúng vậy, giờ này khắc này, xuyên thấu qua sương mù dày đặc mênh mông cuộn trào mãnh liệt kia, có thể trông thấy trong cánh đồng hoang vu phía dưới, đang có hơn mười phi kiếm gãy rơi lả tả đầy đất, một đám tu chân giả đoán chừng là muốn đến tiên triển, lúc này toàn bộ đều đã thân vong hồn diệt, đến thân thể đều bị chém rách thành mảnh nhỏ.
Mà đang ở trong nhưng tu chân giả bị chém rách này, một con ma vật quỷ dị lóng lánh hàn quang lạnh như băng, chính không chút kiêng kỵ ầm ầm hành tẩu, chấn động cánh đồng hoang vu run nhè nhẹ ——
Con ma vật dữ tợn này, thân thể cao tới hơn mười trượng, đầu dữ tợn dường như mãnh thú, miệng đầy răng nanh đều là trắng hếu, nhưng chân chính để kẻ khác cảm thấy quỷ dị là, nó dĩ nhiên có sáu cánh tay, hơn nữa mỗi một cánh tay đều vung lên thật cao, ngoại hình dường như như đao phong thon dài thật lớn, lóng lánh quang mang kim chúc lạnh như băng.
Không hề nghi ngờ, thi cốt vỡ vụn của tu chân giả bao quát pháp bảo phi kiếm của bọn họ gãy, phỏng chừng đều là bị