Hình Diễn quét mắt nhìn khắp người cô, "Đồ gì?" Rõ ràng ngay cả một cái túi cũng không mang theo.
Viên Lai Lai cũng tự nhìn mình từ trên xuống dưới, thật sự không tìm ra cái gì có thể chứng minh là mình đến đây để lấy đồ, "Em. . . . . . vật đó đã mất rồi!"
"Cô nhóc lừa bịp!" Giọng Hình Diễn không lớn cũng không nhỏ nhưng Viên Lai Lai lại nghe rất rõ.
Viên Lai Lai đỏ bừng mặt, nghiêm nghị nhìn anh, mặt đầy uất ức, tuy cô thật sự lừa anh, nhưng vì có anh ở đây vậy mà anh còn đuổi theo mắng cô là kẻ lừa bịp!
Đúng vào lúc này, thang máy mở ra, Xử nữ Trương kinh ngạc nhìn hai người, Viên Lai Lai bất chấp tất cả xông vào bên trong, đụng phải Xử nữ Trương cô mới phản ứng được, ánh mắt Hình Diễn lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào cô, cứ đứng trước cửa thang máy, Viên Lai Lai đang muốn đóng cửa thang máy thì cửa thang máy liền bị tay của Hình Diễn ngăn lại, sau đó anh liền bước vào thang máy.
Viên Lai Lai căng thẳng, "Anh định làm gì?"
"Mắc mớ gì tới cô?" giọng nói lúc nghe điện thoại của Hình Diễn vẫn như cũ, nhưng lại nhìn Viên Lai Lai không hề chớp mắt, giống như sợ cô đột nhiên biến mất.
Viên Lai Lai buồn bực một hồi, nếu không liên quan đến chuyện của mình, vậy anh nhìn mình chằm chằm như vậy để làm gì?
Thang máy đã đi rất nhanh đến lầu một, Viên Lai Lai bước ra trước, Hình Diễn đi ngay bên cạnh cô, lại không ngờ tới việc hai người mới đi đến cửa, rất nhiều phóng viên chạy tới, theo bản năng Hình Diễn kéo Viên Lai Lai vào lòng, các phóng viên giơ máy ảnh lên chụp rồi bắt đầu đặt câu hỏi: "Xin hỏi đây chính là người thứ ba đã xen vào mối quan hệ của Hình tổng và Tư Ninh phải không?"
"Vị tiểu thư này chính là Viên Lai Lai phải không?"
"Nghe nói hai người trước kia là thầy trò, có phải như vậy không?"
"Hai người quen nhau bao lâu rồi?"
"Hình tổng và Tư Ninh quen nhau nhiều năm như vậy, có cảm thấy hổ thẹn với cô ấy không?" ? Viên Lai Lai ngỡ ngàng nhìn ống kính, sao chuyện này lại dính dáng đến mình?
Hình Diễn ấn đầu cô vào ngực mình, lo lắng nhìn cô một cái, rồi nhìn ký giả: "Tôi và Tư tiểu thư là thanh mai trúc mã, hôn ước là do gia đình quyết định, không phải là ý định của chúng tôi, hơn nữa hôn ước chỉ trên đầu lưỡi, cũng không cử hành lễ đính hôn, nói theo lý thì chúng tôi giống huynh muội hơn, sau này cô ấy cũng vẫn là em gái của tôi, là do mọi người hiểu lầm thôi, vị này là bà xã tương lai của tôi, chúng tôi đã quen nhau hơn năm năm, hi vọng mọi người chúc phúc cho chúng ta."
"Vậy tại sao Tư Ninh lại tổ chức họp báo nói rằng hai người hủy bỏ hôn ước chứ?" ? Hình Diễn không để ý đến mọi người nữa, kéo Viên Lai Lai đi ra ngoài, Viên Lai Lai vẫn cúi đầu, nhưng mà những ống kính trước mặt dường như không có ý định bỏ qua cho bọn họ, Hình Diễn đưa mắt ra hiệu cho bảo vệ, lập tức có người đi đến bảo vệ hai người, để cho hai người dễ dàng lên xe.
Trên xe, Viên Lai Lai nhìn Hình Diễn một cách lo lắng, "Báo chí sẽ không viết bậy chứ? Nếu em thành Tiểu Tam, sau này sao có thể lập gia đình?"
Mặt Hình Diễn bỗng u ám, "Em muốn gả cho ai?"
Viên Lai Lai nhìn thấy khuôn mặt u ám của anh khẽ run, nhớ lại những lời mà anh vừa nói với đám phóng viên, yếu ớt nói một câu, "Không có ai. . . . . ."
"Thế nào? Xem mắt rất thuận lợi?" Hình Diễn lái xe chậm lại, ngón tay gõ nhịp trên vô-lăng, cũng gõ nhịp trong lòng Viên Lai Lai, Đại ca à, anh càng như vậy, cô càng hoảng hốt, nếu muốn phạt thì mau tung ra đi.
"Cũng bình thường." Nhưng sao anh ấy lại biết chứ!
"Vậy đúng là khá thuận lợi? Nói thử xem, điều kiện của đối phương như thế nào?" Hình Diễn cuối cùng cũng ngoảnh lại bố thí một cái nhìn cho Viên Lai Lai, kèm theo nụ cười sắc lạnh, khiến Viên Lai Lai thêm run rẩy.
"Cũng thế thôi."
"Loại nào?" Xem ra anh ấy muốn truy hỏi đến cùng rồi.
Viên Lai Lai hắng giọng một cái, "Một người đáng bị chê trách khi cò kè mặc cả tại cửa hàng KFC, một người đeo lông mi giả, lúc khóc lóc thì bị rớt mất một bên, người thứ ba còn chưa đi xem mắt." Nói xong lén lút nhìn Hình Diễn! Đây là vẻ mặt gì!
Ánh mắt Hình Diễn u ám, sắc mặt lạnh như băng, "Còn chuẩn bị đi xem mắt với người thứ ba?"
"Việc này. . . . . . Phải đợi ba em hết bệnh, sau đó. . . . . . Ách. . . . . . Không có sau đó nữa." Thấy ánh mắt của anh càng ngày càng sâu thẳm, Viên Lai Lai tự giác ngậm miệng lại.
Hình Diễn bỗng nhiên nói: "Phóng viên phơi bày ra ngoài cũng tốt." ? Viên Lai Lai ngây ra một chút, cũng tốt? Là có ý gì? ! Cô vểnh tai muốn nghe câu nói kế tiếp, nhưng người nào đó đã im lặng. . . . . .
Xe lại chạy khoảng 20', Viên Lai Lai mới có dũng khí hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến đó em sẽ biết."
Cuối cùng xe dừng lại ở tiểu khu Lưu Vân, cái tiểu khu này Viên Lai Lai đã từng nghe nói qua, giá bình quân đang là 4 vạn một mét vuông, Viên Lai Lai đứng ở dưới lầu nhìn lên khu nhà tráng lệ này, liền cảm thấy trái tim như đang bắt đầu rỉ máu.
Cho đến khi Hình Diễn dẫn cô vào trong, cô mới nhớ đến việc hỏi anh: "Anh đưa em tới đây để làm gì?"
"Đàn ông với phụ nữ thì có thể làm gì." Hình Diễn liếc nhìn cô một cái, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai Vượng Tử, mở nó ra rồi đưa thêm ống hút cho cô.
Viên Lai Lai nhận lấy thức uống nhìn anh một cách khó tin, "Ban ngày, anh không phải làm việc sao?" Thấy anh càng ngày càng tiến lại gần hơn, tim cô đập càng ngày càng nhanh, lắp ba lắp bắp, "Anh. . . . . . Anh không phải phải . . . . . đi họp sao?"
Nhìn vẻ mặt đề phòng cắn chặt ống hút của Viên Lai Lai, Hình Diễn cảm thấy rất đáng yêu, nhíu mày nói: "Viên Lai Lai, em đã sớm là người của tôi, còn sợ cái gì?"
"Em. . . . . . Em. . . . . ." Không phải vẫn còn một món nợ chưa tính sao
Hình Diễn ngồi thẳng lên, đi đến quầy bar nhỏ bên cạnh rót ình ly nước suối, uống hai ngụm rồi mới thản nhiên mở miệng, "Anh đã cho người đón ba mẹ đến bệnh viện tỉnh, sau này em sẽ ở đây đừng nên chạy lung tung nữa, ngày mai chúng ta đi làm giấy chứng nhận."
Viên Lai Lai càng nghe càng sợ hết hồn hết vía, anh đã bỏ qua chuyện cũ rồi sao? Nhưng mà dù sao cũng phải là một câu trần thuật chứ, cái gì cũng không nói, đây rõ ràng là làm cho cô áy náy trong lòng sao!
"Vậy. . . . . . Chuyện lúc trước. . . . . ."
"Chuyện gì?" Hình Diễn nhìn cô, đôi mắt chăm chú khóa chặt đôi mắt của cô, dường như muốn nhìn thấu tim cô.
Viên Lai Lai vốn định nói một chút gì đó về Vệ Thần, tiền hay Vấn đề linh tinh nào đó, nhưng lại không nói ra được: "Ba mẹ anh sẽ không tán thành chuyện chúng ta ở bên nhau, em thấy hay là thôi đi."
Lời vừa nói ra, mặt của Hình Diễn liền đanh lại, "Kết hôn là chuyện của bản thân anh, không cần bọn họ đồng ý, đồ đạc ngày mai anh sẽ giúp em chuẩn bị xong, em nghỉ ngơi một chút đi, anh quay lại công ty họp."
Viên Lai Lai muốn nói nhưng lại thôi, nhìn anh đi ra cửa, vừa quay lại vừa tự nhủ, "Nếu em muốn đến bệnh viện thăm ba mẹ em việc đó cũng không thành vấn đề, không muốn lấy chồng cũng không cần phải chạy trốn khắp nơi." Nói xong lại lấy điện thoại của mình đặt lên tủ để giày, "Điện thoại em giữ lấy, đừng khiến anh không tìm được em."
"À, vậy anh mau về sớm." Viên Lai Lai nói theo bản năng, nói một câu như vậy, sau đó liền thấy Hình Diễn sửng sốt một chút, tưởng anh định nói gì, kết quả là quay người nhanh chóng rời đi?
Viên Lai Lai vô cùng buồn chán khi ở trong nhà của Hình Diễn, chỗ ở của Hình Diễn rất khô luyện, lấy màu đen và trắng làm màu chủ đạo, mang đậm phong cách quen thuộc của anh, phòng ốc trang trí theo kiểu Duplex, Hình Diễn ở trên lầu, trên sàn nhà trải một tấm thảm trắng rất dày, Viên Lai Lai vốn định đạp mạnh