Hình Diễn làm cái gì vậy, biết rõ cô không vào được, còn không ra đón cô! Cô nhìn người gác cổng cầu xin, "Vậy tôi có thể vào không?"
"Dĩ nhiên không thể!" Người gác cổng kiên quyết.
"Vậy ông gọi lại lần nữa được không?" Cô đề nghị.
Người gác cổng vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại sợ ngộ nhỡ cô thật sự quen với ông chủ lớn, vậy chẳng phải là mình sẽ gặp rắc rối ư? Sau một hồi bàn luận, một trong số những người gác cổng đi ra ngoài cầm điện thoại gọi lại lần nữa.
Ước chừng 1 phút, ông ta quay trở lại, nhìn Viên Lai Lai, "Không ai nghe."
Viên Lai Lai ảo não, rõ ràng mình gọi điện thoại cho anh ấy rồi, tại sao không nghe! Mình xách bọc đồ lớn như vậy, trở về chỗ ở cũ sao? Nhưng trước khi đi cô đã nói với chủ cho thuê nhà là không thuê phòng nữa, cũng không cần đồ vật bên trong, ngay cái chìa khóa cũng trả lại cho chủ thuê nhà, nhất định là không thể quay về.
Đến bệnh viện? Hình Diễn chưa nói rõ ràng là bệnh viện nào! Bệnh viện cũng chia ra nhiều loại, ví dụ như bệnh viện hạng nhất của tỉnh, bệnh viện hạng hai v.v...
Người gác cổng vỗ vỗ bả vai của cô, "Cô bé, cô đừng đợi nữa, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến tìm ông chủ lớn, nên đi về nhà thôi."
Viên Lai Lai hiểu rõ gật gật đầu, sau đó yên lặng xoay người, chăm chú suy tư mình có thể đến nơi nào, bỗng thanh âm lo lắng của Hình Diễn truyền đến từ sau lưng, "Lai Lai!"
Viên Lai Lai nhanh chóng xoay người, liền thấy Hình Diễn giống như mỹ nam từ trong tranh bước ra, khi cô còn chưa mở miệng Hình Diễn đã đi đến trước mặt cô giáo huấn: "Đi đâu vậy? Sao không mang theo điện thoại? Sao đi lâu như vậy chứ? Đã nói em không được bước chân ra khỏi cửa mà?"
Ách. . . .Câu cuối cùng có nói sao? Cô nhớ lúc anh đi có nói cô không muốn ở nhà thì có thể đến bệnh viện thăm ba mẹ mà? Nhưng khi thấy mặt thối của Hình Diễn, cô không nói ra, giơ giơ đồ trong tay: "Đi ra ngoài mua đồ thôi."
Hình Diễn cầm lấy túi đồ, cau mày, "Em có thể đợi anh trở về cùng đi với em."
"Em không phải là không có tay không có chân, hơn nữa ở nhà một mình thật nhàm chán." Trong tay không có đồ, Viên Lai Lai chợt cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, không tự chủ kéo cánh tay Hình Diễn, chỉ là trong tay anh còn cầm đồ, cô kéo một lát cảm thấy không thoải mái lại để tay xuống, cả quá trình đều bỏ qua biểu tình căng thẳng của Hình Diễn.
Người gác cổng vẫn đứng ở bên cạnh muốn nói vài câu với Hình Diễn, khi thấy hai người trầm mặc, vội vàng nói, "Vị tiểu thư này nếu về sau ở đây, chúng tôi có thể giúp làm thẻ ra vào, chỉ cần tiểu thư mang giấy tờ xác nhận."
Hình Diễn ngẩng đầu nhìn hai người kia, "Sửa lại một phần thẻ của tôi cho cô ấy là được, làm xong để trong hộp thư dưới tầng."
"Được, được." Hai người không ngừng trả lời.
"Đi thôi." Hình Diễn giơ tay lên ôm Viên Lai Lai, đồ trong tay đụng vào lưng Viên Lai Lai, khiến Viên Lai Lai không tự chủ đi về phía trước hai bước.
Hình Diễn cau mày nhìn cô, "Tới đây, cầm cái túi đồ này."
Viên Lai Lai nhìn một đống túi lớn nhỏ, cầm lấy rồi nhỏ giọng lầm bầm, "Không có một chút phong độ . . . ." Hơn nữa cũng không nặng nha, cầm một cái thì có vấn đề à!
Hình Diễn đưa cái tay để trống kéo tay cô nàng, "Đang nói cái gì?"
"Nói . . . . Khí trời thật đẹp."
Hình Diễn hiện đầy vạch đen, "Trời đã tối rồi."
"Ách. . . Đúng vậy, đúng vậy, anh trở về khi nào vậy?" Cô không còn chuyện đành nói nhảm.
"Được một tiếng rồi." Trong thanh âm của Hình Diễn có một loại mùi vị đặc biệt, như là cảnh cáo.
Viên Lai Lai quay đầu nhìn anh, anh không phải điên cuồng vì công việc sao? Sao về nhà sớm như vậy? "Công ty không phải năm giờ rưỡi tan việc sao? Hiện tại mới sáu giờ, làm sao anh đã trở về được một tiếng?"
Hình Diễn không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, "Anh nhớ người nào đó nói muốn anh về sớm một chút?"
"Có sao?" Viên Lai Lai chột dạ, hình như thật sự có chuyện này nha! Nhưng anh làm gì mà nghe lời như vậy, nói anh trở lại là anh sẽ trở lại? Có lầm hay không?
Hình Diễn không hề so đo chuyện này với cô, nhưng trong lòng vẫn tức giận, rõ ràng nói với cô ra cửa phải mang điện thoại, cô lại cố tình không chịu nghe lời, anh vì một câu cô nói mà về nhà sớm, cô chẳng những không ở nhà, mà bất kỳ vật gì thuộc về cô đều không thấy, giống như 5 năm trước kia, bỏ đi một chút dấu vết cũng không có, giống như căn bản không tồn tại, hơn năm giờ chiều mùa đông trời đã tối, anh ngồi ở trong bóng tối hồi lâu, trong lòng nghĩ nếu cô muốn rời khỏi anh, có lẽ anh nên thành toàn cho cô, nhưng nghe được người gác cổng nói có một cô gái mặc đồ trắng chờ anh, anh mới phát hiện ý nghĩ của mình thật ngu xuẩn, anh căn bản là không thể buông cô ra được, vội vàng ra cửa, lại thấy bóng dáng cô muốn bỏ đi lần nữa, anh thừa nhận mình tức giận.
Khi vào thang máy, Hình Diễn nhìn Viên Lai Lai lê bước chân đi ở phía trước, "Mệt đến chết à? Đồ cũng không nặng!” Mặc dù nói như vậy, anh vẫn cầm lấy đồ trong tay cô.
Viên Lai Lai không còn hơi sức, "Mặc dù không nặng, nhưng anh thử xách đống đồ này đi cả giờ xem." Cô nói hơi có chút khoa trương rồi, nhưng mà khiến cho Hình Diễn có cảm giác tội nghiệp, nếu anh muốn phê bình cũng sẽ không lớn tiếng, anh đang tức giận, cô làm sao có thể không cảm thấy? A, người đàn ông này thật khó phục vụ.
Quả nhiên, Hình Diễn vừa nghe liền thay đổi cả sắc mặt, chỉ là không phải trở nên áy náy, mà là càng thêm tức giận, "Không có xe taxi sao?"
"Ách. . . Xe taxi không phải rất tốn tiền sao!" Tâm tình càng hỏng hơn nữa, mẹ kiếp.
"Không có tiền? Sao không nói với anh?"
Viên Lai