Vừa nghe đến hai chữ ”về nhà”, Viên Lai Lai phản ứng mãnh liệt, "Không về nhà! Không về nhà!"
La Tấn bước tới hỏi Hình Diễn, "Dường như cô ấy không muốn đi theo anh...”
Hình Diễn mắt lạnh nhìn anh ta, "Tôi là chồng, cô ấy không đi theo tôi, chẳng lẽ muốn đi theo anh?"
La Tấn sửng sốt một chút. Chồng? Kết hôn rồi? Anh ta nhún nhún vai, chỉ chỉ vào Viên Lai Lai đang giãy dụa kịch liệt, "Vậy chúc anh sớm dẫn được cô ấy về nhà, tôi đi trước." Nói xong liền ngồi vào xe taxi, vẫn không quên liếc mắt nhìn Viên Lai Lai đang vùng vẫy khổ sở cũng muốn lên xe, "Tôi sẽ nhớ lời hẹn cuối tuần, tôi đi trước."
"Anh đừng đi a . . . Còn tôi mà, không phải là anh muốn dẫn tôi đi sao?" Viên Lai Lai với với tay nhìn xe taxi đã đi xa, âm thầm rơi lệ. Đồ lừa gạt! Lại một tên lừa gạt!
Hình Diễn mặt lạnh ôm cô, "Đừng náo loạn nữa, về nhà!"
Viên Lai Lai thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào Hình Diễn, "Trở về nhà em gái (*) anh!" (em gái là từ lóng chỉ cái ấy ấy của con gái)
Hình Diễn sững sờ một chút, nếu không phải là mới nhìn phản ứng của Viên Lai Lai lúc nãy, giờ phút này ánh mắt của cô đủ để cho anh hoài nghi cô không phải rất say, "Em muốn đến nhà Hình Noãn? Cũng được!"
Viên Lai Lai hét lên một tiếng, "Anh cút đi! Không muốn nhìn thấy anh nữa!"
Hình Diễn bế cô lên chỗ ngồi phía sau xe, mình lại ngồi vào ghế lái, "Anh lại chọc vào chỗ nào của em rồi hả?" Nói xong nhìn Tư Tình đứng ở phía trước mặt, bất đắc dĩ giải thích: "Cô ấy uống say rồi, bình thường không như vậy."
Viên Lai Lai nhân cơ hội bổ thêm một câu, "Giải thích cái em gái anh!"
Hình Diễn và Tư Tình: . . . . . .
Viên Lai Lai ngồi trong xe thò đầu ra ngoài hỏi, "Cô ta là ai?"
Hình Diễn mím môi chỉ chỉ vào Tư Tình, "Cô ấy là Tư Tình," lại chỉ chỉ vào Viên Lai Lai, "Đây là Viên Lai Lai."
Viên Lai Lai túm áo vest của anh, "Em muốn ngồi ở ghế trước!"
"Không được!" Hình Diễn trả lời ngắn gọn dứt khoát.
Viên Lai Lai miệng mếu máo, uất ức, sao mà cô không biết Tư Tình là ai, đẹp như thế, cho dù người nào đã gặp qua cũng không thể quên được, huống chi Viên Lai Lai là kẻ mê trai đẹp gái xinh, "Tại sao?" Không phải chính chủ đều nên ngồi ghế trước sao?
"Bởi vì em sẽ nôn. . . . Ui!" Hình Diễn hít thở sâu một hơi, cũng biết là sẽ có cái cảnh này. Thật vô cùng nên thơ mà.
Viên Lai Lai đem toàn bộ đồ mới vừa ăn xong nôn ra ở trên người Hình Diễn, còn không quên lôi kéo anh hỏi, "Anh vừa nói cái gì?"
Hình Diễn nhìn bộ dạng không tỉnh táo của cô, uể oải nói "Không có gì."
"Vậy tại sao không cho em ngồi ghế trước? Có phải bởi vì cô ấy là Người Tình Bé Nhỏ của anh đúng không?" xong lại nói tiếp, "Anh không quan tâm tới em nữa phải không?"
Tư Tình thấy thế xua xua tay, "Để em ngồi phía sau, cho cô ấy ngồi phía trước thì hơn."
Mặt của Hình Diễn tỏ vẻ không đồng ý, nhìn chỗ ghế xe ở phía trước bị Viên Lai Lai nôn không ra hình thù gì, liền xuống xe đỡ Viên Lai Lai đến ghế trước, đang muốn lui ra thì đôi tay Viên Lai Lai vội ôm cổ của anh, "Không cho phép đi."
Hình Diễn gật đầu một cái, giọng êm dịu, "Anh không đi, anh đi lái xe."
"Vậy anh nói em là ai?" Viên Lai Lai không thuận theo.
"Viên Lai Lai." Hắn vỗ vỗ mặt của cô, "Tỉnh táo một chút, anh dẫn em về nhà."
"Trở về nhà cái em gái anh!" Viên Lai Lai duỗi chân đá anh một cái, "Nói trước mặt cô ấy, em là người như thế nào của anh?"
Hình Diễn buồn cười, "Vậy anh là như thế nào của em?"
“Thầy giáo!" Viên Lai Lai không chút do dự trả lời.
"Hả?" giọng của Hình Diễn lên cao 1 tông.
"Ông xã!" Viên Lai Lai gãi gãi đầu, lại kêu một tiếng.
"Ừ." Lần này giọng điệu hạ thấp, "Ngoan một chút, mau buông tay ra."
Viên Lai Lai càng kéo chặt hơn, "Có phải anh muốn ly hôn với em để cưới cô ấy đúng không?" Nói xong nhô đầu chìa tay ra chỉ vào Tư Tình.
Hình Diễn giận tím mặt, "Nói linh tinh gì đó?" Ai nói với cô những thứ này? Xem ra thường ngày mình đã quá sao nhãng cô rồi.
"Ai nói bậy chứ? Không phải là anh vì tình nhân cũ đến nhà cũng không về sao? Anh cũng không quan tâm tới em, ngày ngày mang theo mùi nước hoa của Tư Tình trên người, còn gạt em! Ly hôn! Em muốn ly hôn với anh!" Viên Lai Lai lên án, cuối cùng biến thành diễn thuyết ly hôn, viết lên chữ kiên quyết trên khuôn mặt say đỏ.
Hình Diễn xệ mặt xuống, "Im ngay, không cho phép nói nữa! Ngủ đi!"
". . . Ah." Viên Lai Lai uất uất ức ức, thả lỏng áo của