Viên Lai Lai cúi đầu yên lặng xoay người rời đi, Hình Diễn đóng cửa phòng bắt đầu tắm. Nếu là bình thường, khi cô hỏi vấn đề này, khẳng định anh phải trả lời cô, nhưng hôm nay cô lại chạy đi uống rượu, uống say mèm đã không tính, lại còn ở chung một chỗ với đàn ông!
Tắm xong, lúc đi ra đã thấy Viên Lai Lai vẫn còn mang dép mà nằm ngủ ở trên giường. Anh cười khổ một tiếng rồi đi tới giúp cô tháo dép, lại nâng chăn đắp lên người cho cô. Cái người này vừa vụng về vừa dốt nát chỉ biết lừa gạt kẻ ngốc, thế nhưng anh lại không thể không yêu cô.
Sáng ngày hôm sau, Viên Lai Lai mở mắt ra, phát hiện Hình Diễn đang ngồi ngắm nhìn mình, cô nàng nhất thời mơ hồ, "Hôm nay không cần đi làm sao? Trời đã sáng rồi."
Hình Diễn biểu cảm hung dữ như hổ, nghiêm mặt nhìn cô, "Ngày hôm qua em đi đâu hả?"
Viên Lai Lai hơi sững sờ, ngày hôm qua? Trời ơi! Ngày hôm qua cô uống say, làm thế nào về nhà được nhỉ?
"Em. . . . . ."
"Đi uống rượu với ai?"
"Ách. . . Với đồng nghiệp, mọi người cùng đi ăn cơm, có uống một chút, một chút xíu, thật sự là một chút xíu thôi!" vừa nói cô vừa đưa ngón tay cái lên đầu móng tay út để làm hành động so sánh, dè dặt nhìn Hình Diễn. Nhưng nghĩ ngược lại, có gì mà cô phải sợ? Đi ra ngoài ăn bữa cơm thôi mà, sao so được với việc anh ngày ngày không về nhà chứ!
Hình Diễn vừa nghe được câu này của cô, mặt thúi hơn, "Đồng nghiệp?"
Viên Lai Lai theo bản năng ưỡn ngực, cứng cổ nói: "Đồng nghiệp tại Hằng Viễn!"
"Công việc có tốt không?" Hình Diễn nheo mắt lặp lại lời của cô..., cả người Viên Lai Lai run lên. Anh lại muốn làm gì đây?
"Em không thể bởi vì kết hôn với anh mà ngày ngày phải ở nhà làm một "phu nhân hào phóng" (bà vợ nhà giàu tiêu tiền như nước), không đúng, từ khi kết hôn đến bây giờ anh không cho em một xu, ngay cả "phu nhân hào phóng" em cũng không được làm!" Viên Lai Lai bật dậy, đứng ở trên cao nhìn xuống Hình Diễn, nhìn đến nỗi anh cũng đứng dậy, cô vội vàng lui về phía sau. Đồ tư bản độc ác, nhìn đôi mắt nhỏ này tựa như muốn ăn tươi mình vậy!
"Lúc trước anh cho em cái thẻ vô hạn, anh nhớ là anh đã nói rồi, cũng không phải chỉ nói một lần." Hình Diễn đưa tay kéo cô về phía trước, "Lui cái gì mà lui, ngày hôm qua lúc mắng anh không phải rất trơn miệng sao?"
Ngày hôm qua cô mắng anh à? Cô làm sao dám chứ! Yên lặng lau một vốc mồ hôi lạnh, cô lộ ra nụ cười lấy lòng, "Ảo giác, là ảo giác của anh đấy, em nào dám mắng anh." Sau đó đưa mắt nhìn chung quanh, thấy không phải là nhà của bọn họ, vội vàng hỏi, "Đây là nơi nào? Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?" Cô nhớ bọn họ muốn ly hôn kia mà.
Hình Diễn cười lạnh một tiếng, "Ngày hôm qua không phải em nói là “về nhà em gái anh” sao? Nên anh dẫn em tới nơi này thôi."
Trở về nhà em gái anh! Trong đầu Viên Lai Lai thoáng hiện qua một đoạn tri nhớ mờ nhạt, không khỏi run lên, quả nhiên lá gan của người uống say tương đối lớn, cô dám nói tục với Hình Diễn ư! Trời ạ. . .
"Cái đó..., em còn nói gì không?"
Hình Diễn gần như là cắn răng để nói ra câu này, "Em còn nói chúng ta ly hôn."
Nói mà phải cắn răng nghiến lợi như vậy sao, chẳng lẽ đây không phải là câu nói mà anh đã nghĩ thật lâu nhưng không thể nào nói ra sao?
Cô yên lặng vỗ vỗ cánh tay của anh một lúc lâu mới nói: "Các người sẽ hạnh phúc."
"Viên Lai Lai!" Hình Diễn rống giận.
"Có!" Viên Lai Lai trả lời theo bản năng.
"Nói! Tại sao muốn ly hôn?!" Hôm nay không nói rõ với cô, anh tin rằng nhất định bản thân cô sẽ buồn bực cả đời.
Viên Lai Lai rụt cổ một cái, "Chẳng lẽ đây không phải là hy vọng của anh sao?"
"Khi nào thì anh nói câu này?"
"Vậy mỗi ngày anh đi ra ngoài cùng với cái người gọi là Tư Tình đó, đến nhà cũng không trở về . . ."
Hình Diễn khẽ cắn răng, "Anh không về nhà là vì muốn tự em nghĩ thật kỹ vì sao em lại lừa gạt anh. Hơn nữa sự nghiệp của Tình Tình ở đây mới vừa bắt đầu, anh muốn giúp cô ấy thôi."
"Em không lừa anh." Khi nào thì cô lừa gạt anh chứ? Nói đùa! Rõ ràng là anh đang lừa gạt cô mà! Muốn ly hôn thì trực tiếp nói đi, quanh co lòng vòng nhiều như vậy làm gì!
"Chưa ư? Vậy sao đột nhiên em xuất hiện ở Hình thị, lại quen thuộc với Vệ Thần như vậy?" Muốn lừa gạt anh? Luyện mười năm nữa cũng không thể được.
Khóe miệng Viên Lai Lai giật giật, sao lại nhắc tới việc này, "Không phải anh đã