Edit: An Braginski
Tâm tình hiện tại của Vô Tình hơi loạn, hắn không biết hóa ra thú nhân còn có thể khế ước như vậy, hắn càng không biết, thực ra Hác Phong chính là người đã định ra sẽ kết khế ước với mình từ sớm.
Hôm nay hắn mới bắt đầu hiểu được những ý tứ ẩn chứa trong ánh mắt Hác Phong nhìn mình.
Vô Tình thực sự rất khó tưởng tượng, có người sẽ vì một chuyện gần như hoàn toàn không có khả năng xảy ra mà chờ lâu như vậy.
Nếu như hắn thực sự không bao giờ trở về thì sao? Hác Phong vẫn có thể chờ đợi mãi được ư?
Đương nhiên, Hác Phong là đã sớm định ra rồi.
Thế còn Utherus thì sao? Mới quen biết hắn chưa được nửa năm, cho dù thích cũng đâu cần phải lấy mạng mình ra đắp vào cho hắn.
Chắc chắn cho dù không có hắn, y cũng sẽ tìm được một bầu bạn tốt.
Đế Tạp Nhĩ không phải là một trong những người ái mộ y đấy ư, so với mình, Đế Tạp Nhĩ cũng không tệ a, những người này sao đều ngu ngốc như vậy?
Hắn đã từng nghe nói chuyện các thú nhân sẽ vì bầu bạn mà chết, nhưng bọn hắn cũng chưa phải là bầu bạn, thậm chí còn chưa được tính là tình nhân.
Huống chi, đối với bọn họ, mình cùng lắm chỉ là một hài tử còn chưa trưởng thành mà thôi.
Vô Tình nghĩ, không có ai vì sự biến mất của hắn, của một người đột nhiên xuất hiện, mà đáng phải khổ sở —— cho dù là muốn chết, đó cũng là chuyện của một mình hắn, do một mình hắn phụ trách!
Về phần khế ước gì đó, Vô Tình càng nghĩ càng thêm mơ hồ.
Khế ước có thể cứu được mạng người, làm gì có chuyện không phải trả giá đắt? Tuy rằng Utherus đã nói sẽ có mạo hiểm, thế nhưng mạo hiểm lớn đến mức nào, phải nỗ lực cái gì để trả giá, y không chịu nói.
Sống không dễ dàng gì, Vô Tình chưa bao giờ dám coi nhẹ, muốn sống sót phải nỗ lực đánh đổi ra sao, Vô Tình càng hiểu rõ hơn bất cứ điều gì.
Từ nhà Utherus đi ra, Vô Tình đi tới nhà Tô Hách, có lẽ chỉ có ngài mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện cho hắn.
Đối với thế giới này, hắn vẫn chưa nhìn nhận nghiêm túc.
Nghĩ lại cũng phải, nếu mình có thể từ thế giới này đến thế giới khác, nơi đó có võ học cao thâm; nơi này cũng có nền văn minh phát triển; sao lại không có thứ gì đó đặc biệt được?
“Cha.” Tìm đến nhà Tô Hách, Vô Tình mở miệng kêu lên.
Trước đây hắn quá không để ý đến mọi chuyện ở đây, hiện tại, hắn nghĩ mình nên tìm hiểu thế giới này kỹ càng hơn một chút.
“Tiểu Phỉ, sao giờ lại đến đây?” Nhìn con út đột nhiên xuất hiện, Tô Hách hơi giật mình, tuy rằng Tiểu Phỉ trước giờ đi đường đều vô thanh vô tức, thế nhưng hắn thường sẽ đến vào buổi sáng.
Hôm nay giờ này cũng hơi muộn rồi, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.
“Về chuyện khế ước, con muốn tìm hiểu một chút.” Không giải thích nhiều, Vô Tình nói thẳng ý đồ.
Mấy ngày này tiếp xúc với Tô Hách khiến Vô Tình biết được người cha này của mình không đơn giản chỉ là một vu y, người còn biết rất nhiều chuyện kỳ lạ, huống chi chuyện khế ước là chính người nói ra với Utherus.
“Cái gì?” Nghe nói như thế tim Tô Hách hẫng một nhịp, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch, “Tiểu Phỉ, con đã biết rồi?” Tuy rằng đã đoán được, thế nhưng Tô Hách vẫn nhịn không được hỏi.
Nhìn khuôn mặt không có mấy biểu tình của Tiểu Phỉ, Tô Hách lo lắng, sợ Tiểu Phỉ biết tình trạng của bản thân rồi sẽ mất hy vọng.
“Ân, tình trạng thân thể con, con vẫn luôn biết, chỉ là khế ước, ngày hôm nay con mới biết được.” Biết Tô Hách đang lo lắng điều gì, Vô Tình nhàn nhạt kể lại sự thực, không có bi thương khi đối mặt với tử vong.
“Vẫn luôn biết?” Tô Hách thấp giọng thì thào, xem ra chính mình vẫn thiếu cẩn thận tỉ mỉ a, vậy mà không hề phát hiện ra, Tiểu Phỉ vẫn luôn một mình đối mặt với tất cả, cho dù Tiểu Phỉ không có vấn đề gì về mặt tâm thái …”Được rồi, khế ước! Tiểu Phỉ ưng ai trở thành người khế ước với mình?” Hoảng hồn nhớ lại câu hỏi của Tiểu Phỉ, Tô Hách định thần lại hỏi.
“Cái này không phải vấn đề then chốt, con muốn biết điều kiện cụ thể và cái giá phải trả của khế ước hơn.” Vô Tình có thể khẳng định khế ước không phải chuyện đơn giản, bằng không sẽ không chờ lâu như vậy, cũng sẽ không gạt mình như vậy.
Dừng một chút, Vô Tình chậm rãi nói: “Đương nhiên, con còn muốn tìm hiểu nhiều chuyện hơn nữa, mong cha có thể thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ này của con.” Hắn xưa giờ cũng không thiếu cách khéo nói, chuyện giấu diếm lâu như vậy sao có thể nhẹ nhàng cho qua?
Nghe được Tiểu Phỉ muốn biết cái giá của khế ước, Tô Hách hơi do dự, nhưng nghe đến tâm nguyện thì, Tô Hách cũng rất động lòng.
Đúng vậy, chỉ là một cái tâm nguyện nho nhỏ a, Tiểu Phỉ có quyền biết tất cả.
Là một người cha, ngài đích thật là có tư tâm của mình, thế nhưng ngài càng tôn trọng quyết định của Tiểu Phỉ hơn.
Dẫn con vào thư phòng, Tô Hách lấy ra một quyển sách ghi chép về khế ước.
Tuy rằng trong bộ lạc có quy định tộc nhân chưa đủ tuổi không thể xem loại sách này, thế nhưng đây là tâm nguyện của Tiểu Phỉ a, quy củ cùng lắm cũng là vật chết mà thôi.
“Tiểu Phỉ muốn tìm hiểu có thể xem ghi chép trong đây, nếu như không hiểu có thể tới hỏi cha.” Tô Hách đưa sách tới tận tay con út, việc này nói ra cũng không giải thích được cặn kẽ rõ ràng, còn không bằng để Tiểu Phỉ tự mình nghiên cứu.
Khoảng thời gian trước lúc xem sách chữa bệnh, Tiểu Phỉ có một vài kiến giải so với mình còn sâu sắc hơn.
“Dạ.” Vô Tình nhận sách, có chút suy nghĩ liếc nhìn giá sách.
Trên giá sách không hề ít sách vở, thư phòng này hắn trước đây chưa từng tới, có lẽ hắn có thể thông qua những cuốn sách này hiểu được nhiều thứ hơn.
“Cha, con có thể xem những cuốn sách này không?” Vô Tình chỉ vào giá sách hỏi, kỳ thực đây cũng chỉ là xuất phát từ lễ phép, hắn tin tưởng rằng nếu mình nhất định muốn xem, thì không ai ngăn được.
“Ừ, Tiểu Phỉ muốn xem thì xem đi, chỉ cần không nói ra ngoài là được.” Tuy rằng không rõ đứa nhỏ vì sao đột nhiên cảm thấy hứng thú với sách, nhưng Tô Hách cũng không ngăn cản.
Trong những cuốn sách này đích xác có ghi chép một ít bí tân, thế nhưng để Tiểu Phỉ biết cũng không sao.
“Cảm ơn cha.” Ôm nam nhân sắc mặt vẫn còn tái nhợt trước mắt, Vô Tình thực sự không biết nên an ủi người thế nào.
Tại sao lại đau khổ vì hắn, vì đứa con mà hầu như không khác gì người xa lạ? Không phải người đã sớm biết những chuyện này ư? Sự xuất hiện của mình có lẽ ngay từ đầu đã là sai lầm, bằng không cũng sẽ không phải đối mặt với tử vong nhiều lần như thế; mà rồi hết lần này tới lần khác mình còn chưa cam chịu, lần nào cũng tránh được.
Hơn nữa cho dù lần này mình thực sự tránh không khỏi, không phải còn có một đám người ở đây sẽ thương tâm ư? Ngẫm lại nếu là trước đây, chết rồi cùng lắm là hóa thành một đống đất, không có ai rơi cho hắn một giọt nước mắt.
Cho nên, chết cũng đáng rồi…
“Ân, Tiểu Phỉ tự xem đi, cha đi bảo phụ thân con làm thêm chút đồ ăn.” Được nhi tử nhẹ nhàng ôm, Tô Hách thấy sống mũi cay cay, trẻ con quá mức hiểu chuyện khiến người ta rất đau lòng.
Ngài rất khó tưởng tượng Tiểu Phỉ đối mặt với tất cả những thứ này ra sao, quá bất công, thật sự là quá bất công, vì sao con của ngài vừa ra sinh ra đã định trước sống không được lâu, vì sao con của ngài phải chịu khổ nhiều như vậy! Nếu như là trời cao muốn trừng phạt ai, để ngài, để người làm cha này gánh chịu đi!
Nỗ lực che giấu nội tâm mất bình tĩnh, Tô Hách rời khỏi gian phòng.
Ngay cả con cũng còn không khóc, người lại càng không thể khóc trước