Editor: An Braginski
Đối với Vô Tình, những ngày kế tiếp thật yên bình, nhàn nhã, sung sướng, cự tuyệt tất cả những thứ quấy rầy từ bên ngoài, mỗi ngày đúng giờ ăn, ngủ, đọc sách, tìm hiểu hệ thống công pháp của thế giới này và những thứ khác.
Nhưng đối với những người khác thì không phải như vậy.
Mùa đông dần đến, mọi thứ trong bộ lạc đều có vẻ tiêu điều hiu quạnh.
Nói vậy không có nghĩa là họ chưa từng trải qua mùa đông, thế nhưng mùa đông năm nay dường như lạnh lẽo lạ thường, bầu không khí trong bộ lạc dường như cũng căng thẳng lạ thường…
Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, Vô Tình khép lại quyển sách trên tay, không biết từ bao giờ mà trời đã bắt đầu đổ tuyết.
Sách trong thư phòng lý hắn đã xem hết, đồng thời cũng suy đoán ra một vài phương pháp tự cứu, mặc dù chưa biết là tốt hay xấu.
Một trong số đó là tu luyện nguyên lực, sau đó trong lúc gân mạch nghịch chuyển, phá đi tất cả gân mạch của chính mình.
Nguyên lực có tính chất áp đảo hơn nhiều so với nội lực, chắc là cũng chỉ có giống cái đã trưởng thành và khỏe mạnh mới thích hợp tu luyện.
Có điều dù sao hắn cũng là tự mình hại mình, không thích hợp cũng không sao cả.
Đây là một loại phương pháp lao vào tử địa rồi hồi sinh, chắc chắn sẽ có rủi ro, dù sao việc tự hủy gân mạch mà không chết cũng tương đối trắc trở.
Hơn nữa cho dù lần này hắn may mắn tránh được, sau đó thể chất có lẽ cũng không tốt nổi, có điều trị tốt chắc cũng chỉ sống thêm bốn mươi, năm mươi năm.
Nếu là trước đây Vô Tình nhất định sẽ không chút do dự mà chọn phương pháp này, chỉ cần có thể sống sót, hắn sẽ không tính toán phải trả giá bao nhiêu, dù sao còn sống mới còn hy vọng, chết rồi thì thực sự chẳng còn gì nữa.
Nhưng mà hắn còn tính ra một loại phương pháp khác có liên quan đến khế ước.
Nếu như dùng phương pháp này, có khả thi không, cuối cùng sẽ có kết quả gì, chính Vô Tình cũng không biết.
Nhưng hắn biết, phương pháp này một khi thành công sẽ cho hắn càng nhiều thời gian.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cảm thấy muốn được mong chờ vào tương lai…
Mặc thêm áo khoác, Vô Tình đứng dậy rời khỏi thư phòng, có lẽ hắn cần ra ngoài đi dạo một chút, sau đó tiếp tục cẩn thận cân nhắc.
Trong sân nhà một mảnh trắng xoá, bông tuyết như lông ngỗng lặng thinh bay xuống.
Nhìn hai con cáo trắng nhỏ chạy về phía mình, Vô Tình đang trong tâm trạng tốt, ngồi xổm xuống – ôm hai đứa nhỏ vào trong lòng.
Hắn hình như thật lâu rồi không gặp hai đứa cháu trai nhỏ của mình, hình như lại lớn hơn nhiều.
“Tiểu Phỉ.” Nhìn thấy em trai đột nhiên ra khỏi phòng, Địch Mạc có chút bất ngờ, cũng sắp được hai tháng rồi, kể từ lúc Tiểu Phỉ dọn đến đây sống cùng cha, hầu như không thấy Tiểu Phỉ ra khỏi cửa.
Trong thời gian này hắn cũng đã nhiều lần mang theo Lạc Hi và bọn nhỏ đến thăm Tiểu Phỉ, nhưng đều bị chặn ngoài cửa.
Hắn cũng nghe cha nói đến những suy tính của Tiểu Phỉ rồi.
Hắn chỉ là một người anh trai đột ngột xông vào cuộc sống của Tiểu Phỉ mà thôi, Địch Mạc không cho rằng mình có quyền lên tiếng.
Tiểu phỉ quá mức hiểu chuyện, chuyện của em trai không phải là chuyện bọn họ có thể xen vào.
“Vâng, nhị ca.” Vô Tình cũng không hỏi Địch Mạc vì sao lại ở đây, tiếp tục trêu đùa cáo nhỏ trong lòng.
Mấy con cáo nhỏ này hiểu nhân tính, ngoan cực kỳ, không biết mấy đứa khi nào thì có thể biến thành người? Nếu như mình không có đi lạc sang thế giới khác, có lẽ sẽ thuận theo cha mà lập khế ước với Hác Phong, sau đó cũng sẽ con cái của mình…
“Mùa đông thực ra cũng rất mỹ lệ, nếu có thời gian Tiểu Phỉ có thể ra ngoài đi dạo nhiều hơn.” Địch Mạc kiến nghị, mùa đông vạn vật mất đi sức sống, nhưng đó sao không phải là lúc nuôi dưỡng cho sức sống mới nảy sinh?
“Vâng, đệ nghĩ là đệ nên đi lại nhiều hơn.” Thả cáo nhỏ xuống đất, Vô Tình nói tiếp: “Nhị ca bận việc cứ đi, đệ ra ngoài đây.” Dứt lời liền đi thẳng ra khỏi viện…
Nếu như hỏi trong khoảng thời gian này ai sống không an ổn nhất, một trong số đó nhất định là Utherus ——
Từ ngày nói chuyện khế ước, y chưa từng thấy A Tình thêm lần nào.
Lúc đầu y chỉ lo lắng A Tình không chọn mình, nhưng sau khi nghe cha Tô Hách nói lại quan điểm của A Tình về khế ước, Utherus càng lo lắng hơn, sợ A Tình sẽ không chọn bất cứ ai, chọn cách một mình đối mặt với tử vong.
Nếu thực sự là như vậy, Utherus thà rằng A Tình cứ chọn người khác, như vậy hắn chí ít còn có hy vọng sống sót, phải không? Nếu như A Tình có thể hạnh phúc, bi ai của y có là cái gì đâu? Vì sao A Tình không muốn cho mình một cơ hội? Tử vong, y tin rằng A Tình sẽ không sợ hãi, chính y đương nhiên cũng sẽ không! Điều A Tình cố kỵ, chính là nếu khế ước không thành công, sẽ có người cùng hắn đi vào con đường chết ư?
Thế nhưng y nguyện ý, A Tình ngay cả một cơ hội như vậy cũng không cho mình ư? A Tình sao có thể tàn nhẫn đối với chính hắn như thế? Nếu như sớm biết sẽ thế này, chẳng bằng lúc đó y đồng ý cùng A Tình phát sinh quan hệ, trở thành bầu bạn, như vậy A Tình sẽ không cố kỵ thêm nữa.
Tuy rằng xác suất thành công sẽ giảm, nhưng ít ra còn cố thử xem.
Kết luận sớm như vậy, thật sự là khó có thể tiếp thu.
Trong khoảng thời gian này, Utherus ngoại trừ sinh hoạt thiết yếu, mỗi ngày đều canh bên ngoài nhà Tô Hách.
Mong A Tình ngày nào đó sẽ đi ra, sẽ suy nghĩ lại chuyện khế ước.
Đối mặt với bức tường ngăn, Utherus rất bất lực…
Đương nhiên Utherus cũng biết, còn có một người mỗi ngày cũng đang làm những việc giống như mình.
Tuy rằng cả hai đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nhưng bọn họ không ai nói gì với nhau, có đôi khi Utherus thậm chí còn nghĩ nếu như không có mình chen vào, có phải A Tình sẽ dựa theo sự sắp đặt ban đầu của cha Tô Hách, kết khế ước với Hác Phong?
Nhưng mà không có nếu như, chuyện đã như thế này rồi, còn muốn nếu như gì nữa, cũng đều là viển vông bất lực.
Hai tháng, hai tháng đủ để cho tưởng niệm như cỏ dại lan tràn, đủ để cho lý trí dần dần tan vỡ!
Đến khi một lần nữa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, Utherus đã không còn cái gì là ổn trọng nữa —— muốn hắn, không muốn hắn rời đi, không muốn lại không nhìn thấy hắn thêm một lần nữa —— Utherus bằng tốc độ nhanh nhất ôm lấy người đó, cấp tốc biến mất trên đường.
Vô Tình đang vừa đi đường vừa nghĩ về vấn đề của mình, tiếp theo thế mà lại phát hiện ra rằng mình đang bị người khác mạnh mẽ bắt đi rồi.
Cảnh xung quanh thay đổi rất nhanh, tốc độ như vậy, Vô Tình trước đây chưa bao giờ gặp qua.
Cơ thể hoàn toàn bị giam cầm, Vô Tình cũng chỉ có thể chờ xem, người bắt mình đi này rốt cuộc muốn làm gì.
Tuy nhiên, điều khiến cho Vô Tình bất ngờ là khoảnh khắc tiếp theo hắn bị ném xuống giường, những nụ hôn điên cuồng rơi xuống hắn như mưa.
Vô Tình nghĩ Utherus chắc là điên rồi, trước đây cho dù mình chủ động khiêu khích cũng không thấy y mất khống chế đến như vậy.
Dù đang nhíu mày tự hỏi nguyên nhân Utherus không khống chế được, Vô Tình vẫn để mặc Utherus làm vậy.
Nếu Utherus thật sự tiếp tục làm tới, vậy thì hắn cũng thực sự không cần lo nghĩ chuyện khế ước nữa, bởi vì một khi trước đó đã quan hệ rồi, chắc chắn xác suất thành công của khế ước sẽ giảm đi rất nhiều.
Đến lúc đó không cần hỏi, hắn cũng sẽ chọn con đường tự hủy gân mạch.
Utherus tham luyến hôn người dưới thân, cởi ra tất cả y phục đang cản trở y hôn, thân thể tinh xảo mỹ lệ cũng dần dần hiển lộ.
Y muốn chủ nhân của thân thể này, tinh tế dùng đầu lưỡi liếm qua từng bộ phận trên thân thể này —— trời biết y đã sớm muốn làm như vậy biết mấy.
Nhìn anh đào mọng nước, Utherus không chút do dự ngậm lấy một viên, tư vị tốt đẹp như thế, khiến y luyến tiếc nhả ra.
Không lo nghĩ đến hậu quả nữa, đã không có lý trí để lo nghĩ nữa rồi, đối với một thú nhân ôm quyết tâm liều chết, còn có cái gì có thể ngăn trở sự điên cuồng của y?
Cảm giác được người dưới thân không hề giãy dụa, nụ hôn của Utherus dần thay đổi từ điên cuồng sang ái mộ sùng bái, vẻ đẹp chân thực như thế, đã bao lâu y chưa được chạm vào? Theo thân thể xuống dưới, Utherus liếm lên cái rốn nhỏ, xuống thêm nữa, khác với thứ dữ tợn của y, nơi đó của người dưới thân y thật tinh xảo khả ái.
Không hài lòng với con thú nhỏ không