Phản ứng đầu tiên của Tô Mặc sau khi nghe xong là – ra là vậy! Cái giá phải trả cho việc cứu Hassan là túi thai của cậu? Đúng là hàng ngon giá rẻ! Không có túi thai, không cần phải sinh con thì quá tốt rồi!!!
Nhưng lúc nhìn thấy vẻ thống khổ của Hassan, Tô Mặc đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Cậu không muốn sinh con, nhưng Hassan thì sao? Ắt hẳn Hassan sẽ muốn có một nhóc Husky! Lại nhớ đến sự khắc nghiệt gần như cố chấp của hắn, mặt mày Tô Mặc dần tái nhợt… Có lẽ, Hassan sẽ không chấp nhận được một giống cái bị khiếm khuyết? Nhất là cái cậu thiếu chính là thứ đặc trưng nhất, quan trọng nhất của một giống cái?
Vậy nên, Hassan xin lỗi… là vì cuối cùng anh ấy đã phản bội lời thề sao?
Hai mắt Tô Mặc dần ngấn lệ.
Dùng một túi thai vốn dĩ cậu không cần để đổi lấy cơ hội sống lại của Hassan, cậu tuyệt đối không hối hận.
Nhưng, lại vì thế mà bị Hassan bỏ rơi… thì uất ức chết được!!
“Hassan, anh… muốn rời bỏ em sao? Anh không cần em nữa?”.
Dẫu ra sao, Tô Mặc vẫn không muốn tin Hassan sẽ đối xử với mình như vậy.
Nếu thật sự không cần cậu thì ngay từ đầu Hassan đã xóa bỏ lời thề rồi, hoàn toàn không cần ở cạnh cậu lâu như vậy.
Khi thấy sắc mặt Tô Mặc từ từ tái đi, tim Hassan tức thì như thắt lại, đến khi đôi mắt cậu ngấn lệ thì đã gần như chẳng thể thở nổi.
Thế nhưng, lúc Tô Mặc run rẩy cất tiếng, Hassan vốn sẵn sàng chờ bị tuyên án liền ngạc nhiên không kịp phản ứng lại.
Tô Mặc cho rằng… hắn không cần em ấy nữa? Sao em ấy lại nghĩ vậy chứ? Sao hắn có thể…
Hassan vừa sửng sốt lại lù mù, ngơ ngác nhìn Tô Mặc không nói gì.
Còn Tô Mặc lại cho là Hassan ngầm thừa nhận, ánh mắt vốn đầy vẻ chờ mong dần tối đi.
“Nếu đã vậy… anh đi đi.
Không cần phải xin lỗi, anh luôn đối xử với em rất tốt, chẳng có gì phải xin lỗi em cả”.
Tô Mặc gượng cười: “Còn chuyện lời thề tối cao, em sẽ nói với tộc trưởng và Lucca, dù sao em cũng chưa trưởng thành, cứ xem như em đổi ý là được”.
Quân tử tuyệt giao không nói lời khó nghe [35], Tô Mặc thật lòng cảm thấy Hassan rất tốt với mình, nên dù phải chia tay cũng không muốn làm Hassan thấy khó xử.
Cố chấp đến như vậy, thật ra bản thân Hassan cũng rất đau khổ đúng không? Rõ ràng rất thích nhưng lại không thể chấp nhận được… Sự cố chấp mâu thuẫn nội tâm này thực chất là một kiểu bệnh tâm thần đúng không? Xin lỗi Hassan, em không phải bác sĩ khoa tâm thần, không biết làm cách