Hassan bị Tô Mặc mắng không dám ngóc đầu lên.
Phải, Tô Mặc vừa nói thì mọi chuyện liền rõ ràng dễ hiểu, sao đầu óc hắn lại rẽ tùm lum đường như vậy? Lo lắng không đâu lâu như vậy, còn làm Tô Mặc tổn thương, hắn đúng là đồ ngốc!
“Tôi xin lỗi”, Hassan bối rối nhận sai.
Giờ Tô Mặc chỉ cần nghe hai chữ ‘xin lỗi’ là tức không chịu được.
Ngẫm lại lúc trước Hassan tự ngược bản thân thê thảm đến thế, không ngờ lại do một sự hiểu lầm mà chỉ cần động não tí là sẽ không xảy ra, cuối cùng cậu cũng từ bỏ mọi tưởng tượng về trí thông minh của thú nhân.
Là cậu sai, là do cậu chưa hiểu rõ Hassan, cậu không nhận ra rằng có lẽ thú nhân không có cái thứ gọi là tư duy logic… Nhưng rõ ràng khi trao đổi với Lucca và Mito, cậu có gặp trở ngại gì đâu! Sao tới Hassan lại khó đến vậy? Chẳng lẽ giống đực đều đầu óc ngu si tứ chi phát triển? Hay là cái giống Husky này bị thiếu hụt?
May mà túi thai đã biến mất, chứ nếu sinh ra thêm một nhóc Husky…
“Còn gì nữa không? Anh còn giấu em cái gì nữa không? Nhân cơ hội nói hết một thể đi!”, Tô Mặc mệt mỏi đỡ trán thở dài.
Cái kiểu hiểu lầm nguy hiểm chết người này, cậu thật sự không chịu được lần nữa đâu.
“Không có! Thật sự không còn nữa!”, Hassan hoảng loạn vô cùng, hận không thể moi tim ra cho Tô Mặc xem.
“Vậy thì tốt”, Tô Mặc lại thở dài.
Lần này cậu thật sự rất tổn thương, cho rằng Hassan không cần mình nữa… đến bây giờ ngực vẫn còn hơi quặn đau.
Thôi, xem như hữu kinh vô hiểm * vậy.
Dù không có túi thai, không thể sinh con, nhưng Hassan vẫn bằng lòng ở cạnh cậu, thế là đủ rồi.
* có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm; cầu cao nhân dịch thuần Việt hoặc thoát ý, t không nghĩ ra được câu nào tương tự huhu
Đảo mắt thấy quả trứng thằn lằn ngọc bị ném xuống cuối giường, Tô Mặc hỏi: “Quả trứng này có thể ấp ra thằn lằn ngọc con không?”.
Chủ đề đột ngột thay đổi làm Hassan ngơ ra một chốc, cầm lấy quả trứng, soi nó dưới ánh sáng: “Được”.
“Phải ấp bao lâu?”, Tô Mặc hỏi tiếp.
Hassan quan sát kỹ, “Chừng mười ngày”.
Ngẫm nghĩ giây lát rồi khuyên, “Loài thằn lằn ngọc này tuy rất đẹp nhưng tốc độ trưởng thành của nó rất nhanh.
Không tới nửa năm thì sẽ cao hơn cả em, cực kỳ nguy hiểm”.
Nửa năm đã cao hơn mình.
Tô Mặc thoáng đen mặt, nhưng vẫn kiên trì, “Vậy anh ấp nó đi”.
“Được”.
Hassan cảm thấy ấp ra cho Tô Mặc nuôi chơi vài ngày cũng không sao.
Cùng lắm thì thả nó về rừng trước khi trưởng thành là được, hắn cầm lấy quả trứng, định đi ra sân tìm chỗ đào hang chôn xuống.
“Ra ngoài làm gì!”.
Tô Mặc ngăn lại: “Chẳng phải nói rồi sao, anh phải tự ấp!”.
“Tôi tự ấp làm sao?”.
Hassan chả hiểu mô tê gì.
Bình thường loài này chẳng phải luôn ấp ở những nơi ẩm thấp sao?
Tô Mặc cười tủm tỉm vỗ nhẹ mông Hassan: “Thì dùng chỗ này nè, như hồi nãy đó.
Nhiệt độ cũng xêm nhau mà, đúng không?”.
“Dùng… dùng… dùng…”.
Hassan lập tức lắp bắp, mặt đỏ bừng, trông đáng thương vô cùng: “Nhiệt độ… hơi cao!”.
“Cao chút cũng không sao, thường xuyên lấy ra kiểm tra là được”.
Tô Mặc đã hạ quyết tâm bắt nạt hắn cho bằng được, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy: “Em muốn thấy Hassan tự mình ấp nó, cảm giác giống như Hassan tự sinh con cho em vậy”.
Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt mong chờ: “Có được không?”.
Hassan cứ nghĩ đến cảnh hơn mười ngày tới, ngày nào cũng phải dùng nơi nào đó ấp trứng, còn phải thường xuyên lấy ra kiểm tra, thì không khỏi lo lắng đến độ toàn thân căng cứng, trán rịn mồ hôi.
Nhưng Tô Mặc nào là ‘con’, rồi lại ‘có được không’, làm tim hắn bủn rủn đến tan chảy.
Tô Mặc sẽ không thể có đứa trẻ của riêng mình.
Nếu giờ em ấy đã hào hứng đến vậy thì để em ấy vui vẻ hơn chút