Lucca đỡ trán thở dài.
Để người thủ hộ làm đệm thịt cho tiểu giống cái nằm ngủ gì gì đó thật sự có thể sao!Lẽ ra y phải biết cái nhà này chả có ai đáng tin cậy hết chứ! Hassan cứ mãi không có bạn lữ nhất định không phải vấn đề của một mình cậu ta!Hít một hơi thật sâu, Lucca nhìn về phía Tô Mặc, “Cậu thấy thế nào?”Tô Mặc sẽ sống với người thủ hộ ít nhất năm năm, nếu thật sự không thích nghi được thì chi bằng đổi người càng sớm càng tốt! Chuyện này chồng lên chuyện kia, ngay cả y cũng thấy không chịu nổi!Tô Mặc lại kích động đến mặt mày đỏ rần.
Tui thấy tốt lắm! Cứ thế mà có cơ hội tiếp xúc da thịt, mẹ vợ muôn năm! Cậu nhìn Hassan đầy chờ mong.
“Có được không?”Nhìn gương mặt đỏ ửng, đôi mắt sáng trong của tiểu giống cái, tim Hassan như chảy ra thành nước.“Tất nhiên là được rồi!” Hắn dứt khoát ngồi lên giường, nằm xuống nửa tựa lưng vào tường, sau đó cẩn thận để Tô Mặc nằm lên người mình, rồi lại ôm lấy cậu chậm rãi nằm xuống.
Cảm giác được cánh tay phải không bị thương của Tô Mặc bất an nắm lấy tay hắn, Hassan xoa xoa đầu cậu trấn an, tiếp đó nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu để lên ngực mình.A a a má ơi, tuyệt vời ông mặt trời! Cơ ngực nở nang săn chắc vô cùng thích hợp để cậu gối đầu lên, dưới tay là làn da căng cứng trơn nhẵn cùng tiếng tim đập thình thịch.
Tô Mặc thở dài một tiếng đầy thỏa mãn, dùng sức cọ cọ “gối đầu”, nhích nhích người để tìm tư thế thoải mái nhất, tay cũng tự động sờ mó người ta.“Ưm…” Cho dù biết rõ xung quanh có người, nhưng Hassan vẫn bị cậu sờ đến rên rỉ thành tiếng.Nhìn tình cảnh này, Linarin vui vẻ ra mặt.
Thấy chưa, ông đã nói là dáng người Hassan tuyệt lắm mà! Tiểu giống cái quả nhiên rất vừa lòng!Cũng nhìn thấy cảnh này nhưng Lucca lại lần nữa đỡ trán.
Sao y lại quên mất sự vô tri không giống ai và sự nhiệt tình đến khó tin của Tô Mặc chứ! Cho nên mới nói, Thần thú đã sắp xếp mọi chuyện hết cả rồi, y không cần phải lo lắng chi cho uổng công!Lucca quyết định, trừ khi Tô Mặc cầu xin y giúp đỡ, không thì y tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của ai nữa! Tô Mặc thích thế nào thì cứ thế ấy đi!Tô Mặc nhoi tới nhoi lui một lúc thì bình ổn trở lại, hô hấp cũng dần trở nên đều đều.
Hassan thở phào nhẹ nhõm, nhìn cái đầu nhỏ đang vùi vào ngực mình, trong lòng là niềm hân hoan vô tận.
Tiểu giống cái hắn thích thế mà lại thật sự nằm trong lòng hắn, Thần thú thì ra không có vứt bỏ hắn!Tô Mặc ngủ suốt tới tận giờ cơm chiều mới tỉnh, ngáp một cái, lười biếng duỗi lưng, Tô Mặc tỏ vẻ cực kỳ vừa lòng với “cái đệm” mềm mại đàn hồi ấm áp dưới thân.Bàn ăn được đặt trong sân, là một khúc gỗ thô to.
Lucca được Linarin nhiệt tình giữ lại dùng cơm, lúc này đang ngồi cạnh bàn uống nước.
Hard gây họa thì bị Linarin đuổi đi không cho ngồi chung bàn, đang ôm bát đáng thương ngồi xổm ở góc sân.Cái này…này hình như không ổn lắm nhỉ? Tô Mặc do dự dừng bước, không ngồi xuống.Thấy Tô Mặc cứ mãi nhìn về phía Hard, Linarin thản nhiên phất phất tay, “Không cần phải lo cho ổng! Chưa bị phạt còn muốn ăn cơm? Cứ để ổng ở đó đi! Chúng ta ăn thôi!”Tô Mặc ngại ngùng.
Thì ra là do cậu hại sao?Linarin cũng phát hiện mình nói vậy khiến Tô Mặc khó xử, vội nói tiếp, “Tô Mặc con đừng lo, đợi dưỡng thương xong rồi tính.
Giống đực không ăn cơm mười ngày nửa tháng cũng sẽ không chết đói đâu, con cứ từ từ suy nghĩ! Nhất định phải dạy cho ổng một bài học nhớ đời!”Tô Mặc vuốt mồ hôi.
Mẹ vợ ngài cũng nhẫn tâm quá rồi, cha vợ chỉ quất trúng con