Cái này…có thể làm được sao? Hard luôn để ý tới Linarin nghe vậy liền ngu người, Hassan ở một bên cũng lẳng lặng suy ngẫm xem bản thân mình có thể làm được hay không.– Rõ ràng là làm không được! Hai cha con mặt mày đau khổ nhìn nhau.
Đầu gối là chỗ đè nặng xuống nhất khi quỳ, bỏ thêm hai con kiến thì quỳ thế nào trời!Thế nhưng hình phạt do tiểu giống cái đưa ra, giống đực trưởng thành có thể nói là mình làm không được sao? Tuyệt đối không! Nếu thế thì tôn nghiêm giống đực để đâu hả!Hard đau khổ bắt hai con kiến, lui về góc lãnh phạt quỳ.
Hai giây sau, lão đứng lên tiếp tục bắt hai con kiến.
Kế đó lại quỳ tiếp.
Rồi lại đi bắt kiến…Linarin hoàn toàn không thèm để ý tới lão, chỉ chào đón bảo Tô Mặc ngồi xuống ăn cơm.
Dù sao thì giống đực cũng chẳng bao giờ có chuyện “trốn việc”.Bữa tối vô cùng phong phú, tay nghề của Linarin rất tốt.
Tuy rằng chay mặn không đều nhau nhưng thịt nướng thật sự rất rất rất thơm! Tô Mặc hùng hổ ăn mấy miếng thịt, lại uống chút canh, đồ chay thì hoàn toàn bị cậu xem nhẹ.Linarin thấy thế thì vô cùng vui vẻ.
Ăn nhiều thịt mới có thể nhanh chóng trưởng thành! Nghe Lucca nói Tô Mặc đã hai mươi tuổi rồi, ông thật sự thấy rất khó tin! Tiểu giống cái đáng thương, không biết lúc trước đã sống thế nào nữa, dáng người còn không bằng trẻ con mười lăm tuổi! Bây giờ thì tốt rồi, năm năm kế tiếp, Hassan nhất định có thể nuôi thằng bé đến cao to khỏe mạnh!Lúc Tô Mặc ăn một đống thịt đến no căng bụng, Hard vẫn còn đang đi bắt kiến…Khi Tô Mặc được Hassan dẫn ra ngoài đi dạo cho tiêu thức ăn rồi trở về, Hard vẫn tiếp tục bắt kiến…Tô Mặc bị Lucca và Linarin kéo đi nói chuyện một lúc, Hard vẫn còn đang bắt kiến…Khi sắp ngủ, thấy Hard không ngừng lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn bắt kiến…quỳ xuống…bắt kiến…Tô Mặc thấy ngại ngùng không thôi.
Biết rõ chuyện này hoàn toàn không thể làm được, chỉ là đề xuất gây khó xử chút thôi, ai biết được Hard lại làm thật như vậy?“Không được thì thôi đi…” Tô Mặc nhỏ giọng nói với Hard.
Ngày đầu tiên vào cửa đã giày vò cha vợ như vậy, có phải bất hiếu quá không.
Dù cho cha vợ vừa thấy mặt đã đánh bay cậu ra ngoài như vậy cũng không thể trả đũa thế này chứ…“Làm sao có thể thôi được!” Hard dứt khoát cự tuyệt, bộ dáng như thể bị người ta xúc phạm vậy.
Giống đực luôn phải làm được mọi thứ! Không thể có chuyện “không thể làm được” được!Tô Mặc đen mặt.
Rõ ràng là không được mà, chẳng lẽ đến giờ mà lão vẫn chưa hiểu sao!“Đừng lo cho ổng nữa, con mau đi nghỉ ngơi đi!” Linarin đẩy Tô Mặc vào phòng, “Cứ để ổng một mình ngoài đó, nếu dám không hoàn thành, ta giúp con xử lý ổng!”Hard : … thân ái à, vấn đề ở đây không phải là dám hay không, mà là có làm được hay không đó! Tuy giống đực nhà em là tôi đây rất tài năng, nhưng mà cái này…Hard đau khổ đi bắt kiến.Sáng hôm sau, khi Tô Mặc còn đang nằm trên “đệm” Hassan ngủ no say, Hard đã vác cái mặt tiều tụy vì bị giày vò cả một đêm không ngủ, tham gia buổi đi