Cơn sóng cao trào bị đè nén đã lâu của Hassan cứ như kéo dài vô tận, mà Tô Mặc cũng có cảm giác như sắp kiệt sức tới nơi.
Cậu hôn lấy hôn để bờ mông cong của Hassan, túi cầu thít chặt, vừa liếm lại cắn dọc từ đùi trong đang run rẩy không ngừng đến tận đầu gối, sau đó cắn nghiến lỗ tai Hassan rồi thì thào trong cơn mê đắm, “Hassan… anh tuyệt quá… Hassan…”.Hơi thở của Hassan đã hoàn toàn hỗn loạn.
Hắn tính quay sang hôn môi Tô Mặc theo thói quen, lại chợt nhận ra mặt mình hiện bẩn vô cùng, miệng lại còn vừa liếm chính mình, liền vội vàng rụt về.
Thế nhưng, Tô Mặc lại nhồm tới ngậm lấy cánh môi của hắn, thậm chí còn luồn lưỡi vào quấn lấy chiếc lưỡi đang ngượng ngùng muốn tránh đi, hoàn toàn không e ngại mùi tanh trong miệng hắn.Hassan bị hôn tới nỗi phải há mồm thở dốc, tim cũng bủn rủn theo.
Hắn dè dặt khẽ cắn môi Tô Mặc, động nhỏ phía sau cũng siết lấy cổ tay cậu.Tô Mặc phì cười: “Hassan sốt ruột rồi sao?”.
Hassan ngượng chín mặt, nhưng cửa sau lại tiếp tục kẹp chặt cổ tay Tô Mặc.
Cậu đang tính chọc tiếp, bất ngờ ngoài sân truyền tới tiếng đập cửa cùng tiếng hét, “Hassan! Hassan!”.Tô Mặc và Hassan cùng lúc khựng lại.
Cả hai đều nhận ra đây là giọng của Linarin, đang tính giả vờ như không có nhà, lại nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm của Linarin kèm tiếng la.
“Hassan! A cha nghe thấy tiếng con la! Có chuyện gì không?”.Tô Mặc thoáng sửng sốt, suy nghĩ một hồi thì chỉ có mỗi tiếng thét lớn lúc Hassan bắn ra mới có thể truyền ra ngoài thôi.
Cậu không khỏi cắn môi Hassan, cười nói, “Anh làm a cha tới luôn rồi kìa, mau trả lời ông ấy đi!”.
Mặt mày Hassan đỏ bừng nhưng vẫn không lên tiếng.
Ai ngờ Linarin tiếp tục la: “Hassan! Con không lên tiếng thì ta sẽ vào đấy!”.Hassan run bắn người, vội đẩy Tô Mặc ra, lớn tiếng đáp, “Con không sao… A!”.
Do đẩy Tô Mặc ra nên cổ tay kéo căng cửa động phía sau, đau đớn vô cùng.“Hassan!”.
‘Rầm’ một tiếng, Linarin đã đá văng cửa sân muốn xông vào!Hassan sợ suýt thì hồn bay phách lạc, bất chấp cơn đau thét lên, “Đừng có vào!”.
Giọng hoảng loạn cực kỳ.Tiếng bước chân của Linarin dừng lại ở cửa phòng.
“Hassan? Con không sao chứ?”.“Con, con không sao… Ưm…”.Hassan không kìm được cất tiếng khẽ ngâm.
Lưỡi của Tô Mặc đang dịu dàng an ủi hậu huyệt vì đau mà co rút không ngừng của hắn.
“A cha, con không… không sao… A… Tô Mặc… đừng mà…”.
Âm thanh rên rỉ run run của Hassan đã hoàn toàn không thể áp chế.
Cơn kích thích truyền tới từ đầu lưỡi ẩm ướt, ấm áp lại có phần thô ráp đang liếm láp hậu huyệt khiến hắn gần như chìm trong điên loạn.“Ưm… A ha… Tô Mặc… đừng… Ưm a! A a a…!”.
Khi Tô Mặc hơi giật cổ tay về, liếm lên nếp thịt uốn đỏ tươi bị kéo ra, Hassan điên cuồng thét lên, cả người run bần bật liên hồi.Cánh tay đang tính gõ cửa của Linarin hóa đá giữa không trung.
Cái giọng này… Ông đương nhiên là biết trong phòng đang xảy ra chuyện gì rồi!Ông nghe nói hôm qua Hassan bị Riley khiêu chiến, còn thua nữa nên có hơi lo lắng.
Hơn nữa, đã trưa rồi mà hai đứa vẫn chưa ra khỏi nhà, lúc đi đến cửa còn nghe thấy tiếng la của Hassan… Đương nhiên ông sẽ lo lắng không biết có phải Hassan gặp chuyện gì không! Nhưng không ngờ lại là chuyện này!Nói như vậy, Tô Mặc không hề ghét bỏ Hassan vì thằng bé thua cuộc, vẫn còn tốt, vẫn còn tốt.
Nhưng, nhưng mà tại sao Hassan lại kêu “đừng”? Rốt cuộc là Tô Mặc đang làm gì với thằng bé vậy! Tò mò