Hassan bị ép nhìn thẳng vào Tô Mặc, nghĩ tới bộ dạng khóc lóc đáng xấu hổ của mình bị Tô Mặc thấy hết thì càng lấy làm hổ thẹn.
Hắn ra sức nhịn xuống, nhưng sự xuất hiện mới rồi của Linarin làm hắn rất sợ hãi.
Tinh thần lúc này đã dần phục hồi càng lúc càng thấy uất ức, dù cho đã nhịn đến nỗi cả người run lẩy bẩy, nhưng tiếng nức nở nghẹn ngào lại làm thế nào cũng không ngừng được.Úi chà.
Bộ dáng Hassan lúc bật khóc thật sự vừa đáng thương lại đáng yêu, nhưng vẫn làm cậu có hơi đau lòng, làm sao đây.
Tô Mặc thở dài, hôn hôn Hassan, nhìn vào mắt hắn hỏi, “Hassan có giận không?”.Hassan lắc đầu.
Làm sao mà hắn giận Tô Mặc được.Tô Mặc thơm lên má hắn như ban thưởng, tiếp tục hỏi: “Vậy sao lại khóc?”.Hassan nghẹn ngào nhìn Tô Mặc, trong lòng uất ức tột cùng.
Hắn nên trả lời vấn đề này thế nào đây? Hắn phải giải thích lúc đó hắn vừa xấu hổ vừa sợ hãi làm sao? Tô Mặc muốn phạt hắn sao cũng được, nhưng tại sao… lại phải để a cha biết chứ! Dáng vẻ hắn lúc nãy, không, cho dù là với trạng thái bây giờ… nếu a cha chạy vào và thấy được… hắn… hắn hoàn toàn không dám nghĩ tiếp…Tô Mặc lẳng lặng nhìn Hassan: “Hassan có cảm thấy em quá đáng không? Không nên ức hiếp anh như vậy? Không nên để Linarin biết chuyện?”.Hassan không phủ nhận, có thể nói là ngầm thừa nhận.Tô Mặc khe khẽ thở dài: “Nhưng em thích quá đáng, dồn ép anh, làm anh phải khóc như vậy”.
Cậu rũ mi, không nhìn vào mắt Hassan nữa.Cuối cùng cậu vẫn thừa nhận tính tình của mình với Hassan, không dùng hình phạt này nọ để che giấu bản tính xấu xa của mình nữa.
Cậu thích nhìn thấy dáng vẻ vừa xấu hổ lại khao khát của Hassan, thích thấy hắn giằng co giữa đau khổ và vui sướng; thậm chí còn không ngừng tìm kiếm giới hạn khiến hắn phải bật khóc vụn vỡ, hết lần này đến lần khác.
Thật ra mình là một tên biến thái.
Nhìn đôi mắt ngấn lệ đầy kinh ngạc của Hassan, tim Tô Mặc khẽ đau nhức khó chịu.
Dù là một trung khuyển nhẫn nhục chịu đựng không biên giới như Hassan, cũng sẽ không thể nào chấp nhận một kẻ biến thái như Tô Mặc cậu.“Em xin lỗi, Hassan.
Sau này em sẽ không như vậy nữa”.
Tô Mặc dịu dàng hôn lên đôi mắt thấm đẫm nước mắt của Hassan, từ từ rút bàn tay đâm vào phía sau của Hassan ra.
Hassan đã quá bao dung với cậu rồi, cậu không nên được nước lấn tới.“Đừng!”.
Hassan vội la lên, hậu huyệt cũng co rút níu giữ bàn tay đang tính rút ra của Tô Mặc.
Giọng và động tác của Tô Mặc tuy đều rất hòa nhã, ôn nhu, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được sự bi thương buồn bã ẩn sâu trong đó, giống như chỉ cần bỏ qua lần này, hắn sẽ vĩnh viễn không được biết đến vẻ chân thật nhất của Tô Mặc vậy.
Em ấy nguyện “biến mất”, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.“Hassan?”.
Tô Mặc nhìn Hassan với ánh mắt khó hiểu, an ủi: “Đừng sợ, thả lỏng một chút, em sẽ lấy ra từ từ, không đau đâu”.“Không! Đừng rút ra!”.
Sự khủng hoảng trong lòng Hassan càng lúc càng tăng.
Hắn chậm rãi siết chặt cổ tay Tô Mặc hòng níu lại, giọng cũng run run vì hoảng sợ, “Đừng đi, Tô Mặc! Đừng rời bỏ tôi!”.Tô Mặc thoáng sửng sốt rồi nhẹ