Tô Mặc khẽ cong môi: “Sao lại hưng phấn vậy? Vẫn chưa biết sao?”.“Hức……”, Hassan nức nở đầy bất lực, không biết nên đáp lại lời ép hỏi của Tô Mặc thế nào.“A! Không… Đừng! Linarin… ưm… Đừng… A a a!”.
Hard thở gấp rên rỉ, hoảng sợ cầu xin.
Sự công kích không gián đoạn của Linarin làm lão thống khổ không chịu nổi.“Ưm a……”.
Những cơn run rẩy liên hồi vuốt ve sống lưng Hassan, làm hắn đột nhiên ưỡn lên, rồi cuộn cong người lại.
Tiếng rên rỉ trở nên đứt quãng.“Hửm? Bắn rồi à?”.
Tô Mặc có chút thích thú cúi đầu nhìn hắn.“Không… không có”, Hassan xấu hổ lắc đầu.
Nếu nói hắn bắn chỉ vì nghe tiếng rên của ba mình thì có hơi……“Không sao?”, Tô Mặc nghi ngờ nhíu mày, “Cởi đồ ra”.Hassan hơi do dự.
Quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ lâu, tuy không thoải mái, nhưng là phòng tuyến che thân cuối cùng của hắn.
Thế nhưng Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn cắn răng, chậm rãi cởi quần áo.
Cây gậy thịt phình to nảy ra, đầu gậy ướt sũng nước.
Tuy vẫn chưa bắn nhưng cũng sắp rồi.Hard cất tiếng rên rỉ khi lên đỉnh lần thứ ba.
Hassan kẹp chặt hai chân, đau đớn co giật trên đất.“Sao lại không bắn?”.
Tô Mặc đã nhận thấy, nếu không vì Hassan cố ý nhịn, hắn đã bắn được một lần rồi.“Không… không được…”, Hassan khó chịu há miệng thở dốc, “Tô Mặc… sờ tôi… ưm… làm tôi đi!”.“Hassan thật là nhiệt tình”.
Tô Mặc thở dài: “Nhưng tối nay em sẽ không sờ anh, cũng không làm anh”.Nhìn đôi mắt trợn to đầy kinh sợ của Hassan, Tô Mặc nhún vai: “Em vẫn còn giận, nhớ không? Cho nên, em chỉ sẽ……”.
Chăm chú nhìn ánh mắt bất an của Hassan, mặt mày Tô Mặc hiện vẻ tà ác: “… ức hiếp anh thôi”.“A!!!”, Hassan ngửa đầu rên một tiếng.
Cơ thể hắn đột nhiên co giật, bắn ra những luồng dịch nóng.Cơn cao trào qua đi, Hassan nằm trên đất run rẩy không ngừng, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn Tô Mặc.
Tại sao… Tô Mặc chỉ mới nói muốn ức hiếp hắn thôi, hắn đã bắn rồi? Thật là……Cách một bức tường, ba lại bị a cha tra tấn đến lớn giọng rên rỉ.
Hassan hận không thể bịt tai lại, nhưng hắn biết Tô Mặc nhất định sẽ không cho hắn làm vậy.Khoái cảm đáng xấu hổ khi nghe tiếng ba mình rên rỉ thở dốc không ngừng tăng lên, khiến hắn có ảo giác dường như mình cũng đang bị tra tấn.
Thế nhưng quanh hắn rõ ràng không có gì ngoài không khí, Tô Mặc hoàn toàn không đụng tới hắn.
Hassan khép chặt chân, lại nhịn xuống một đợt co giật khác.Tô Mặc khoái trá khẽ than.
Hassan thế này thật là quyến rũ!“Tô Mặc… ưm… Tô Mặc……”.
Hassan lăn lộn cạnh chân Tô Mặc.
Hắn khẽ cọ cậu em của mình lên bàn chân trần trắng nõn của Tô Mặc, lại bị Tô Mặc đạp ra không chút thương tiếc.“Em đã nói sẽ không chạm vào anh”.
Tô Mặc tàn nhẫn cự tuyệt Hassan, rồi cho hắn một chút đặc xá nho nhỏ, “Có điều, em cho phép anh tự sờ mình”.Cậu dừng lại vài giây, sau đó đá văng bàn tay định duỗi xuống nửa người dưới của Hassan, “Nhưng không được động vào chỗ này”.Hassan thở gấp, khó chịu vặn vẹo người.
Đôi bàn tay thô ráp sờ soạng da thịt đói khát của mình, cảm giác hoàn toàn khác với lúc được Tô Mặc vuốt ve.
Không đủ, vẫn không đủ…… Tại sao không có cảm