Trong cơn cao trào, cơ thể Hassan run rẩy, cậu em bên dưới giật nảy bắn ra, ngực vẫn ưỡn cao, hai tay cũng không ngừng chơi đùa đầu vú mình không buông.
Đầu vú vốn mẫn cảm vì cao trào mà càng thêm yếu ớt, Hassan thét lên rên rỉ, mở to mắt nhìn vẻ mặt có phần mê say của Tô Mặc.Tô Mặc… thích nhìn hắn tự chơi bản thân vậy sao? Phải, Tô Mặc từng nói, cậu thích nhìn dáng vẻ vừa đau khổ vừa thẹn thùng lại dâm đãng của hắn.
Hiểu được điều này, Hassan càng thấy hưng phấn.
Không chỉ hưng phấn về thể xác, mà về cả linh hồn.
Mọi sung sướng bỗng chốc tăng lên gấp bội, ngay cả động thịt trống rỗng cũng không kìm được mà bắt đầu ngứa ngáy.Hassan rên rỉ đưa tay mò về phía sau, chần chờ lưỡng lự ngoài lối vào.
Tô Mặc đang chăm chú nhìn hắn… Hắn phấn khích bao nhiêu thì càng xấu hổ bấy nhiêu.“Tô Mặc……”, hắn cúi đầu rên rỉ tỏ ý cầu xin.
Tô Mặc mỉm cười khích lệ: “Tiếp tục đi.
Em đang xem”.Tô Mặc nói, cậu đang nhìn hắn.
Hassan há miệng thở dốc.
Tiếng khóc la rên rỉ của ba tựa như phông nền xa xôi, làm hắn khao khát cũng được đối đãi thô bạo như vậy.Ngón tay cắm vào hậu huyệt đang không ngừng khép mở, ướt át, dính dớp.
Tuy là lần đầu tiến vào, nhưng ngón tay lại thuần thục tìm được cái điểm gồ lên mà Tô Mặc thường xuyên dùng để tra tấn hắn, hơn nữa còn ấn xoa không chút nương tay.“A a a! Hức a a a a!”.Thân thể Hassan đột nhiên nảy lên, dịch nóng phun ra không ngừng.
Hiển nhiên đã sung sướng không chịu nổi, Hassan lại còn liên tục xoa ấn chỗ gồ lên đó.
Hắn đưa một tay xoay vặn đầu vú, tàn nhẫn trêu chọc bản thân như muốn tra tấn chính mình đến khi tan vỡ.
Cơ thể run rẩy liên hồi cùng tiếng hét điên cuồng khiến Tô Mặc nhìn mà kinh hãi.Không đủ… vẫn chưa đủ…… Hậu huyệt vẫn thấy trống rỗng.
Hassan nhìn chằm chằm Tô Mặc, khàn giọng khẽ rít lên, “Tô Mặc, làm tôi… đâm tôi đi!”.Hard bên kia khóc la “Linarin, đừng mà”, Hassan bên này lại gào thét “Tô Mặc, làm tôi”, tương phản rõ rệt.Tô Mặc không nhịn được nảy ra ý đồ xấu xa: “Biến đuôi ra”.Hassan bỗng run lên.
Đây là… muốn hắn dùng đuôi tra tấn chính mình sao? Còn chưa bắt đầu, cả người hắn đã run rẩy, không rõ là kinh hoảng hay chờ mong.
Nhưng dù thế nào hắn cũng không thể cãi lại mệnh lệnh của Tô Mặc, hắn do dự một chốc rồi cắn răng biến đuôi ra.“A a a!!!”.Trong nháy mắt, Hassan cuộn người lại kêu thảm thiết, doạ Tô Mặc nhảy dựng.
Nhìn bộ dáng Hassan run rẩy ấn tay để ở giữa đùi, muốn đụng lại không dám đụng, lúc này Tô Mặc đẩy tay Hassan ra, tự mình sờ xuống.“Ưm a a a!!!”.Tiếng kêu thảm thiết của Hassan đột nhiên cất cao, mà Tô Mặc cũng hiểu xảy ra chuyện gì.
Hôm qua lúc cậu bảo Hassan làm đuôi biến mất, cái đuôi đang nằm trong động sau.
Bây giờ biến ra, tất nhiên nó vẫn còn ở đó.Nghĩ vậy, trái lại Tô Mặc còn thấy may mắn.
May mà bây giờ bảo Hassan biến đuôi ra.
Chứ nhỡ biến thành thú hình vào lần đi săn sau…… Phắc! Hoàn toàn không thể tưởng tượng được!“Rút ra! Hức hức… Giúp tôi rút ra……”.Hassan té dưới đất khàn giọng kêu khóc, người co giật dữ dội.
Trải qua nửa ngày nghỉ ngơi hồi sức, động sau và đường ruột đã căng chặt lại như ban đầu; nay tự dưng bị cái đuôi thô to xù lông nhồi đầy, gây ra kích thích còn dữ dội hơn hồi sáng.Tô Mặc theo bản năng vươn tay muốn rút đuôi của Hassan ra, nhưng tới giữa chừng thì khựng lại.
Cơ thể Hassan đang căng cứng, nếu kéo mạnh ra thì hắn sẽ không chịu nổi, có khi còn làm hắn bị thương.
Nhưng mà, bỏ mặc không lo cũng không được.
Hiện giờ Hassan quá khẩn trương, thậm chí có thể nói là vô cùng hoảng sợ, cứ như vậy nhất định