Tình hình của Riley rất tốt, trừ đau nhức bên ngoài vết thương thì mặt mày chỉ hơi tái do mất nhiều máu, chẳng phải vấn đề gì to tát với giống đực.
Tô Mặc dặn dò hắn ta phải nghỉ ngơi thật tốt, không được lộn xộn; thấy Mito đã chạy tới nhận việc, lại nói thêm vài câu bảo chú ý theo dõi rồi quay người tính rời đi.“Tô Mặc!”.
Nhìn Tô Mặc lại lần nữa lướt qua hắn mà không thèm chớp mắt lấy một cái, cuối cùng Hassan nhịn không được lên tiếng khẽ gọi.
Hắn biết mình không đáng được tha thứ, nhưng Tô Mặc thật sự hận hắn đến nỗi không muốn liếc mắt nhìn hắn lấy một cái sao?Tô Mặc giống như không nghe thấy vậy, vẫn đi về phía trước mà không hề dừng lại.
Hay là đối với cậu, người tên Hassan này, bất kể là bóng dáng hay âm thanh, đều không hề tồn tại?Cả người Hassan run bần bật.Cứ như vậy sao? Hắn cứ thế hoàn toàn mất đi Tô Mặc, thậm chí van xin cậu quay đầu nhìn mình cũng là điều xa xỉ sao? Nếu là vậy… sinh mạng dài đằng đẵng này, cũng chỉ còn lại nỗi dày vò vô tận.
Nhưng hắn thậm chí còn không có quyền lựa chọn buông tay, vì tính mạng của hắn là do Tô Mặc đổi lấy bằng túi thai trân quý nhất của giống cái.Thật ra hắn vẫn nghĩ, Tô Mặc dịu dàng khôn khéo, luôn nghe lời trước kia có gì không tốt; tại sao hắn cứ phải khiêu khích, muốn nhìn phản ứng chân thật nhất của cậu?Tô Mặc nói hắn sẽ hối hận, hắn cũng nghĩ bản thân mình nên vậy.
Nhưng, thật ra… hắn không hối hận.Nếu Tô Mặc chán ghét hắn đến thế, đến nỗi không muốn để mắt tới hắn, vậy Tô Mặc ngoan ngoãn, khôn khéo lúc trước… đã phải chịu bao nhiêu uất ức rồi?! Không nhắc tới thì thôi, nhưng một khi đã nghĩ đến, sao hắn có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự ngoan ngoãn, lấy lòng của Tô Mặc, mặc cho cậu nhẫn nhục, để bản thân chịu đau đớn từ ngày này qua ngày khác, từ năm này qua năm nọ được?!Hassan đứng ở phía xa, nhìn Tô Mặc bị các cậu học việc vây quanh, ồn ào tranh nhau báo cáo tình hình cuộc thử nghiệm.
Nhưng chỉ cần Tô Mặc vừa lên tiếng, mọi người đều sẽ lập tức yên lặng lắng nghe.
Vẻ mặt Tô Mặc bình thản mà chuyên chú, không cao ngạo, lại có thể hấp dẫn tâm trí mọi người.Đây mới đúng là dáng vẻ nên có của Tô Mặc.
Hassan chua xót nghĩ.
Tô Mặc vĩ đại như vậy, nên được đối xử một cách tốt nhất.
Thật ra ngay từ đầu hắn đã làm Tô Mặc bẽ mặc.
Mãi đến khi chia tay với hắn, Tô Mặc mới thật sự tỏa ra ánh sáng chói lọi.Hassan lẳng lặng rời khỏi bệnh viện, trở lại nơi mà Tô Mặc không thể nhìn thấy mình.
Có lẽ quãng đời còn lại hắn cứ thế này đi, vẫn có thể được ngắm Tô Mặc, hắn nên thấy thoả mãn.Vài ngày sau, trong lúc đi săn Hassan đẩy đồng đội đang quay lưng về phía dã thú đi, bản thân thì bị dã thú làm trọng thương.
Bụng đau đớn vì bị xé rách, nhưng hắn lại có cảm giác may mắn.
Chí ít, vào lúc này, Tô Mặc sẽ không thể lại ngó lơ xem như không thấy hắn đúng không?Tô Mặc vừa thấy Hassan cả người đầy máu được đưa đến, sắc mặt liền thay đổi.
Chuyện gì đây, Riley mới xuất viện vài ngày, giờ lại tới Hassan?! Vết thương trông như đúc thế này… Hassan cố ý sao!“Lucca!”, Tô Mặc lạnh giọng quát: “Anh tới giúp anh ta xử lý vết thương đi!”.Lucca kinh ngạc nhìn Tô Mặc, lắc đầu quầy quậy: “Không được! Tôi không làm được đâu! Bọn tôi đều mới bắt đầu học thôi! Vết thương nặng như vậy, đương nhiên chỉ có cậu mới xử lý được!”.Tô Mặc cắn răng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bất kể Lucca, các cậu