Hassan mở to mắt, hoàn toàn choáng váng trước sự bất ngờ to lớn từ trên trời giáng xuống này.
Tô Mặc vẫn chưa trưởng thành nên thật ra lời thề bạn đời không có hiệu lực với cậu.
Hắn vẫn cho rằng Tô Mặc đã giải trừ khế ước người thủ hộ, hiển nhiên cũng không muốn ở bên hắn nữa.
Nhưng bây giờ, ý của Tô Mặc là… lời thề tối cao của bọn họ vẫn còn hiệu lực? Tô Mặc vẫn xem hắn là bạn đời?
“Tô Mặc……”, Hassan run giọng khẽ gọi.
Hắn rất muốn tin đây là sự thật nhưng hắn không dám.
Tô Mặc không vứt bỏ hắn sao? Nhưng… Nhưng mà tại sao Tô Mặc cứ lơ hắn?
Tô Mặc không có thời gian lảm nhảm với hắn, nói xong thì chỉ vào một giống đực bên cạnh: “Anh lại đây, đánh ngất anh ta đi!”.
Tiếp đó cười khẩy với Hassan, “Tốt nhất là anh nên sống sót.
Không thì dù chết, tôi cũng sẽ không tha cho anh!”.
Hassan tức khắc thấy căng thẳng.
Hắn chết thì không sao, sao có thể liên luỵ đến Tô Mặc! Hắn nôn nóng muốn nói gì đó, lại bị giống đực nọ đi tới đánh ngất.
Tô Mặc lại chỉ vào Lucca: “Anh mổ chính.
Tôi sẽ ở cạnh hướng dẫn.
Mito, cậu làm phụ mổ.
Những người khác, nên làm gì thì làm đi!”.
Lần này Lucca không từ chối.
Nếu không phải Tô Mặc không muốn, mà là không thể tự mình ra tay, thì y chính là ứng cử viên duy nhất có thể làm y sĩ mổ chính.
Dù sao y cũng hơn hẳn mấy cậu học việc chưa quen với cảnh máu me kia nhiều.
Các y sư tập sự dựa theo những gì đã được huấn luyện trước đó, phân chia công việc cho nhau, dần trở nên bận rộn, những ai không có phận sự thì lặng lẽ ra ngoài.
Tâm trạng người nào cũng đều vô cùng nặng nề.
Là Tô Mặc thực hiện thì cuộc phẫu thuật này chắc chắn thành công, không biết sẽ ra sao khi đổi thành Lucca?
Hơn nữa… Nếu Hassan gặp chuyện không may, dù ai nấy đều sẽ rất buồn, nhưng đây là nguy hiểm khó tránh khỏi khi giống đực đi săn, mọi người có thể tiếp nhận được.
Thế nhưng, nếu điều đó đồng nghĩa với việc Tô Mặc sẽ chết theo hắn thì thật khủng khiếp! Bộ lạc có thể không có người nào đó nhưng không thể không có Tô Mặc!
Tộc trưởng nghe tin giận dữ chạy tới.
Chuyện của Hassan là sao! Chẳng phải Tô Mặc không cần cậu ta nữa sao! Hồn bay phách lạc hơn cả tháng nay! Còn nữa, Hassan lừa Tô Mặc ưng thuận lời thề tối cao khi nào! Chẳng lẽ cậu ta không nói với Tô Mặc rằng lời thề bạn đời không có hiệu lực với giống cái vị thành niên sao!
Không ai có thể trả lời vấn đề của gã.
Hai đương sự và người duy nhất biết chuyện là Lucca hiện đang trong phòng phẫu thuật, ai dám quấy rầy?!
Mọi người đợi một lúc lâu mới thấy cửa phòng phẫu thuật bật mở, Lucca mệt mỏi bước ra.
Tộc trưởng vừa định lên tiếng thì thấy Lucca đặt một ngón tay lên miệng, khẽ xuỵt một tiếng.
Tim ai nấy đều treo cao.
Sao vậy? Phẫu thuật thất bại? Tô Mặc… cũng đi theo?
Các y sư tập sự khác cũng lặng lẽ đi ra từ phía sau Lucca, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lucca ra hiệu mọi người theo mình ra xa một chút, mới khẽ nói: “Phẫu thuật rất thành công, Hassan không sao”.
Phù… Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Hassan không sao, tức là Tô Mặc cũng không sao! Tốt quá rồi! Nhưng tộc trưởng vẫn hỏi thêm một câu, “Còn Tô Mặc thì sao?”.
Lucca thở dài: “Tô Mặc mệt chết rồi.
Em để cậu ấy nghỉ ngơi với Hassan”.
Cuộc phẫu thuật của Hassan cuối cùng vẫn do Tô Mặc hoàn thành, dù sao Lucca cũng không có đủ kinh nghiệm lẫn kỹ thuật.
Nhưng phải khống chế những ngón tay run rẩy của mình để thực hiện động tác khâu đòi hỏi sự chuẩn xác, tinh thần và thể xác của Tô Mặc đã