Mạc Vân Phỉ nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, sắc mặt của Mạc Ngôn An dĩ nhiên cũng không tốt lắm, bởi vì người nổi bật hôm nay chỉ có thể là Mạc Vân Phỉ.
“Muội muội học sâu biết rộng, trong việc đối nhân xử thế ắt hẳn cũng sẽ khác người thường. Hôm nay là ngày mừng thọ của lão tổ tông, không biết muội muội đã chuẩn bị lễ vật gì? Hãy để chúng ta được mở mang tầm mắt.”
Hiện nay Vương phủ đang ở trong hoàn cảnh nào, ả ta là người biết rõ nhất. Đúng vậy, Vương phủ bây giờ như một cái thùng rỗng, không có bạc, ả ta đang cố tình muốn xem nàng đưa vật gì đến.
“Trên đời này có bảo bối nào mà tỷ tỷ chưa thấy qua, chỉ sợ lễ vật của muội chẳng là gì trong mắt tỷ.”
Tịch Nhan liếc mắt ra hiệu cho Tương Tư đang đúng ở phía sau. Mạc Vân Phỉ này vốn ghen ghét với tài năng và dung mạo của Mạc Tịch Nhan, đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để gây khó dễ cho nàng, huống chi hôm nay còn đó mặt Hạ Thiên Thần, ả ta nhất định sẽ dùng trăm phương nghìn kế khiến cho nàng lâm vào thế khó xử. Hôm nay, cho dù nàng đồng ý hay không, Mạc Vân Phỉ nhất định cũng sẽ ép nàng cho ả xem lễ vật.
Nhưng hiện nay thân phận của nàng là Vương phi của Cung Vương phủ, Mạc Tịch Nhan có thể mất mặt, nhưng nàng tuyệt không cho phép Thất vương phi gây nên bất kì sai lầm nào.
“Lễ vật không cần quan trọng giá trị vật chất mà chủ yếu là tấm lòng, chỉ cần muội muội có tâm, cho dù lễ vật không đáng một xu lão tổ tông cũng sẽ vui lòng.”
Mạc Vân Phỉ nghe Tịch Nhan nói vậy nên càng chắc chắn lễ vật kia không đáng giá gì, ả vui vẻ đến nỗi không kiềm chế được nụ cười mang theo nét vui sướng khi người khác gặp họa.
“Vân Phỉ, để ta… “
Cao Phượng Hỉ vừa định ngăn lại nhưng Hạ Thiên Thần đã nhanh chóng cướp lời: “Ta cũng rất tò mò không biết Thất vương phi đã chuẩn bị lễ vật gì cho lão thái quân.”
Cao Phượng Hỉ khéo léo lườm Mạc Vân Phỉ một cái, sau đó quay sang nhìn Tịch Nhan: “Nếu Tứ hoàng tử đã mở lời, vậy thì Tịch Nhan, con cũng cho ta xem đi.”
Giọng điệu không mặn không nhạt, Cao Phượng hỉ vừa nói xong thì Tương Tư cũng kịp lúc đi đến, phía sau nàng có nhiều người cẩn thận khiêng một cái rương lớn được làm từ loại gỗ thông thường. Mọi người ở đây vừa sinh ra đã được hưởng vinh hoa phú quý, hiển nhiên chỉ xem cái rương này như củi để nhóm lửa.
“Được rồi, đặt xuống, cẩn thận một chút.”
Tương Tư đứng đầu chỉ huy, chỉ e những người kia sơ sẩy làm vỡ đồ bên trong. Những vị khách vừa rồi còn cảm thấy không có hứng thú thì bây giờ lại bị câu nói này thu hút sự chú ý, bắt đầu nhao nhao cả lên.
Hạ Thiên Thần liếc nhìn Mạc Tịch Nhan, đôi mắt hoa đào khép lại mang theo chút tà khí. Tịch Nhan nhìn lướt qua hắn, sau đó xoay người đi, không hề phản ứng lại, tên này thoạt nhìn thì rất giống Tiểu Bạch, nhưng càng nhìn lại càng thấy không giống.
“Nhan Nhan, đây là vật gì vậy?”
Hạ Dạ Bạch nhìn chằm chằm chiếc rương lớn kia, chỉ hận không thể khoét một lỗ trên đó rồi nhòm vào. Hắn kéo tay Tịch Nhan hỏi, dường như chuyện giận hờn vu vơ vừa rồi chưa hề xảy ra.
Tịch Nhan vỗ vỗ tay hắn, nhoẻn miệng cười: “Muốn biết ư? Được, để thiếp đưa chàng đi xem.”
Tịch Nhan kéo tay Hạ Dạ Bạch, chậm rãi bước đến bậc thềm, Hồng Đậu cũng đi theo sau.
“Tương tư, mở rương ra.”
Ánh sáng màu bạc rực rỡ như xuyên qua tầng mây, thời khắc này, toàn bộ ánh sáng của trời đất dường như chỉ tập trung vào vật đặt trong chiếc rương lớn, chính giữa chiếc rương chính là một loài chim mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, có mỏ dài và nhọn, cả chân và cổ cũng đều dài, ngoại trừ phần lông cổ và viền cánh có màu đen thì tất cả còn lại là một màu trắng như tuyết, tư thái như đang muốn vỗ cánh bay lên, nổi bật trên nền màu trắng chính là bộ lông đỏ trên đỉnh đầu, vô cùng tao nhã. Dưới ánh trăng mông lung, hình ảnh đó càng tăng thêm vẻ thanh khiết, hoàn mỹ và cao quý khiến người khác vô thức liên tưởng đến thánh vật trên trời.
“Đây là vật gì?”
“Có cánh thì hẳn là chim, đây là loài chim gì?”
“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai, hôm nay là lần đầu tiên ta nhìn thấy.”
Hạ Thiên Thần đứng bật dậy, đi đến trước mặt Tịch Nhan và nhìn nàng với ánh mắt đầy bí hiểm, đáy mắt như lóe lên một tia sáng, hắn lên tiếng tán thưởng: “Kiến thức của Tịch Nhan quả thật rất rộng, xem ra chuyến đi hôm nay của ta đã không phí hoài, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thất vật này, nếu dùng làm lễ vật mừng thọ lão thái quân hẳn phải có ý nghĩa sâu xa nào đó, ta cùng các vị đại nhân ở đây đề giống nhau, rất tò mò muốn biết.”
Tịch Nhan? Dám gọi khuê danh của nàng trước mặt Tiểu Bạch và nhiều người như vậy, Tứ hoàng tử này không những tùy ý mà còn giống bọn người kia, đều không xem Tiểu Bạch ra gì. Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy không vui nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ ra một chút cảm xúc.
“Phong thái lả lướt, cốt cách phi phàm, đỉnh đầu đỏ rực, màu lông trắng tinh không tỳ vết. Khắp thân tản ra ánh sáng nhạt, tiêu diêu tự tại, xuất chúng vô ngàn, sải cánh như mây, loài chim này tên Bạch Hạc, tức Tiên hạc(1) trong truyền thuyết.”
“Tiên hạc?”
Đám người như bùng nổ, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Cao quý thánh khiết,