“Vẫn là Tịch Nhan thông minh hiếu thảo như trước. Vân nhi, con nên học hỏi muội muội của mình.”
Đại phu nhân nhìn Mạc Tịch Nhan, nói bằng giọng không mặn cũng không nhạt. Mạc Vân Phỉ nghe vậy liền trừng mắt nhìn Tịch Nhan, hừ một tiếng rõ khinh thường.
“Miệng lưỡi trơn tru, tất cả chỉ là bịa chuyện, lừa gạt người đời.”
Tịch Nhan giả vờ như không nghe thấy, cầm đũa gắp một cái chân vịt mập mạp nhất cho vào bát của Hạ Dạ Bạch, sau đó lại nhìn Vương Tĩnh Di cười nhẹ mà không nói một lời. Dường như người được mọi người ở đây khen ngợi không phải là nàng mà là một ai khác, vinh nhục không màng, trước sau vẫn chỉ mỉm cười dịu dàng với Hạ Dạ Bạch, dường như ngoài ngốc Vương phu quân ra thì nàng không có bất kì biểu hiện nào với những người còn lại.
“Muội muội quả là rất quan tâm Vương gia, săn sóc thật chu đáo. Nếu ta không nói, người khác còn tưởng rằng hôm nay Vương gia là người được chúc thọ đấy.”
Giọng nói chanh chua của Mạc Vân Phỉ cất lên, chân mày khẽ nhếch, đôi mắt lúng liếng sáng rực, giọng nói tràn đầy sự mỉa mai.
Tịch Nhan xoay người, cơ thể mềm mại tựa vào lòng Hạ Dạ Bạch:”Tỷ tỷ đang nói đùa với muội ư? Muội và Vương gia thành hôn đã được vài ngày, có tổ chức yến tiệc hẳn hoi, lẽ nào không nên chàng chàng thiếp thiếp. Đây chẳng qua chỉ là một cái chân vịt, phủ Tướng nhận nhiều ân huệ từ Hoàng thượng như vậy, cho dù chân vịt này có dùng vàng ròng làm nên thì cũng việc gì phải bất ngờ. Huống chi, thiên hạ có câu tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, Vương gia là phu quân của muội, muội không đối tốt với chàng thì đối tốt với ai? Lão tổ tông và cha còn chưa mở miệng, tỷ tỷ tức giận cái gì? Nhìn thấy muội và Vương gia yêu thương nhau như thế, lẽ ra tỷ tỷ phải vui mừng thay muội mới phải, hay là bên cạnh tỷ không có người nào quan tâm nên ghen tức với muội?”
Giọng nói của nàng mềm mại giống như thân thể đang ở trong lòng Hạ Dạ Bạch vậy, vô cùng quyến rũ, lại mang theo một chút suy tư, ánh mắt long lanh, sâu thẳm như lốc xoáy, vô thức khiến người ta rơi vào đó.
Hạ Thiên Thần bưng chén rượu đặt lên môi, đôi mắt hoa đào bị ngăn cách khiến người ta nhìn không rõ, khóe môi hắn nhướng lên, ánh mắt như có như không nhìn về Tịch Nhan đang nằm trong lòng Hạ Dạ Bạch, trang phục thanh lịch, ẩn giấu vẻ đẹp khuynh tẫn thiên hạ.
Hai mắt Mạc Vân Phỉ cứ nhìn chằm vào Hạ Thiên Thần không chút kiêng dè, phát hiện hắn không nhìn mình lấy một lần mà đang nhìn về phía Tịch Nhan, nhất thời trong lòng ả như dấy lên ngọn lửa, hận đến nỗi nghiến răng ken két.
Lần trước khi Tứ hoàng tử gặp Tịch Nhan, hắn cũng chỉ thờ ơ lãnh đạm, vậy mà hôm nay, hắn vừa đến, ánh mắt đã không rời khỏi Tịch Nhan, chưa từng nhìn ả lấy một lần, vừa rồi trước mặt khách khứa ở đây Tịch Nhan đã thể hiện rất nổi bật khiến cho ả mất mặt, rõ ràng Tịch Nhan đã có chuẩn bị trước khi đến đây, mục đích chính là mê hoặc Tứ hoàng tử.
Mạc Tịch Nhan, ngươi không giữ quy tắc của nữ nhi, đã gả cho người khác mà còn dám mê hoặc Tứ hoàng tử, làm ta bẽ mặt trước tất cả mọi người. Cục tức này làm sao ta có thể nuốt xuống, hôm nay dù thế nào đi nữa, ta cũng không để yên cho ngươi.
Gương mặt Mạc Vân Phỉ đỏ lên, mười ngón tay nắm mặt, móng tay đâm xuyên qua da thịt, đôi mắt trừng lớn: “Ta ghen với muội muội làm gì? Ở nước Lưu Ly này ai chẳng biết Tứ tiểu thư phủ Tể tướng yêu thầm Tứ hoàng tử, ngày thành hôn còn nói không gả cho ai khác ngoài Tứ hoàng tử, thậm chí vì kháng hôn mà lấy cái chết ra uy hiếp, cuối cùng đành bất đắc dĩ thành thân với Thất hoàng tử, tỷ tỷ việc gì phải nói dối.”
Mạc Vân Phỉ nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của Tịch Nhan nên tưởng rằng mình đã chọc vào nỗi đau của nàng, ả vô cùng khoái trá và đắc ý, khánh khứa bên dưới cũng nhìn chằm chằm vào Tịch Nhan.
Việc này bọn họ cũng biết, không ngờ hôm nay lại xảy ra cảnh tượng này, lại còn do chính miệng Mạc Vân Phỉ nói ra, đương nhiên thông tin sẽ chuẩn xác hơn lời đồn. Mọi người chụm đầu ghé tai nhau, không biết là đang bàn chuyện gì mà trong đình viện rộng lớn và yên tĩnh chợt huyên náo hẳn lên.
“Mạc Vân Phỉ.”
Mạc Ngôn An quát lớn, giọng nói vang dội và uy nghiêm, nhất thời khách khứa bên dưới cũng vội vàng im bặt.
“Đã để cho các vị chê cười rồi.”
Lão thái quân cầm chén rượu trên tay tạ lỗi, gương mặt hiện rõ sự lúng túng, thấy vậy mọi người vừa giật mình, vừa nói lời xin lỗi.
“Ồ… “
Hạ Thiên Thần đặt chén rượu trên tay xuống, sau đó xoay người nhìn Mạc Tịch Nhan, ý tứ khó lường, nhưng mà ánh mắt kia quả thực không xa lạ gì với nàng, bởi vì mỗi khi gặp người nào dễ trêu đùa, nàng sẽ như thế.
Hạ Dạ Bạch khựng lại trong nháy mắt nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ