Buổi tối mùa xuân đến hơi sớm, hoàng hôn vừa tắt, chẳng mấy chốc trời đã tối.
Bóng đêm yên tĩnh, trong phòng đốt hai cây nến đỏ, ánh nến mờ ảo lay động. Trong Thúy Trúc Cư, không hề có bóng dáng một hạ nhân nào. Tịch Nhan tự mình cầm đèn, bê nước lau sạch sẽ thân thể cho Hạ Dạ Bạch, rồi bôi thuốc cho hắn, xong xuôi mới đi nghỉ.
Hạ Dạ Bạch nằm trên giường, Tịch Nhan ôm gối ngồi trên giường, rèm giường buông xuống, ngăn cách hai thế giới giường trong và giường ngoài.
Vết xanh tím trên người lần trước đã tốt lên nhiều, nếu không cẩn thận nhìn kỹ, gần như rất khó phát hiện. Tịch Nhan đưa tay, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh lướt qua, cuối cùng dừng trên bụng hắn. Phía trên là một vùng bầm tím rất lớn, còn lớn hơn bàn tay của nàng nhiều. Da tay nàng trắng ngần hơn tuyết, càng làm cho vết thương kia nhìn mà thấy giật mình hơn.
Tịch Nhan nhìn mà đau lòng, rụt tay lại, không nhịn được nắm chặt thành quyền. Hôm nay, nếu không phải nàng không quyền không thế, sao đến mức phải nhịn xuống oán giận trong lòng này. Nàng đâu chỉ muốn tay phải của Hoàng Uy, nàng hận không thể phế đi tay của tất cả đám người trong đó, rồi đâm thêm một đao lên ngực bọn họ.
Vừa nâng mắt, phát hiện Hạ Dạ Bạch nằm trên giường chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt. Mặt nạ ngân bạch, tròng mắt đen thẫm, mang theo sự trầm lắng nghiêm túc mà nàng chưa từng gặp qua, lẳng lặng nhìn nàng. Không gian trên giường quá nhỏ, rèm giường buông xuống, Tịch Nhan nhìn không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy trong không gian nhỏ hẹp này, bị đôi mắt kia nhìn khiến cho hô hấp có chút không thuận lắm.
“Tỉnh rồi?”
Tịch Nhan nói một tiếng, tiến lại gần hơn, đối diện với đôi mắt Hạ Dạ Bạch, nhìn hồi lâu, cũng không thấy khác thường, chẳng lẽ do hôm nay gặp Quốc sư, khiến cho bản thân mình cũng trở nên nghi thần nghi quỷ rồi.
“Sao lại nhìn ta?”
Hạ Dạ Bạch ngồi thẳng người, giống như trước để sát vào Tịch Nhan, hàng lông mi dày rậm khẽ cụp xuống, nhẹ rung như những cánh quạt, môi của hắn không tính là mỏng, khẽ cong lên. Hơi thở mềm mại lạ thường lướt qua cổ nàng, mũi nàng, cằm nàng, trên người hắn không có mùi mồ hôi như những nam tử khác, rất thanh nhã, thơm như mùi hoa sen, nhìn ở khoảng cách gần như vậy, sẽ có cảm giác như mùi hương kia được phát ra từ đóa hoa sen khắc trên mặt nạ của hắn.
Tư thế như vậy, giống như một đôi tình nhân thân mật tình nồng ý đậm đang chuẩn bị ôm hôn. Ý nghĩ đó vừa xẹt qua trong đầu nàng, lại khiến nàng có cảm giác như bị lửa đốt đến đuôi, vội vàng tỉnh lại từ trong sự ngây ngô dại dột: “Đói bụng rồi sao? Tương Tư vừa mới chuẩn bị một ít điểm tâm chàng thích, giờ vẫn còn nóng, để ta bê tới cho.”
Tịch Nhan vén rèm giường lên, cả người ngồi cạnh giường, thở phào một cái. Trong đó thiếu không khí nghiêm trọng, thiếu chút nữa nàng không thở nổi, hít thật sâu vài hơi, lúc này mới xoay người. Nhưng Hạ Dạ Bạch ngồi trên không có chút phản ứng nào, đôi mắt được mặt nạ tôn lên, đen láy, chăm chú nhìn Tịch Nhan.
Tịch Nhan bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, vội nói: “Chàng bị thương, vẫn nên ăn một ít đi, bụng no, vết thương mới chóng lành được.”
Tịch Nhan vốn tưởng rằng Hạ Dạ Bạch sẽ lại cùng nàng làm ầm ĩ một trận, nàng sẽ lại phải tốn không biết bao nhiêu nước bọt. Không nghĩ tới, Hạ Dạ Bạch trên giường vậy mà không hề gây khó dễ cho nàng, đôi mắt đảo tròn xem xét nàng hồi lâu, cả thân mình nhích tới gần nàng: “Được, ta sắp đói chết rồi.”
Giọng nói như đang làm nũng, mà càng khiến Tịch Nhan dở khóc dở cười chính là, bụng của hắn cũng rất phối hợp, lời còn chưa nói hết, đã réo ầm lên, giống như quỷ đói đầu thai vậy.
Tịch Nhan suýt nữa cười ra tiếng: “Chàng bị thương, ngoan ngoãn nằm xuống, đừng để bị lạnh, ta đi lấy cho chàng ngay đây.”
Bánh đậu xanh, Phù Dung tô, hoa quế cao, mỗi loại Tịch Nhan đều lấy vài miếng, đầy một đĩa, lại lo Hạ Dạ Bạch ăn quá nhanh sẽ bị nghẹn, lại chuẩn bị thêm nước trà.
“Chàng ăn từ từ thôi, không có ai tranh với chàng đâu.”
Cạnh giường đặt một chiếc bàn nhỏ, trên bàn để một bình trà và chén trà, Tịch Nhan ngồi bên cạnh giường, điểm tâm bưng trên tay càng ngày càng ít. Hạ Dạ Bạch ngồi đối diện Tịch Nhan, tay trái một miếng hoa quế cao, tay phải một miếng bánh đậu xanh, trong miệng là Phù Dung tô.
“Chàng xem, tất cả đồ ăn đều ở trên giường, đừng ăn nhanh như vậy, cẩn thận không lại bị nghẹn.”
Tịch Nhan thấy Hạ Dạ Bạch ăn vui vẻ đến vậy, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, rất khẽ thôi, nhưng lại tràn ngập hạnh phúc cùng thỏa mãn. Không gian bên trong mờ ảo, mọi thứ đều không nhìn rõ lắm, nhưng nụ cười kia, lại giống như mang theo ánh sáng, sưởi ấm lòng người. Nếu đám hạ nhân ở Vương phủ nhìn thấy nụ cười đó, chắc chắn sẽ cho rằng bản thân mình hoa mắt. Đối xử với hạ nhân nghiêm khắc, thủ đoạn tàn nhẫn, vị Vương phi như vậy, nụ cười của nàng phải là nụ cười làm cho người ta không rét mà run, sao có thể là nụ cười khiến lòng người ấm áp được?
“Khụ khụ.”
Hạ Dạ Bạch cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ, loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng hắn lại không bài xích, thậm chí yêu thích. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Tịch Nhan, đưa tất cả điểm tâm trên tay nhét vào miệng, trực tiếp nuốt xuống, đúng như Tịch Nhan nói, bị nghẹn rồi!! =.=.
“Khụ khụ.”
Tiểu Bạch thuận tay ném nửa miếng điểm tâm còn lại trên tay lên giường, ôm ngực, ho dữ dội.
Tịch Nhan thấy vậy, vội vàng đặt chiếc khay sang một bên, rót chén nước, đưa đến bên miệng Hạ Dạ Bạch: “Đã bảo ăn từ từ, chàng lại không nghe, thấy chưa, giờ bị nghẹn rồi. Chàng xem này, cả giường đều là vụn bánh, giường của Hồng Đậu và Tương Tư, so ra còn sạch sẽ hơn của chúng ta.”
Tịch Nhan ôm lấy Hạ Dạ Bạch, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn. Hạ Dạ Bạch uống vài ngụm nước, đã thấy khá hơn một chút, nhưng vì bị nghẹn, mặt vẫn còn hồng hồng, lè lưỡi nhìn Tịch Nhan, nụ cười vừa vô lại lại vừa vô tội.
“Không phải vì ta đói quá hay sao? Tứ hoàng huynh ở trong hoàng cung, ta mới không cho nàng một mình đi vào, nhỡ đâu nàng bỏ lại ta, cùng hắn bỏ trốn thì sao?”
Tịch Nhan hừ một tiếng, một lần nữa đặt chén trà lên trên bàn: “Nếu ta muốn cùng người khác bỏ trốn, cho dù chàng có đi theo ta cũng vô dụng thôi.”
“Ai nói vô dụng?.”
Nếu hắn không muốn buông tay, cả đời nàng cũng đừng hòng chạy thoát ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn của hắn.
“Chàng nói gì?”
Tịch Nhan xoay người, thấy Hạ Dạ Bạch đang lẩm bẩm gì đó, không biết là đang nói cái gì.
Hạ Dạ Bạch lắc đầu, tính trẻ con nổi lên, nói: “Chẳng nói gì cả.”
Xốc chăn lên, đang định nằm xuống ngủ, lại bị Tịch Nhan dựng dậy: “Chàng nhìn bản thân mình xem, không biết là chàng hay là mặt nạ ăn điểm tâm đây? Nếu Tương Tư biết được điểm tâm mà nàng ấy vất vả làm bị chàng lãng phí như vậy, chưa biết chừng ngày mai sẽ khuyên ta đi tìm người khác. Nhìn xem, mấy thứ chàng thích ăn đều dính đầy trên mặt nạ này.”
Tịch Nhan một tay chống trên giường, cả thân mình nghiêng qua đó. Nàng vốn định lấy tay lau đi vụn bánh trên mặt nạ của Hạ Dạ Bạch, nhưng đôi tay kia lại như bị cái gì đó dính chặt lấy, luyến tiếc không muốn rời đi.
“Tiểu Bạch, hôm nay trên mặt không sao chứ, có bị thương không?”
Vừa rồi, nếu Hồng Đậu không tới, có lẽ hắn sẽ để cho nàng tháo mặt nạ của hắn xuống.
Khuỷu tay Hạ Dạ Bạch chống trên giường, chống đỡ thân thể, tay kia thì kéo chăn, khóe mắt khẽ buông xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy ngón tay trắng buốt như ngọc của hắn, đang có chút run rẩy, nhẹ nhàng vuốt ve, như đang do dự gì đó.
“Ngày đại hôn ta cũng đã từng nhìn thấy rồi, trừ té xỉu ra thì cũng không có gì đang ngại.”
Đôi mắt mông lung, như bị một tầng sương mù che phủ, suy nghĩ xa xăm phiêu đãng, lẩm bẩm, trong lúc này, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng không rõ mình đang nói cái gì.
Suy nghĩ Hạ Dạ Bạch chuyển động thật nhanh, tất cả hiện lên trong đầu đều là mấy ngày nay nàng đối với hắn thật tốt, trong lòng không khỏi cảm khái, những gì mà nữ nhân này nói quả thật có vài phần đạo lý, kẻ ngốc thực sực khiến người ta dễ dàng nhớ kỹ hắn hơn, phải chăng hắn giả ngốc đã quá lâu?
Tịch Nhan lắc lắc đầu, đến lúc nhìn lại Hạ Dạ Bạch, đôi mắt mờ mịt sương khói đã trở nên sáng trong hơn.
“Tiểu Bạch, nếu ta tháo mặt nạ của chàng xuống, chàng có nổi giận như lần trước nữa không? Sẽ không tức giận đến mức cắn vào động mạch trên cổ ta nữa chứ?.”
Nàng vẫn chưa quên, ngày đại hôn đó, nàng chẳng qua chỉ muốn tháo mặt nạ của hắn xuống, chứng điên khùng của hắn lập tức phát tác không hề có lý do. Cả Vương phủ náo loạn gà bay chó sủa, cổ của nàng bị hắn hung hãn cắn một cái, hắn còn uống máu chảy ra từ cổ nàng, nụ cười thỏa mãn kia, giống như quỷ hút máu vậy.
Tối nay, nàng hạ lệnh cho đám hạ nhân trong phủ buổi tối phải về chỗ ngủ của mình, không cho phép lại gần Thúy Trúc Lâu, dù có nghe thấy tiếng động gì cũng không được phép đi vào, chính là vì lo lắng chuyện lần trước sẽ lại phát sinh lần nữa. Nàng không muốn hạ nhân Vương phủ thương tổn đến Tiểu Bạch. Nếu nguy hiểm tính mạng của mình, bảo vệ mình chính là một loại bản năng, nhưng nếu loại bản năng này gây thương tổn cho Tiểu Bạch, nàng sẽ không để đám người đó được sống yên lành. Lần trước Vương phủ đã bán một số lượng lớn hạ nhân, những người còn lưu lại này, cũng coi như thành thật, nếu lại phát sinh chuyện gì nữa, sẽ lại phải tuyển người, tiếp tục huấn luyện người, thật sự rất phiền toái.
Nhưng mặt nạ này ——
Tịch Nhan bình tĩnh nhìn mặt nạ ngân bạch kia, cảm thấy rất chướng mắt, cũng không nhìn tới đôi mắt như đang có sóng trào dữ dội ở dưới mặt nạ kia.
Mặt nạ này, tuy Tiểu Bạch đã đeo thành thói quen, bất luận là ăn uống hay ngủ nghỉ, cả ngày đều trưng ra cái mặt nạ kia, nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn vẫn có chút cảm giác khó chịu. Lần trước, nàng nhìn thấy khuôn mặt kia, không hề có dấu vết bị bỏng. Gương mặt này, hoàn hảo không chút tì vết, cùng với đôi mắt trong suốt vô tội kia, tuy có vài phần tương tự với Hạ Thiên Thần, nhưng trong mắt nàng, cũng là độc nhất vô nhị.
Người đời đều xem hắn là kẻ ngốc, nàng cũng vậy, nhất là mỗi lần tức giận, sẽ dùng lý do này để an ủi chính mình không nên tranh cãi với hắn, nhưng trong lòng nàng lại rõ ràng, nàng đã coi hắn là trượng phu của mình. Nếu nói ngay từ đầu nàng chỉ là bao che khuyết điểm, nếu chỉ như thế, hôm nay nàng cũng sẽ không lý luận cùng đám người hoàng tử, Thái tử và Thái phó kia, tội này có thể rơi đầu, mà con người của nàng, vốn rất coi trọng tính mạng.
Nhưng khi đó nàng cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn khuôn mặt hắn đầy vết máu, chỉ cảm thấy trong lòng giống như có ngọn lửa thiêu đót. Cho dù vai phải Hoàng Uy bị trúng một tên, đám người Thái tử, Thái phó phải cúi đầu xin lỗi Tiểu Bạch, lửa giận trong nàng cũng khó mà dập tắt được.
Nàng đối tốt với hắn, nàng vì hắn làm những chuyện kia, giờ ngẫm lại, ngay đến bản thân nàng cũng thấy khó mà tưởng tượng nổi, nhưng trên thực tế, những thứ khó tin đều do nàng làm ra. Mặc dù không nói xuất xứ của mình cho hắn, nhưng nàng cũng dùng sự chân thành đối đãi với hắn.
Còn mặt nạ kia, ở trong mắt nàng, chỉ có sự xa cách, không có tín nhiệm lẫn nhau, muốn che giấu bí mật của mình với đối phương, thế nhưng tận đáy lòng nàng không hy vọng Tiểu Bạch giấu giếm nàng bất kì điều gì.
Bản thân nàng luôn tự nhủ rằng, việc Tiểu Bạch cả ngày mang mặt nạ, không phải là đề phòng nàng, nhưng nàng vẫn hy vọng hắn có thể ở trước mặt nàng gỡ mặt nạ kia đi, ít nhất là trong lúc chỉ có hai người, thẳng thắn thành khẩn đối diện với nhau. Nàng không muốn, tất cả những cố gắng của nàng, là vì một người muốn dùng mặt nạ để đối diện với nàng cả ngày, kết quả là, ngay cả bộ dạng của người mà nàng che chở trông như thế nào nàng cũng không biết. Trên thế gian này, còn có chuyện gì đáng buồn hơn chuyện này không?
“Tiểu Bạch, mặt chàng bị thương, ngoan ngoãn một chút, để cho ta nhìn chàng một cái, đừng có nhúc nhích đấy!.”
Thân mình Tịch Nhan di chuyển, ngồi xuống, cúi đầu nhìn Hạ Dạ Bạch, bàn tay để trên mặt nạ của hắn chưa hề buông xuống, tim đập thật nhanh, bàn tay lại càng trở nên run rẩy.
“Ta tháo xuống đây.”
Hạ Dạ Bạch nhìn Tịch Nhan, nàng ở bên cạnh hắn, vừa di chuyển thân thể, lại vừa cẩn thận nhìn của hắn, nuốt nuốt nước miếng, thỉnh thoảng lại kèm theo mấy động tác hít sâu. Đôi mắt vô tội trong phút chốc giống như hắc diệu thạch*, sáng lấp lánh, lại có thêm ý cười, không nghĩ nàng lại khẩn trương đến thế, chẳng lẽ một vết cắn lần trước để lại dấu ấn sâu sắc trong ấn tượng của nàng, hay là trong lòng của nàng quá mức để ý đến việc hắn đeo mặt nạ?.
*(Hắc diệu thạch – Obsidian: đá vỏ chai vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%A1_v%E1%BB%8F_chai)
Hạ Dạ Bạch cũng chỉ nghiêng thân mình đang nằm trên giường, nghe nàng nói như vậy, hơi hơi nhướng mày. Đôi mắt vô tội mở thật to, vẫn im lặng không nói gì như trước, cũng không đưa tay ngăn lại.
Tay Tịch Nhan khẽ dùng chút lực, có thể vì trong lòng quá mức khẩn trương, trống ngực đập thình thịch, vì tránh để Hạ Dạ Bạch làm ra hành động khác thường gì, vì tránh cho hậu quả là vết thương chồng chất, hai mắt nàng mở, trừng thật to, cẩn thận chú ý tới nhất cử nhất động của Hạ Dạ Bạch.
Sau khi tháo mặt nạ ra, đầu tiên là Tịch Nhan nhìn mặt nạ trên tay nàng, như có chút không dám tin, đợi một hồi lâu, mới hơi hơi đờ đẫn quay đầu. Ánh mắt của nàng rất tốt, cho dù ở đây chỉ đốt hai cây nến đỏ, trong phòng hơi tối, nàng vẫn có thể nhìn rất rõ, thân thể Mạc Tịch Nhan này rất tốt là nhờ nhận lấy tất cả dị năng từ thân thể trước kia của nàng.
Khuôn mặt kia, so với ngày ấy nàng nhìn thấy, với tưởng tượng của nàng trong mấy ngày qua, cũng không có gì khác biệt. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, ngũ quan đẹp đẽ giống như được tỉ mỉ khắc ra, lông mày dài hẹp, tóc mai rủ xuống, sống mũi cao thẳng. Người như hắn, không phải nên là đứng ở vị trí cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, vì sao hắn lại trở thành đối tượng cười nhạo bôi nhọ bắt nạt của toàn bộ dân chúng Lưu Ly?
Tịch Nhan có cảm giác như bị sét đánh, đại não trống rỗng, sắc mặt bỗng chốc cũng trở nên trắng bệch. Tuy đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt này, nhưng tim nàng vẫn không khống chế được mà đập loạn, tâm co rút nhói đau, giống như bọn họ đã quen biết nhau cả ngàn năm rồi.
Lần thứ hai nhìn thấy khuôn mặt này, sâu trong linh hồn vẫn có cảm giác rung động sâu sắc như thế, nhưng không như lần trước hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
“A, Nhan Nhan, sao nàng lại nhìn ta như thế?”
Hạ Dạ Bạch che mặt, vùi đầu vào chăn, không để cho Tịch Nhan nhìn nữa.
Trước đây hắn chỉ biết nụ cười của nàng giống như ánh mặt trời mùa xuân, khiến cho lòng người ấm áp, nhưng vừa rồi, trên mặt nàng không hề tươi cười, thậm chí có vẻ tái nhợt, đôi mắt kia, giống như hố đen sâu thẳm, ẩn chứa vô hạn mê hoặc. Cả mặt hắn vùi trong chăn, như tiểu hài tử huyên náo ầm ĩ, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện khác, đôi mắt kia, mang theo đau thương vô hạn, hắn cảm thấy quen thuộc, cau mày, nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ được ra cái gì.
Đau thương? Đây là vì sao? Bởi vì … khuôn mặt này khiến cho nàng nhớ tới một người khác sao? Hai khuôn mặt, nếu không nhìn kỹ, sẽ rất khó nhìn ra điểm khác biệt, huống chi đây lại là ban đêm, như vậy, nàng đau thương, là vì người kia sao?
Hạ Dạ Bạch trùm chăn một hồi lâu, vẫn không nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì. Nữ nhân chết tiệt kia, dám ở trước mặt hắn nghĩ tới nam nhân khác, lại còn nghĩ đến ngẩn người nữa chứ! Đêm nay, đừng mơ mà ngủ được!
Hạ Dạ Bạch khẽ rủa một tiếng, xốc chăn lên, đang chuẩn bị thi triển công lực quấy rối, tra tấn trả thù nàng một phen, lại thấy Tịch Nhan đã đứng bên ngoài giường, một tay bưng một chậu nhỏ đầy nước, tay khác cầm cái gì đó, đi về phía này.
“Trên mặt còn vết máu, để ta lau cho chàng.”
Trăng hôm nay không sáng lắm. Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào bên trong, không sáng bằng mấy ngày trước đây, hai cây nến trong phòng tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Trên người nàng chỉ mặc một kiện xiêm y đơn bạc, đêm xuống rồi, cửa sổ trong phòng vẫn chưa đóng, ngày thường vẫn hay cằn nhằn trách hắn, còn bản thân mình lại không chú ý, đến lúc ngã bệnh, đừng hòng hắn chăm sóc cho.
“Sao không mặc thêm quần áo vào, đến lúc đổ bệnh, ta không thèm chăm sóc đâu.”
Cả người Hạ Dạ Bạch hướng ra ngoài, xiêm y trên người bị Tịch Nhan lúc nãy bôi thuốc cởi ra, giờ vẫn chưa cài lại, lồng ngực lộ ra bên ngoài. Tịch Nhan nhìn thấy, vội vàng bước tới: “Vết thương của chàng vừa mới bôi thuốc xong, giờ chàng nằm yên cho ta, quần áo cũng không biết cài vào. Nếu ta đổ bệnh, sẽ có Hồng Đậu, Tương Tư đến chăm sóc, về phần chàng, đương nhiên ta phải trốn chàng thật xa, đỡ bị chàng quấy rối, không để ta có một giây yên bình.”
Tịch Nhan ngồi xuống, đặt chiếc chậu trên mặt đất, vắt khô khăn mặt, ngồi cạnh giường: “Tới đây, để ta xem mặt chàng như thế nào?”
Nàng vừa bình tĩnh lại thì muốn nhìn xem thương thế trên mặt hắn, không nghĩ tới hắn lại làm ra vẻ thẹn thùng chui vào trong chăn, không nhìn nàng.
“Thật sự bị thương.”
Buổi tối, mặc dù ánh mắt của nàng tốt, nhưng không nhìn rõ lắmvết thương trên mặt hắn. Lúc này nàng mới phát hiện ra ngoại trừ khóe miệng bị nứt ra, trên khuôn mặt hắn cũng không có biến hóa gì, chỉ là ở bên má trái có một vết thương bầm tím, chắc là do nắm đấm rất mạnh gây nên. Tịch Nhan nhẹ tay xoa lên, đầu ngón tay giật giật. Hạ Dạ Bạch đau tới nhíu mày : “Đau quá, Nhan Nhan, nàng định mưu sát chồng à?.”
“Sao lại nghiêm trọng như vậy.”
Lông mày Tịch Nhan nhăn lại như hai ngọn núi nhỏ, khó tránh khỏi đau lòng một trận, lửa giận trong lòng lại càng bốc lên, khiến cho lực đạo trên tay bất giác mạnh thêm, đến lúc nghe thấy tiếng Hạ Dạ Bạch la oai oái, mới buông tay ra.
“Hạ Dạ Bạch, trên đời này, trừ ta, không có ai khác thật lòng thật dạ đối xử với chàng.”
Tay Tịch Nhan nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt hắn, động tác mềm nhẹ, tràn ngập thương tiếc. Nếu khí lực kia mạnh thêm một phần, hoặc quyền cước kia chếch lên trên một chút nữa, đôi mắt của hắn có lẽ đã bị phế rồi.
“Nhan Nhan, nàng làm mắt ta khó chịu quá.”
Cảm giác hơi lạnh trên đầu ngón tay lướt trên khóe mắt mặc dù rất thoải mái, nhưng vết thương ở viền mắt quá mức mẫn cảm, chỉ chạm nhẹ một cái là thấy khó chịu. Nhưng đau đớn này chẳng đáng gì, hắn chỉ không muốn tiếp tục giấu diếm, đau thì bảo là đau, mặt nạ hắn cũng để nàng tháo xuống rồi, sao còn phải để ý này nọ làm gì.
Trên đời này, nàng đối xử với hắn tốt nhất thật sao, thật lòng thật dạ đối xử với hắn sao? Phần thật lòng này, có thể kéo dài bao lâu đây? Nếu nàng biết hắn vẫn luôn lừa dối nàng, với tính cách của nàng, có thể đối xử với hắn như lúc đầu không? Còn tên Quốc sư xuất quỷ nhập thần kia nữa, nghĩ đến ánh mắt hắn nhìn mình, đến những lời hắn nói, chắc chắn đã biết cái gì đó. Một người cao cao tại thượng như vậy, là đối tượng toàn bộ dân chúng Lưu Ly kính ngưỡng cúng bái, ngay cả người ngồi trên ngôi cửu ngũ cũng phải kính thượng ba phần, bá tánh khắp thiên hạ đều đối xử bình đẳng. Nhưng người này…… Bất kỳ ai ở Tuệ Xuân phường hôm nay, chỉ cần không phải là người mù, có kẻ nào là không nhìn ra Quốc sư đối xử với Nhan Nhan là ngoại lệ? Ba ngày nữa, Nhan Nhan sẽ tiến cung gặp hắn, không biết hắn sẽ nói gì đây?
“Lúc ở trong cung, trên mặt toàn máu là máu, cái gì cũng không nhìn rõ, ta còn tưởng mắt mình bị mù mất rồi.”
Đầu ngón tay xẹt qua, đầu Hạ Dạ Bạch gối lên đùi Tịch Nhan, cọ cọ, đổi một tư thế thoải mái.
“Chân Ngũ hoàng huynh đạp lên mặt ta, đau chết đi được.”
Hạ Dạ Bạch như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó, chân mày đầu mũi nhăn lại, đôi môi cong lên, bộ dáng đau đớn vô cùng.
Tịch Nhan thu lại cánh tay vừa mới giơ lên, hơi dừng lại, nắm chặt thành quyền, phát ra tiếng kêu “răng rắc”. Đôi mắt lạnh như băng, nhưng đáy mắt lại đang bùng lên một ngọn lửa, khiến người khác nhìn vào mà kinh hãi vô cùng.
Nhân Nghĩa Lễ Trí Tín, những người đó thân là hoàng tử, từ nhỏ được giáo dục tử tế, lại không bằng bọn lưu manh đầu đường xó chợ.
Nếu nói đám người đó đánh Tiểu Bạch là để trút giận, để lấy uy, vậy mấy cái tu dưỡng hoàng tử gì đó của bọn họ vứt đi đâu rồi? Tiểu Bạch đối với bọn họ mà nói cũng không bất cứ uy hiếp gì, vậy mà bọn họ lại không thèm để ý tới một chút tình nghĩa huynh đệ, cứ thế đánh mắng, không chút lưu tình. Đám người này không bằng cả súc sinh.
Lửa giận vừa mới giảm bớt vài phần, hiện tại lại cháy lên hừng hực. Những người đó, sao nàng có thể bỏ qua, Hạ Minh Húc, Hạ Tuấn Trì, Hạ Thiên Thần, chẳng ai là người tốt. Nếu trong lòng bọn họ còn có một chút lương tri, sẽ không làm loại chuyện như vậy với Hạ Dạ Bạch. Nếu không phải Tiểu Bạch đeo mặt nạ, khuôn mặt này,