Edit: Mị
Beta: Tiểu Lan
Ba ngày qua đi, đảo mắt đã đến thời gian ước định của Tịch Nhan và Bạch Phượng.
Thời tiết hôm nay cũng không tốt lắm, hơi có vẻ u ám, đầy bụi bặm, ngay cả đám mây xanh nhạt đẹp mắt trước kia cũng biến thành đen ám nặng nề. Kiểu thời tiết chết tiệt này, rất khó làm cho tâm tình người khác nhẹ nhõm, vui vẻ được.
Thân thể Tịch Nhan không tệ, đêm đó đổ mồ hôi ở bên ngoài cả đêm hứng gió, mặc dù sang ngày hôm sau bị nhiễm lạnh, nằm trên giường một ngày uống thêm ít dược thì tốt hơn rồi. Hai ngày liên tục, nàng bị Hạ Dạ Bạch quấn lấy, không ra khỏi cửa phòng được nửa bước. Nịnh nọt mấy ngày, khuyên can mãi, cam đoan hết lần này đến lần khác, hôm nay nàng mới có cơ hội tiến cung một mình.
Sáng sớm, Tương Tư đã chuẩn bị xong xe ngựa tiến cung. Tại cửa lớn vương phủ, Tịch Nhan chân trước vừa ngồi lên xe ngựa, vén rèm lên, nhìn Hồng Đậu đang chuẩn bị cùng lên xe ngựa. Nàng vẫy vẫy tay, ra hiệu nàng ta tới gần, Hồng Đậu thấy thế tiến lại gần nàng: ”Nhìn xem mảnh đất chúng ta vừa ý coi có thể mua lại hay không?”
Hồng Đậu mở to mắt, nhìn Tịch Nhan gật đầu.
”Quốc Sư Đại Nhân rộng lượng, nhân từ, cũng không phải như mãnh thú hồng thuỷ (thú dữ và nước lũ – ví với tai hoạ ghê gớm), các ngươi không cần đi theo, ở lại vương phủ chiếu cố Vương Gia. Tương Tư, làm đồ ăn ngon cho Vương Gia, đừng để hắn chạy loạn, ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Tịch Nhan lại dặn dò vài câu, xong mới buông rèm, lên tiếng nói: ”Đi thôi”
Người đánh xe cung kính đáp lại, roi cầm trên tay giơ cao, quất nhẹ lên mông ngựa, đi thẳng về phía hoàng cung ở phía trước, chạy thẳng đến cửa chính phía đông của hoàng thành mới dừng lại.
Tịch Nhan vừa xuống xe ngựa, thì nhìn thấy một tiểu đồng mặc quần áo màu xanh nhạt, tướng mạo thanh tú chạy ra đón: ”Tiểu nhân là Phạm Thống, phụng mệnh của Quốc Sư ở đây đón cô nương, xin mời.”
Phạm Thống khom người, hướng về phía Tịch Nhan làm ra thế mời.
”Phạn Dũng (thùng cơm)? Tên này của ngươi thật là do Quốc Sư như thiên tiên đặt sao, sao lại quái dị dung tục như thế?”
Bởi vì một câu của Tịch Nhan, tai của Phạm Thống đỏ bừng, cúi thấp người xuống, nói nhỏ:”Tiểu nhân là nô tài hoàng thượng ban cho Quốc Sư đại nhân, chưa có tên tự. Lần đầu tiên gặp Quốc Sư đại nhân nô tài cũng bị hỏi như thế, trong phút chốc không biết đáp như thế nào. Hoàng thượng liền nói ta người nhỏ nhưng sức lớn, sức ăn càng kinh người, lấy tên là Phạm Thống đi, cứ như thế nên có tên này. Quốc Sư đại nhân cũng chỉ nói, thanh, quy phạm, thống nhất, thật là một cái tên không sai.”
Tịch Nhan thấy hắn nói chuyện mà trên mặt thuỷ chung vẫn mang bộ dáng tươi cười, không chút nào có vẻ chịu nhục hay uỷ khuất. Lúc nhắc đến Quốc Sư, đáy mắt hắn hiện lên vẻ cung kính khó giấu, sự sùng bái mù quáng dù không có mình ở đây, song đúng là người do người đó dạy dỗ nên, ôn hoà không một chút nóng nảy, khiến cho người khác không thể không sinh ra hảo cảm.
Tịch Nhan đi sau lưng Phạm Thống. Trong hoàng cung, hành lang quanh co uốn lượn như dải lụa, chim đậu trên mái nhà cao. Trên đường đi, ngẩng đầu cúi đầu đều nhìn thấy từng đoàn thái giám cung nữ, còn có thủ vệ tuần tra qua lại. Mỗi lần chạm mặt, tất cả bọn họ đều dừng bước, xoay người cúi đầu nhường đường cho Phạm Thống, còn Phạm Thống vẫn giữ bộ dáng bình thường nói cảm tạ.
Càng đi sâu vào trong, càng ít thái giám cung nữ qua lại, thị vệ tuần tra đi đi lại lại cũng không nhìn thấy. Lúc đến Thiên Phượng điện, thì không hề có một bóng người. Bốn phía cây cổ thụ chọc trời, xanh um tùm, cộng thêm thời tiết nặng nề như hôm nay, không khí chung quanh có vẻ hơi u ám, song lại yên tĩnh vô cùng.
”Tiểu nhân chỉ đưa đến đây thôi, Quốc Sư đang ở bên trong, cô nương vào đi thôi.”
Phạm Thống dừng bước, thái độ cung kính.
”Đã biết” Tịch Nhan gật nhẹ, ngổn ngang trăm mối lên tiếng. Nàng tiến lên đẩy cửa ra, đi vào.
Thời tiết hôm nay không tốt lắm, rất âm u, hơn nữa xung quanh nơi này đều có cây cối cao lớn, làm cho ánh sáng ở đây hơi u ám, đẩy cửa đi vào, trong đại điện cũng là một mảnh tối đen.
”Tuy đang là ban ngày nhưng Thiên Phượng điện vẫn tối tăm, chẳng lẽ nhất định phải đưa tay không thấy năm ngón mới được sao? Đường đường là Quốc Sư đại nhân, biết rõ hôm nay có khách tới chơi, chẳng lẽ ngay cả đèn dầu cũng không nỡ thắp lên, hay là chỉ có trước mặt người ngoài mới là Quốc Sư gọn gàng đẹp đẽ toả sáng, còn trên thực tế thì bình thường ngài lúc nào cũng giống như sắc trời u ám hôm nay.”
Tịch Nhan liếc nhìn bốn phía, trống rỗng, không thấy một bóng người, chỉ có tiếng nói của nàng vang vọng, còn lại không hề có nửa phần hơi người.
Tịch Nhan thấy không có người trả lời, dứt khoát đứng nguyên tại chỗ, mặc kệ màn tơ màu trắng nhẹ phe phẩy trước mặt nàng:” Bạch Phượng đúng không? nếu như ngươi vẫn cứ giả thần lộng quỷ không xuất hiện, ta sẽ đi.”
Tịch Nhan hét lớn một tiếng, nắm lấy màn tơ phất phơ trước mặt, dùng sức giật mạnh, ném xuống đất, hừ một tiếng, quay người chuẩn bị rời đi.
”Từ khi nào tính tình của nàng trở nên nóng nảy như thế rồi?”
Vẫn giọng nói nhu hoà như lúc trước, giống như mây mùa hè bay giữa trời xanh, vang bên tai, như gió lướt nhẹ qua tai.
”Nóng nảy sao? Vương Gia còn trong phủ chờ ta trở về đấy, cần gì phải ở đây lãng phí thời gian với ngươi.”
Tịch Nhan đột nhiên quay người, ánh mắt như đuốc trợn mắt nhìn gương mặt như đang tắm gió xuân đứng cách đó không xa. Dưới ánh sáng mờ ảo, người nọ một thân bạch y, đứng trong chỗ tối, làm cho cả người giống như sáng lên. Khắp cả đại điện trong nháy mắt như được thắp lên ánh sáng, cả người thanh quý, ưu nhã không nói lên lời. Đôi mắt kia, không giống như lúc mới gặp gỡ, không có gợn sóng không có tình cảm, trong đó là cảm xúc nàng nhìn không hiểu cũng không muốn tìm hiểu.
” Xem ra, nàng thích ứng cực kì tốt.”
Bạch Phượng cười cười, áo bào thật dài vung lên, đột nhiên cả phòng được chiếu sáng, ánh sáng nhu hoà của dạ minh châu chiếu sáng cả đại điện rõ như ban ngày.
”Trước kia nàng rất ghét bóng tối, ta còn tưởng rằng nàng đã thích ứng được rồi chứ.”
Đôi mắt mang ý cười nhìn Tịch Nhan, lại giống như nhìn đi nơi khác, tâm tư bay lơ lửng.
Tịch Nhan nhíu mày, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất trần kia không có nửa phần vui vẻ. Bóng tối? Trên đời này còn có hoàn cảnh nàng không thể thích ứng sao? Cho dù không phải là Tịch Nhan, cho dù bị ném tại bãi tha ma, cùng làm bạn với thi thể ở đó, nàng cũng có thể tìm cách ình sống sót, bởi vì nàng đã từng trải qua kinh nghiệm như thế.
”Là ngươi đưa ta đến nơi này sao? Mục đích là gì? Đến cùng ngươi muốn làm gì?”
Hắn càng dịu dàng với nàng, nàng lại càng chán ghét, nhìn thấy gương mặt hắn mang ý cười, nàng đã thấy chướng mắt, hận không thể hung hăng đấm mấy quyền vào nó.
”Lúc trước nàng rất nhu thuận, không bao giờ nói lớn tiếng với ta. Sự việc đó thật sự làm nàng hận ta đến thế sao? Đã mấy trăm năm trôi qua, nàng cũng đã luân hồi mấy kiếp, Mạnh bà thang đã khiến nàng quên hết mọi chuyện trước kia. Nàng đã quên hắn, vẫn thương hại bảo vệ hắn khắp nơi. Nàng cũng đã quên ta, nhưng lúc nào cũng đề phòng cảnh giác.”
Bạch Phượng đi đến trước mặt Tịch Nhan, đưa tay sờ đầu nàng. Động tác kia, tự nhiên như thế, mang theo sự sủng nịch và sầu não hiếm thấy của nhân vật giống như tiên nhân, giống như bọn hắn đã từng thân mật đến thế.
Một thân bạch y bay bay, nhiều thêm vài phần nhân khí, thiếu đi mấy phần tiên khí, cả người lập tức trở nên tươi sáng hơn.
Đầu Tịch Nhan đầy sương mù, kháng cự đẩy cái tay của hắn đang để trên đầu nàng ra: ”Quốc Sư chưa nghe rõ lời ta nói ư? Ta vô duyên vô cớ đến nơi này có phải có quan hệ gì tới ngươi hay không, còn nữa, chuyện này chính là do ngươi làm sao? Ngươi có mục đích gì? Đừng nên chơi trò bí hiểm với ta, ta Mạc Tịch Nhan không phải là tiên nhân nên không nghe hiểu ngôn ngữ của tiên. Kính xin Quốc Sư thẳng thắn, trực tiếp nói rõ, giảm bớt phiền toái cho đối phương. Ngươi phải biết, ta không giống những người đó. Ngươi chưa từng có ân với ta, ta cũng không thích sùng bái người khác một cách mù quáng, người ta tin tưởng chỉ có chính mình.”
Bạch Phượng nhẹ nhàng cười ra tiếng, bỏ qua sầu não vừa rồi: ”Đúng vậy, sao ta lại không biết nàng là loại người gì? Chẳng qua tính tình bướng bỉnh này của nàng tốt nhất nên thay đổi đi.”
Dù cho Tịch Nhan vô lễ thế nào, tính tình Bạch Phượng vẫn rất tốt, vẫn dùng lời lẽ ôn hoà đối đãi, nhưng đôi mắt kia, không có bất kỳ ý gì thương hại. Hắn đối với nàng, đương nhiên không giống như đối với người khác, trong cảm giác thân thiết lại mang theo sự xa cách nhàn nhạt, khiến cho người ta muốn tới gần cũng không dám quá mức thân thiết.
”Nàng vốn dĩ thuộc về nơi này.”
Một câu nhẹ nhàng, Tịch Nhan nghe xong muốn giận sôi gan, suýt nữa cười ra tiếng. Sinh trưởng ở thế kỷ 21, hơn mười năm con dao liếm máu, sống cuộc sống không giống người, thật vất vả mới vứt được nó ra khỏi đầu, nhưng hắn lại nói, nàng thuộc về nơi này, sao nàng có thể không buồn cười đây?
‘Bạch Phượng, ngươi đừng ở đây giả thần giả quỷ, đừng tưởng rằng ngươi là Quốc Sư được vạn dân kính ngưỡng, thì ta không dám đụng tới ngươi.”
Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì điều khiển linh hồn của nàng giống như con rối trên dây? Hắn cho rằng hắn là ai? Thần của vũ trụ ư? Thật là vớ vẩn. Vận mệnh của Mạc Tịch Nhan này là do chính mình khống chế, hắn dựa vào cái gì chặn ngang một cước, xáo trộn toàn bộ kế hoạch lúc trước của nàng.
Tịch Nhan hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, thân mình uốn lượn như rồng bay. Nàng bay lên, nhấc chân đá về phía Bạch Phượng, gần như dùng mười phần khí lực, hai tay cong lại, chụp về phía cổ họng của hắn.
Bạch Phượng thấy nàng động thủ, giống như không để ý chút nào. Chỉ thấy bạch y cùng với màn tơ màu trắng cùng nhau tung bay giữa không trung, chân Tịch Nhan đá vào khoảng không. Bạch y nhẹ nhàng, mặc dù động tác trốn tránh cũng không hề làm tổn hại khí chất thanh quý và ưu nhã của hắn chút nào. Hắn lập tức quay người, ngoái đầu nhìn lại, ngay lập tức thấy ngón cái và ngón trỏ của Tịch Nhan cong lại, làm thành hình móc ngược, không chút lưu tình đánh thẳng về phía cổ của hắn. Cặp mắt vô ba vô tự thậm chí mang ý cười lúc trước trong nháy mắt trở nên ảm đạm, đáy mắt nhiễm một tầng u sầu. Mắt thấy Tịch Nhan càng ngày càng gần, hắn lại đứng yên tại chỗ, không động đậy tí gì.
Tịch Nhan phẫn hận trợn mắt nhìn hắn một cái, thuận thế thu khí lực trên tay về. Nếu xuất thủ, tất yếu phải có máu đổ mới có thể ngừng lại, nàng không chút nghĩ ngợi, hai chân mượn cột đỏ cao lớn giữa đại điện, cả thân thể đằng không bay lên, đá một cước vào ngực Bạch Phượng, bình yên rơi xuống đất, một loạt động tác trôi chảy tự nhiên, đẹp đẽ như nhảy múa.
”Vì sao không né? Ngươi thực sự nghĩ rằng ta không dám động thủ với ngươi ư? Quốc Sư đại nhân không khỏi đánh giá quá cao bản thân rồi. Từ trên xuống dưới Lưu Ly này, ngoại trừ Vương Gia nhà ta, những người còn lại, mặc dù chết đi, ta cũng không cảm thấy đau lòng. Hay là ngươi cảm thấy cần xin lỗi ta, cảm thấy thương tổn này ngươi nên nhận mới không né tránh? Người nên nhớ rằng ta không phải là Tịch Nhan thiện lương kia, ta không có tâm địa Bồ Tát, ngươi đắc tội với ta trước, chẳng qua ta chỉ phát tiết nỗi tức giận trong lòng mà thôi.”
Tịch Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Phượng đang nằm trên mặt đất vì bị dính một cước liên hoàn của nàng. Mắt thấy hắn té trên mặt đất, ho khan vài tiếng, mũi bị chảy máu, nhưng hắn không để ý chút nào. Một tay chống lên mặt đất, đứng lên, hắn vỗ vỗ phủi bụi trên quần áo, vẫn ưu nhã như trước. Vài sợi tóc lộn xộn, thậm chí trên mũi vẫn còn vết máu, nhưng thoạt nhìn vẫn không hề nhếch nhác. Hắn nhìn chằm chằm Tịch Nhan nữa ngày, khẽ thở dài.
Đi qua Tịch Nhan, ra tới cửa, Tịch Nhan xoay người nhìn theo hắn, một lát sau thì nhìn thấy Phạm Thống vừa biến mất lúc nãy, không biết Bạch Phượng phân phó cái gì, Phạm Thống gật đầu thật mạnh rồi lại biến mất.
”Chẳng phải Quốc Sư nên quang minh lỗi lạc sao? Có chuyện gì không thể cho ta biết?”
”Chẳng qua có mấy người lạc đường xông vào Thiên Phượng điện mà thôi, ta để Phạm Thống đi xử lý rồi.”
Tịch Nhan nhàn nhạt à lên một tiếng: Thể nào Thiên Phượng điện chẳng có một thị vệ tuần tra, Quốc Sư bản lĩnh cao cường, cần gì đến những phế vật đó.”
”Bản lĩnh cao tới đâu đi nữa, cũng không thể làm được hết mọi chuyện.”
Bạch Phượng giống như có chút cảm khái nói.
“Thật sự không nhìn ra, Quốc Sư đại nhân không phải là tiên nhân sao? Không phải là tiên nhân không nên có thất tình lục dục ư? Tại sao biểu cảm của Quốc Sư đại nhân này giống như bị thương? Than thở, không phải Quốc Sư gây nên. Hôm nay ta đến đây, không phải để nghe Quốc Sư thở dài đâu. Tại sao ngươi đưa ta đến nơi này, có mục đích gì. Chưa nói đến những lời ngươi bảo là ta vốn dĩ thuộc về nơi này, ngươi không phải thần côn, ta cũng không phải là những tín đồ để người lừa gạt.”
”Nàng tin cũng được, không tin cũng vậy. Ta chỉ làm theo ý của nàng, đưa nàng tới nơi này.”
Tịch Nhan nghe xong, càng thêm bực bội, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Phượng, suýt phun ra lửa: ”Quốc Sư đại nhân muốn đùa giỡn với ta sao? Nếu ngươi đã thần thông quảng đại như thế, có thể đưa ta đến nơi này, thì ngươi phải biết được cuộc sống từ nhỏ đến lớn của ta. Nếu ngươi có thể mang ta đến đây lúc ta mười hai tuổi, dẫn ta thoát khỏi cuộc sống tràn đầy chém giết, có lẽ ta còn tin tưởng, thậm chí cảm ơn. Nhưng sau khi mười lăm tuổi, ta đã chết tâm hoàn toàn, ta đã khắc phục khó khăn chồng chất. Ngươi phải biết cái chức chưởng môn kia không dễ đạt được chút nào, phải biết ta muốn báo thù cỡ nào, dù chỉ là trong suy nghĩ, ta cũng muốn giết chết tất cả lão già kia, dùng máu của bọn chúng hiến tế, truy điệu cho tuổi thơ và đồng bọn của ta. Ta không phải là người vô tư hay nhân từ, nhưng có một số ít người, thực sự ta không muốn giết. Không phải ai cũng cứng rắn như ta, không phải ai cũng giống ta, vì sinh tồn, có thể hi sinh tất cả. Trong số bọn họ có vài người vì tự cho là đúng mà chết. Nếu Quốc Sư đã có lòng thương xót muôn dân trăm họ, nên để ta sớm thoát ly khổ ải, hiện tại than thở, làm dáng vẻ đau xót thương tiếc, sẽ chỉ khiến cho khuôn mặt thanh nhuận kia càng trở nên đáng ghét, đáng hận. Huống chi, ta không cần.”
Bạch Phượng thở dài, mỉm cười, mang theo một chút thê lương. Cả phòng không biết có bao nhiêu viên dạ minh châu, ánh sáng dịu dàng loá mắt. Nụ cười ấy giống như gió, không thể nắm bắt nổi, dáng vẻ như vậy, tươi cười như vậy, nếu những người khác nhìn thấy, cho dù cđứng trước mặt Bạch Phượng cũng chưa đã chắc nhận ra hắn.
”Hôm nay nàng đến đây là cần một câu giải thích hợp lý. Nếu nàng đã không tin, cần gì phải đến? Cho dù ngươi báo được thù, giết chết những người đó thì thế nào, sẽ cảm thấy vui vẻ chắc? Những người kia tội ác tày trời, tự nhiên sẽ có báo ứng, cần gì nàng phải để tay mình dính đầy máu tươi?”
Tịch Nhan cười cười, nụ cười kia đúng là có vài phần trào phúng, đi đến trước mặt Bạch Phượng, nàng đột nhiên xoè lòng bàn tay trước mặt hắn. Lòng bàn tay trắng như tuyết, bao phủ một màu hồng như hoa đào, bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, không có vết chai dày đặc, sạch sẽ thậm chí hơi sáng long lanh, nhìn là biết tay của thiên kim tiểu thư, mười ngón tay không dính nước.
‘Ngươi cảm thấy nó sạch sẽ sao?”
Tịch Nhan cười cười phất phất tay trước mặt Bạch Phượng, đôi môi hơi bĩu về phía trước. Đôi mắt trong trẻo chuyển động, trút xuống ánh sáng lung linh, rõ ràng là đang tươi cười, lại khiến cho người ta không cười nổi.
”Quốc Sư đại nhân, nhìn rõ rồi chứ. Đôi tay này là tay của tứ tiểu thư tướng quốc phủ Mạc Tịch Nhan, ngày thường chỉ dùng đánh đàn, vẽ tranh, ngay cả con gà cũng chưa giết qua. Đôi tay này, không có một chút mùi máu tươi, giống như ngươi nói, đôi tay này, rất sạch sẽ. Nhưng Quốc Sư đại nhân thật sự cảm thấy nàng sạch sẽ sao? Dung nhan tuyệt mỹ này, thân thể hoàn mỹ không mang một chút tỳ vết này, làm một nhân vật sạch sẽ trong sáng như vậy. Nếu ngươi đã cảm thấy sạch sẽ, cớ gì lại để ột linh hồn dơ bẩn như ta huỷ hoại nàng? Vũ Mị Nương ta có thể là ác ma, còn hung ác hơn Võ Tắc Thiên ba phần, ta không phải trời, cũng không phải đất, chỉ là người sống vì chính mình.”
Tịch Nhan giống như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên ngưng trọng. Nàng cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo không chút chần chừ do dự, đáy mắt phát ra tia tàn nhẫn và quyết tuyệt, so với dạ minh châu còn sáng hơn vài phần, đâm vào lòng người thật không thoải mái.
”Nếu chỉ sống vì chính mình, tại sao ngày ấy nàng lại bị thương? Ta biết rõ những năm qua nàng đã vất vả, nhưng bây giờ, có thể bắt đầu lại mọi việc một lần nữa, chỉ cần nàng muốn, thì có thể sống yên ổn qua ngày.”
Tịch Nhan nhìn Bạch Phượng, ánh mắt kia, giống như người đang đứng trước mặt nàng không phải là Quốc Sư cao cao tại thượng mà là một tên ngốc vậy, mang theo sự thương hại. Đột nhiên nàng cười ra tiếng, cuối cùng khẩu khí kia lại khôi phục giọng điệu trào phúng ban đầu: ”Quốc Sư đại nhân thật đúng là quý nhân hay quên sự đời, mấy ngày trước ta đã nói rồi mà bây giờ một chữ cũng không nhớ sao? Quốc sư đại nhân đã thần thông quảng đại như vậy, cũng nên xoá hết những ký ức trước kia của ta đi, nếu không, thế giới của ta chỉ có một chuẩn tắc (tiêu chuẩn và quy tắc), mạnh được yếu thua mà thôi. Nếu ngươi không mạnh, hoặc bị người khác chèn ép, thì chỉ có thể chịu xỉ nhục. Quốc Sư Đại Nhân không phải hiểu rất rõ điều này sao? Ta hiểu rất rõ đạo lý này, trước kia như thế, sau này sống cùng với Vương Gia càng như thế. Nếu Vương Gia giống tứ hoàng tử, đều có mẫu phi được sủng ái, có lực lượng ủng hộ trên triều đình có thể đối đầu với Đông cung thái tử, thì làm gì rơi vào tình cảnh bị người khác bắt nạt. Đây chẳng phải là cảm nhận sâu sắc Quốc Sư Đại Nhân cho ta sao?”
Khi chia tay, Bạch Phượng không muốn nhìn thấy Tịch Nhan hận đời như vậy, khuôn mặt thanh lệ xuất trần như vậy, đôi mắt đẹp như vậy, vốn dĩ nên thanh tịnh như nước, sạch sẽ động lòng người, nhưng bây giờ toàn thân nàng lại tản ra sát khí làm cho người ta sợ hãi.
”Vô luận như thế nào, đừng vì hắn mà để đôi tay này dính đầy máu tươi.”
Đột nhiên Bạch Phượng nắm chặt tay Tịch Nhan, khuôn mặt tuấn dật xuất trần kia có chút tái nhợt, đôi mắt không vướng chút bụi trần ẩn ẩn xuất hiện một ít thương xót.
”Hắn, người ngươi nói là ai? Vương Gia sao?”
Tịch Nhan không lập tức gạt tay hắn ra, đôi mắt khoá chặt hắn lại.
”Ta là kiểu người từ trước tới nay luôn thích ứng được với mọi hoàn cảnh, không phải có câu nhập gia tuỳ tục sao? Giờ ta là tiểu thư khuê các Mạc Tịch Nhan, tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu, vợ vi phu cương, những lời này Quốc Sư không lạ đâu nhỉ. Nếu Vương Gia nhà ta là người không có bất cứ địa vị gì thì có ai coi hắn là Vương Gia. Quốc Sư muốn ta sạch sẽ, nếu ta là Mạc Vân Phỉ kia, hoặc là Mạc Vân Hà, gả cho thái tử hoặc tứ hoàng tử, chắc chắn ta chẳng cần làm gì, cũng có thể ngồi hưởng vinh hoa phú quý. Hoặc phu quân của ta chỉ là dân chúng bình thường, mặt trời mọc đi làm mặt trời lặn nghỉ ngơi, có lẽ lúc đầu ta sẽ có chút không cam lòng, nhưng trải qua một thời gian, chưa biết chừng ta cũng sẽ tình nguyện sống cuộc sống yên bình như vậy, Nhưng hết lần này đến lần khác thì sao, phu quân của ta là Thất Vương Gia đương triều, nếu không tranh không đoạt cũng chỉ suốt ngày bị bắt nạt xỉ nhục coi thường, ta là loại người cam tâm để người khác xỉ nhục ư? Vương Gia nhà ta sẽ không tranh giành, thì ta sẽ ra tay tranh giành. Mấy chục năm cầm dao liếm máu ta có thể nhịn, còn có chuyện gì ta không thể không làm được? Sẽ có một ngày, Lưu Ly sẽ nằm trong tay ta.”
‘Có lẽ trong chốn u tối kia thật sự có số mệnh riêng của nó, cho dù ta dùng hết toàn lực muốn thay đổi, nhưng đến cuối cùng thì vẫn không ngăn được ý định quyết tâm của nàng.”
Bạch Phượng nhìn thân ảnh của Tịch Nhan rời đi, nhàn nhạt mở miệng, nếu như không phải vì lúc trước nàng đau khổ cầu xin, hắn cũng không làm trái ý trời, đáp ứng thỉnh cầu của nàng, không ngờ, đến cuối cùng lại thành kiếp nạn của nàng.
Kiếp trước, hắn vì nàng mà buông đao lại có kết cục như thế, kiếp này, chẳng lẽ nàng thật sự muốn vì hắn mà tay nhuốm máu tươi sao?
Tịch Nhan đi đến cửa đại điện, đột nhiên xoay người: ”Quốc Sư Đại Nhân được vạn dân kính ngưỡng, tại Lưu Ly quyền cao chức trọng, mặc dù không phải vua, song lời ngươi nói ra ngay cả Cảnh đế cũng không dám phản bác. Ngươi đưa ta từ chưởng môn của Vũ gia hô mưa gọi gió, có được toàn bộ thế giới biến thành một Vương Phi ngay cả một tên ăn mày cũng có thể bắt nạt, trong người tràn ngập cừu hận lại không có chỗ phát tiết. Quốc Sư Đại Nhân có biết những điều này là do ngươi nợ ta không?”
Trong tận sâu đôi mắt mang theo sự cưng chiều mà người thường không cách nào nhìn ra được, Bạch Phượng cười gật đầu: ”Đúng, là ta nợ nàng.”
”Bên ngoài Đông Giao cách mười dặm có một mảnh đất trống dựa vào núi Bàng Thuỷ, phong cảnh vô cùng đẹp, không biết Quốc Sư Đại Nhân có thể lấy nó để làm lễ gặp mặt giữa chúng ta không?”
Hồng Đậu tìm hiểu lâu như vậy, đến hôm nay mới có manh mối. Mảnh đất nàng tìm người đi xem là một vùng đất quý phong thuỷ tốt, nhất định là của người nào đó có quyền thế ở Triêu Dương thành. Mảnh đất đó nằm ở phía đông của khu phố náo nhiệt phồn hoa nhất, nếu như ngồi xe ngựa cũng chỉ mất khoảng nửa canh giờ. Quan trọng nhất là mảnh đất kia khá lớn, nếu chú tâm kinh doanh, muốn vượt qua khu phố phía đông cũng không phải là việc khó.
”Nếu nàng muốn, sẽ có người đưa hai tay dâng lên cho nàng.”
Tịch Nhan thấy hắn có dáng vẻ chắc chắn như vậy, không khỏi tò mò, mặc dù trong nội tâm nàng có chút mâu thuẫn với Quốc Sư. Nhưng có một điều có thể khẳng định, người này không giống với những tên thần côn khác. Ăn nói bừa bãi, hắn cũng rất khinh thường, chỉ là trong lòng nàng rất tức giận, mới mở miệng chống đối.
”Ta là người chứ không phải tiên, còn làm phiền Quốc Sư nói cho rõ ràng một chút, không nên tỏ ra bí hiểm với ta.”
Sao có thể? Nếu mảnh đất đó không thuộc sở hữu của quý tộc trong hoàng thành, vậy cũng sẽ là của thế gia vọng tộc số một số hai của Triêu Dương thành. Nếu bán đi ít nhất cũng phải gần trăm vạn lượng bạc, nàng không phải là tứ Vương Phi, cũng không phải là thái tử phi, làm sao có nhiều tiền như vậy được?
”Thiên cơ bất khả lộ,