Typer: Chi Vũ
Cả người Cửu Công chúa tràn ngập mùi rượu, khuôn mặt cũng phiếm hồng, lệ nóng vòng quanh, phảng phất sắp thất thố.
Lí Vị Ương nghe rõ lời nàng ấy
nói, tỉnh táo lại nhíu mày, quay đầu phân phó nha đầu bên cạnh: “Báo lại với Công chúa rằng Cửu Công chúa say rượu, cần nơi để nghỉ ngơi.”
Nha đầu kia thấy tình huống này lập tức chạy vội đi.
Cửu Công chúa đung đưa đứng
lên, Lí Vị Ương sợ Cửu Công chúa lại làm ra cử chỉ quá khích gì đó vội
vàng đứng lên đỡ lấy. Cửu Công chúa lại đột nhiên rớt nước mắt, lẳng
lặng không nói một lời.
Một vị tiểu thư bên cạnh kinh ngạc hô: “Sao Cửu Công chúa lại khóc?”
Lí Vị Ương sắc mặt bình tĩnh
nói: “Công chúa nghe nói các nạn dân trôi dạt khắp nơi không có nhà để
về, còn phải chịu mệt chịu đói, nên khó chịu không đành lòng.”
Mọi người nhìn nhau thật sự không tin Cửu Công chúa rơi lệ vì lí do này, nhưng thấy Lí Vị Ương khuôn mặt lạnh
băng, không dám hé răng một lời. Nghe nói đối tượng bệ hạ tứ hôn cho
Công chúa là Trương gia phủ La Quốc công.
Lập tức có người nhỏ giọng nghị luận: “Nghe nói Cửu Công chúa không muốn gả, quỳ trước cửa cung Nhu phi thật lâu!”
“Hả? Cửu Công chúa không phải thanh mai trúc mã với người đó sao? Sao lại không muốn gả?”
“Hừ ai mà biết được! Nhu phi
nương nương yêu thương Công chúa như vậy, mà nhốt Công chúa trong cung
ba ngày ba đêm đấy!”
Bên tai đều là những lời bàn
tán xôn xao, Lí Vị Ương coi như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng nhìn Cửu
Công chúa khóc, trong lòng có thể cảm nhận được nàng ấy khổ sở đến mức
nào. Nam tử mình ái mộ trước giờ chưa từng động tâm vì nàng, làm nàng
biết sống thế nào? Nhưng Lí Vị Ương lại cảm thấy không được yêu chẳng có vấn đề gì cả, mấu chốt là phải tự yêu chính bản thân mình, nếu ngay cả
chính mình cũng không yêu thì dựa vào cái gì khiến người khác đi yêu?
Cho nên bảo nàng đồng tình Cửu Công chúa, nàng thực sự không có loại này tâm tình này.
Ngay lập tức Đào nữ quan bên người Vĩnh Ninh Công chúa tự mình đến, cười nói: “Nô tì đưa Công chúa về phòng.”
Cửu Công chúa lại nắm lấy tay
Lí Vị Ương không buông, Đào nữ quan khó xử, Lí Vị Ương nói: “Ta cũng đi
cùng.” Do dự dùng dằng ở trên yến hội như vậy, thật sự không khôn ngoan.
Đào nữ quan gật gật đầu, gọi
nha đầu bên cạnh đỡ Cửu Công chúa tự mình cầm đèn hồng vải lụa chiếu
sáng đường đi, dè dặt cẩn trọng nói: “Hai vị cẩn thận dưới chân.”
Hậu viện phủ Vĩnh Ninh Công
chúa ban đêm rất yên tĩnh, Lí Vị Ương đưa cửu Công chúa đến tận sương
phòng mới dừngbước: “Ta nên trở về yến hội.”
Triệu Nguyệt canh giữ từ xa, rõ ràng lúc nào cũng luôn lo lắng.
Đào nữ quan gật đầu: “Đa tạ An
Bình Huyện chủ.” Nàng vừa định phân phó người đỡ Cửu Công chúa vào, ai
ngờ Cửu Công chúa bỗng chốc đứng lên, yên lặng nhìn Lí Vị Ương không nói gì, thật lâu sau mới bước lên hai bước, xua tay đuổi mọi người: “Các
ngươi lui xuống, ta có lời nói với Huyện chủ.”
Như vậy, Cửu Công chúa giả say, Lí Vị Ương khẳng định suy đoán trong lòng, hơi cong môi hỏi nàng: “Công chúa tỉnh rượu rồi sao?”
Trên mặt Cửu Công chúa lộ ra sự cầu xin, Đào nữ quan thấy tình huống không đúng, phân phó bọn nha đầu
lui hết ra ngoài, bản thân nói: “Nô tì canh giữ bên ngoài, hai vị có
chuyện xin cứ nói.”
Đào nữ quan khép cửa lại, Cửu
Công chúa nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt cực kỳ phức tạp, mở miệng: “Vị Ương
tỷ tỷ, ta có việc cầu tỷ.”
Lí Vị Ương nhướn mày, nghĩ rằng lời kịch này sao vậy quen thuộc như vậy. Chẳng lẽ Cửu Công chúa cho
rằng mọi việc chỉ cần cầu người khác là có thể giải quyết được sao?
Hai mắt Cửu Công chúa ẩm ướt:
“Vị Ương tỷ tỷ, tỷ có thể thay ta nói với mẫu phi đừng để ta gả cho
người đó được không? Ta biết hiện giờ mẫu phi rất tin tưởng tỷ, mẫu phi
còn nhắc ta học tập tỷ nhiều hơn. Ta van cầu tỷ được không được?”
Đúng là vậy, gần đây Lí Vị Ương và Nhu phi qua lại rất gần, nhưng không phải như suy đoán của Cửu Công
chúa là tình cảm rất tốt, mà thật ra trợ giúp lẫn nhau thôi. Lí Vị Ương
nhìn vị Công chúa trẻ tuổi này, chậm rãi nói: “Đây không phải ý Nhu phi, là của Bệ hạ, mà ta không thể thay đổi ý kiến Bệ hạ.”
Cửu Công chúa vừa nghe đi cầu
Nhu phi cũng vô dụng, lập tức đỏ mắt, nức nở: “Cứ thế này ta thật sự
phải gả cho hắn sao? Nhưng ta căn bản không thích hắn!” Nói xong, kéo
tay áo lau khóe mắt, “Nếu như vậy, ta thà chết đi còn hơn!”
Lí Vị Ương lẳng lặng nhìn nàng khóc, ngay cả chút thương hại cuối cùng cũng không có.
Thế gian này vô số người bận
rộn vì sinh tồn, liều mạng chịu đựng đau khổ mong được ăn thêm một miếng cơm, vậy mà vị Công chúa trước mắt chỉ vì hôn nhân không như ý đã muốn
tự sát. Nàng ấy thật sự quá ngây thơ rồi, làm người khác thấy phiền
chán. Huống chi Hoàng đế bảo nàng gả cho thiếu niên tuấn lãng vốn là
thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, chẳng phải Diêm Vương đòi mạng gì,
nếu không đồng ý cùng lắm tranh thủ liều chết với Hoàng đế, cho dù thất
bại cũng coi như mình đã cố gắng một lần, nhưng vừa rồi nàng ấy thất thố trên yến hội, hiện tại khóc sướt mướt, đều chẳng để làm gì.
Cửu Công chúa bỗng nhiên giương mắt, “Vị Ương tỷ tỷ, còn một biện pháp! Chỉ cần tỷ tỷ chịu giúp ta,
việc này sẽ được hóa giải.”
Lí Vị Ương giật mình, mày hơi nhíu.
Trong mắt Cửu Công chúa dâng
lên một tia lửa, lại nói tiếp: “Ta biết, người Tam công tử tin tưởng
nhất chính là tỷ, chỉ cần tỷ bảo Tam công tử dẫn ta đi. Hắn nhất định sẽ nghe lời tỷ.” Nàng nhìn qua trấn định, nhưng chỉ có nàng biết nói ra
những lời này khó khăn đến mức nào. Cuối cùng giọng nói nhẹ nhàng rơi
vào khoảng không, nhỏ đến mức nghe không rõ. Bởi vì chính nàng cũng
biết, yêu cầu này là vô lễ đến cỡ nào!
Đáy mắt Lí Vị Ương hiện lên sự kinh ngạc, nàng yên tĩnh một lúc lâu mới mở miệng: “Hắn sẽ không dẫn Công chúa đi.”
Cửu Công chúa không ngờ Lí Vị Ương từ chối nhanh như vậy, ngạc nhiên nói không ra lời.
Lí Vị Ương gằn từng chữ: “Nếu
trong lòng hắn có Công chúa, hắn tất nhiên sẽ nguyện ý lấy Công chúa làm vợ, không cần ta mở miệng. Nhưng hắn không thích Công chúa, người lại
muốn ta cưỡng cầu hắn, đường đường là Công chúa cao cao tại thượng, lại
lưu lạc đến tình trạng này ư?”
Cửu Công chúa sắc mặt trắng
bệch, há miệng định nói gì đó nhưng lại giật mình đứng lặng, gương mặt
lúc trắng lúc đỏ lần lượt thay đổi, run giọng: “Ta… Ta cho rằng… Tỷ sẽ
không nói ta như vậy… Vì sao tỷ lại nói những lời giống hệt mẫu phi!”
Lí Vị Ương nhẹ nhàng lắc đầu:
“Bởi vì Công chúa không nhớ rõ thân phận của mình. Người là Công chúa,
là con gái của Bệ hạ! Nhiều năm như vậy Bệ hạ chưa từng bức bách Công
chúa làm chuyện Công chúa muốn. Bệ hạ vì sao vi phạm tâm ý của Công chúa cũng muốn gả người vào phủ La Quốc công, Công chúa có hiểu không? Phủ
La Quốc công là loại gia đình gì, bọn họ có quan hệ gì với Thất Hoàng
tử? Luận tình luận lý, tình cảm giữa bọn họ với Thất Hoàng tử đều không
ít, nhưng chỉ có đám cưới mới có thể giúp quan hệ càng thêm vững chắc!
Mới làm Bệ hạ yên tâm, giao càng nhiều binh quyền cho La Quốc công!”
Cửu Công chúa nghe thật cẩn
thận, sắc mặt càng thêm trắng bệch, lâu sau mới nói: “Bọn họ đều coi ta
trở thành công cụ —— “
Lí Vị Ương cười, trong tươi
cười lại mang theo lạnh lùng: “Có thể làm công cụ chứng minh Công chúa
có giá trị, người không có giá trị thì chẳng ai quan tâm. Bao gồm cả ta
hiện tại đang đứng nơi này nói chuyện, cũng bởi vì thân phận Cửu Công
chúa, nếu người không tự hiểu điểm này, có thể bỏ qua thân phận, cởi hoa phục, đi đến bên đường nhìn, không có hộ vệ bên cạnh, tiểu cô nương
xinh đẹp như Công chúa có thể bình an bước ra khỏi ba trăm thước không! Nhìn xem không có cuộc sống cẩm y ngọc thực Công chúa có phải đói chết
bên đường giống nạn dân hay không!”
Cửu Công chúa trầm mặc không nói, hàng mi dài cụp xuống, nhẹ nhàng rung rung, trong lòng như đang đấu tranh bất định.
“Người hẳn phải thấy may mắn vì mình là Công chúa, bằng không dựa vào suy nghĩ này có thể bình an sống
tới ngày hôm nay sao? Cho dù bản thân Công chúa không cần tính mạng,
nhưng chẳng phép sẽ liên lụy Mẫn Đức cũng lưu lạc bên ngoài giống Công
chúa?” giọng nói Lí Vị Ương thật lạnh lùng vô tình. Mặt ngoài đang dạy
dỗ nàng ấy nhưng đồng thời lại có một giọng nói trái ngược hoàn toàn,
chắc như đinh đóng cột nói với bản thân ——
Lí Vị Ương, ngươi thật vô sỉ.
Ngươi không thích Cửu Công chúa tới gần Lí Mẫn Đức, cho nên ngươi hù dọa nàng ấy.
Ngươi biết rõ thân phận của Mẫn Đức không bình thường, cho dù Cửu Công chúa đi theo hắn cũng vẫn là cẩm y ngọc thực, tôi tớ thành đàn.
Ngươi biết rõ Cửu Công chúa hồn nhiên ngây thơ, chỉ là một tiểu cô nương, mang một tia hi vọng cuối
cùng đến cầu xin ngươi, nhưng ngươi lại thẳng thừng mắng mỏ.
Những năm gần đây đúng là ngươi giúp đỡ Cửu Công chúa không ít, nhưng nàng ấy cũng luôn bảo vệ ngươi
khắp chốn. Rõ ràng làm nhiều chuyện ác độc, nhưng quý phu nhân cao thấp
trên triều không ai dám coi thường ngươi, thậm chí Cửu Công chúa sẽ
tranh cãi với người khác chỉ vì người.
Ngươi biết rằng Trương Phong
thật tâm ái mộ Cửu Công chúa, cho dù lúc này nàng ấy không thích hắn,
tương lai nhất định sẽ cảm thấy hạnh phúc. Nhưng nàng ấy cũng là người,
không phải là một công cụ không có tình cảm, bởi vì bản thân ngươi không có cảm tình, nên ghen tị nàng ấy ư?
Lí Vị Ương nhìn Cửu Công chúa,
cuối cùng nhẹ giọng nói: “Cửu Công chúa hãy suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc
nên làm thế nào.”
Con đường đã đi quá nửa há có thể lùi bước?
Nàng không muốn tìm cớ cho bản
thân, đã làm chính là đã làm, mục đích cũng thẳng thắn bộc trực, nàng vô sỉ bởi vì nàng vốn không phải người cao thượng. Chuyện gì không thích
sẽ đi ngăn cản cho dù phải giẫm lên tình cảm người khác. Nếu mọi chuyện
phải để người khác vui vẻ, vậy Lí Vị Ương nàng sẽ không dễ chịu! Mẫn Đức cũng không thích Công chúa, cho nàng ấy mộng tưởng chẳng bằng nói quá
đáng hơn một chút, để nàng ấy hoàn toàn hết hy vọng! Tự bản thân nhận
thấy những gì mình làm không sai!
Không khó xử đối phương, chính là khó xử bản thân!
Lí Vị Ương quay người đang định rời đi, Cửu Công chúa đột nhiên mở miệng: “Vị Ương tỷ tỷ, thật xin lỗi. Ta hơi quá đáng…”
Lí Vị Ương không quay đầu, hai
mắt Cửu Công chúa ngập nước, mím môi như hạ quyết tâm, mới mở miệng: “Ta đồng ý gả.” nàng hơi ngừng lại, giọng như thấp đi, “Cám ơn tỷ.”
Lí Vị Ương không nói gì, lập tức đi ra ngoài. Không phải cảm ơn, ta căn bản không phải vì Công chúa.
Trong lòng nàng nghĩ như vậy,
vẻ mặt đạm mạc đi ra ngoài, nói với Đào nữ quan: “Cửu Công chúa cần nghỉ ngơi một lát, đừng vào quấy rầy.”
__________________________
Đào nữ quan gật đầu: “Nô tì dẫn Huyện chủ trở về yến hội.”
Lí Vị Ương gật đầu, đi theo Đào nữ quan. Lúc này mọi người đang ăn uống linh đình. Vĩnh Ninh Công chúa
thu thập được không ít tài vật, khuôn mặt nghiêm túc cũng lộ ra tươi
cười, từ xa gật đầu chào hỏi Lí Vị Ương. Lí Vị Ương nói với Đào nữ quan: “Thân thể tổ mẫu nhà ta không khoẻ, nhờ ta mang bảo vật đến quyên góp,
ta không thể ở lại lâu cho nên cáo từ trước.”
Đào nữ quan gật đầu: “Huyện chủ yên tâm, nô tì thì sẽ bẩm báo với Công chúa. Mời Huyện chủ chờ một lát, nô tì đi chuẩn bị xe ngựa.”
Lúc đến Lí Vị Ương ngồi xe ngựa của Cửu Công chúa, cho nên hiện giờ trở về cần phải sắp xếp xe ngựa
mới. Lí Vị Ương không cự tuyệt ý tốt của đối phương, cười nhẹ: “Đa tạ”.
Nàng nhìn thoáng qua nơi náo
nhiệt nhất, ánh mắt vừa đúng chạm phải Hoà Sướng Công chúa. Hoà Sướng
Công chúa là người nhìn qua tính cách sang sảng, giữa các quý phu nhân
sắm vai nhân vật Công chúa dị quốc rất hoàn mỹ. Tính tình hoạt bát sáng
sủa, hơn nữa hồn nhiên lương thiện, tràn ngập hiếu kỳ với mọi thứ. Hơn
nữa lúc quyên tiền ra tay vô cùng hào phóng, có vẻ trọng nghĩa khinh
tài, vừa làm cho người khác cảm thấy nàng thật bình dị gần gũi lại bày
ra kiêu ngạo chỉ Hoàng tộc mới có.
Liếc mắt Lí Vị Ương đã dám khẳng định đối phương muốn gặp mặt riêng.
Nàng không chờ đợi bao lâu, Đào nữ quan rất nhanh an trí xong xe ngựa. Lí Vị Ương bước lên xe, huynh
muội Triệu Nam hộ tống nàng. Xe ngựa ra khỏi phủ Vĩnh Ninh Công chúa,
chạy trên ngã tư đường. Bình thường giờ này hẳn là lúc chợ đêm mở, nhưng hiện tại vô cùng yên tĩnh. Trong gió đêm xen
lẫn mùi hương không biết
từ chỗ nào truyền tới, làm nàng có chút hốt hoảng.
Xe ngựa đi lên cầu, nước sông
bên dưới yên tĩnh không chút tiếng động. Lí Vị Ương nhấc rèm xe nhìn
bóng trăng phản chiếu trên sóng nước.
Lâu như vậy, mỗi lần tham dự
yến hội, nàng đều cảm thấy bản thân mình hoàn toàn xa lạ. Mọi người cười nói, xem ca múa, ăn uống linh đình, bàn tán về những tin đồn gần đây.
Mà nàng lại quen ở một mình, mỗi lần đến trường hợp nhiều người như vậy, tuy luôn cười lại cảm thấy càng thêm cô đơn. Náo nhiệt thì có ý nghĩa
gì đâu? Trong lòng nàng nghĩ vậy, nhẹ thở dài một hơi.
Gió thổi đến màn xe, tiếng bánh xe kẽo kẹt ngừng lại.
Triệu Nam ở bên ngoài nói: “Tiểu thư, có người mời xe ngựa dừng lại.”
Triệu Nguyệt kéo màn che, Lí Vị Ương thấy rõ một thiếu nữ cưỡi tuấn mã đứng bên ngoài xe, lúc này đang
cầm trường tiên trong tay, mỉm cười nhìn nàng.
Quả nhiên đến —— Công chúa Hòa
Sướng! Nghe nói lúc trước nàng ấy gãy một bên xương sườn, hiện tại xem
ra đã khôi phục sức khoẻ, hoặc là sức chịu đựng kinh người. Lí Vị Ương
yên lặng đánh giá, không ngờ Hoà Sướng không dẫn theo tùy tùng nào, một
mình cưỡi ngựa lại đây. Hòa Sướng động tác lưu loát xuống ngựa, tươi
cười đầy mặt: “Huyện chủ có thể dừng bước nói chuyện được không?”
Lí Vị Ương cười, chủ động bước xuống.
Hai người đi lên cầu, gió đêm
lướt qua mặt hồ tạo thành vô số gợn sóng. Hoà Sướng lấy một cái tráp từ
trong tay áo ra đưa tới trước mặt Lí Vị Ương.
Lí Vị Ương tiếp nhận, mở nắp
thấy rõ thứ bên trong, lắp bắp kinh hãi. Trong tráp là một khối ngọc bội phượng hoàng, dưới ánh trăng như toả ra từng tia sáng sâu kín, vô cùng
loá mắt.
“Đây là Ngọc Phượng.” Công chúa Hòa Sướng giải thích:”Phụ hoàng đưa Tứ ca để Tứ ca tặng cho Hoàng tử
phi tương lai, không, phải nói là Hoàng hậu Mạc Bắc tương lai.”
Hoá ra Lí Nguyên Hành đã được
xác định làm Hoàng đế Mạc Bắc đời tiếp theo. Lí Vị Ương cười, mình quả
nhiên không đoán sai, như vậy Lí Nguyên Hành đến đây thật quá lớn mật.
“Trên đời này chỉ có một khối
Phượng ngọc, không biết bao nhiêu người đầu rơi máu chảy vì tranh cướp
nó, hơn nữa trăm ngàn năm qua chỉ truyền cho Hoàng hậu Mạc Bắc. Tứ ca ta tặng Phượng ngọc là có ý gì, Huyện chủ đã hiểu chưa?”. Công chúa Hoà
Sướng hỏi vậy.
Lí Vị Ương chỉ lẳng lặng nhìn, dường như có chút khó hiểu.
Công chúa Hòa Sướng cười nói:
“Tứ ca có bốn Trắc phi, nhưng vẫn chưa lấy chính thê, là vì Tứ ca đã tìm kiếm thật lâu, nhưng không tìm được nữ tử đủ tư cách. Nhưng Tứ ca đã
quan sát Vị Ương thật lâu cảm thấy tỷ không chỉ thông minh, có khả năng, hơn nữa bình tĩnh lý trí, làm việc rất phù hợp với tâm ý Tứ ca, cho nên Phượng ngọc này tặng cho tỷ mới là thích hợp nhất”.
“Bệ hạ đã chỉ định tân nương
cho Tứ Hoàng tử Mạc Bắc”. Lí Vị Ương trả lời như vậy, giọng điệu không
có gì vui mừng, cũng không hưng phấn. Bởi vậy, đáy mắt Hòa Sướng Công
chúa xuất hiện một tia kinh ngạc, lại rất nhanh chuyển thành cười nói:
“Đó là Hoàng đế Đại Lịch, Mạc Bắcchúng ta không thừa nhận. Chúng ta đã
tìm hiểu qua tân nương, chỉ là một tiểu thư khuê các tính cách yếu đuối. Ta dám nói nàng ấy đến Hoàng cung Mạc Bắc tuyệt đối không sống quá nửa
năm. Loại bình hoa này lấy về Tứ ca sẽ không vừa lòng. Người Tứ ca muốn
là tỷ.”
Trên mặt Lí Vị Ương xẹt qua
một tia không vui, nhưng rất nhanh biến mất. “Công chúa ngọc bội Phượng
hoàng này có ý nghĩa trọng đại, thứ cho ta không thể nhận”.
Hòa Sướng cười: “Lí Vị Ương,
nếu ở lại Đại Lịch, tỷ sẽ làm gì? Giống như những nữ nhân vô năng trên
yến hội vừa rồi mai một sự thông minh cùng tài trí của mình sao, nhưng
đến Mạc Bắc tỷ có thể làm tất cả những chuyện mà tỷ muốn. Tương lai sẽ
trở thành nữ nhân có địa vị cao quý nhất Mạc Bắc”. Lúc nói đến ba chữ
“cao quý nhất” trong mắt Hoà Sướng xẹt qua một tia tham lam, nhưng nàng
ấy che giấu cảm xúc này rất tốt, tươi cười vẫn như trước.
Trở thành nữ nhân địa vị cao
quý nhât Mạc Bắc? Trong lòng Lí Vị Ương cười lạnh —— thế gian, nào có
chuyện tiện nghi như vậy?
“Ta cần phải trả giá những gì?” Lí Vị Ương chỉ cười mỉm.
Quả nhiên là nữ nhân thông
minh. Công chúa Hoà Sướng thản nhiên đáp: “Trả giá ư —— chắc hẳn tỷ biết Tứ ca ta có rất nhiều kẻ địch, bọn họ đều nghĩ cách để gây phiền toái,
có khả năng tỷ sẽ phải trù tính thay cho Tứ ca”.
Lí Vị Ương biết không đơn giản, ít nhất, Lí Nguyên Hành đã đạt thành hiệp nghị gì đó với Tưởng Hoa mới
nhất định muốn lấy nàng, không thể chỉ đơn giản như vậy. Nàng chậm rãi
lặp lại lần nữa: “Chỉ cần trù tính thay cho Tứ Hoàng tử?”.
Tươi cười Hòa Sướng không thay
đổi, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm, chậm rãi nói: “Đương nhiên không chỉ
như thế, nhưng chưa phải lúc nói đến chuyện này! Hiện tại tỷ cần làm là
quyết định, trong ván bài này, tỷ cược hay không cược!”
Hiển nhiên Hòa Sướng cảm thấy,
điều này đối với mọi nữ nhân đều không thể kháng cự. Cho dù gả cho Hoàng đế tương lai Mạc Bắc tương đương với vô số nguy hiểm cùng tranh đấu,
nhưng cũng là tài phú cùng quyền thế không thể đếm được. Đây là những gì cả đời nàng theo đuổi, chắc hẳn Lí Vị Ương cũng không cự tuyệt.
Lí Vị Ương mím môi, tự giễu: “Các ngươi thật đúng là coi trọng ta”.
“Một nữ hài tử có thể ép Tưởng
gia đến đường cùng thật sự không thể không coi trọng”. Thực ra nếu không phải rất nhiều hành động của Lí Vị Ương bị Tưởng Hoa lộ ra, bọn họ cũng không lãng phí thời gian ở chỗ nàng. Nữ tử lanh lợi, tàn nhẫn như vậy
đúng là người Lí Nguyên Hành cần. Công chúa Hoà Sướng vuốt tóc, cười
phong tình vạn chủng: “Thẳng thắn mà nói một nữ hài tử như tỷ dám đối
địch với toàn bộ Tưởng gia thật làm người khác kinh hãi, nhưng cũng vô
cùng lợi hại. Ta rất bội phục tỷ, cũng thật thích tỷ, cho nên ta hy vọng tỷ có thể làm chị dâu của ta.”
Lí Vị Ương lẳng lặng nhìn Hòa Sướng, không phản ứng gì cả.
Hòa Sướng lộ ra nụ cười mỉm vô cùng thân cận.
Sau đó Lí Vị Ương trả lại tráp đựng ngọc bội phượng hoàng cho nàng ấy.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hòa
Sướng, Lí Vị Ương mỉm cười: “Mời Công chúa chuyển lời cho Tứ điện hạ, ta cần thời gian suy nghĩ”.
Hòa Sướng nheo mắt, đây là sự
dè dặt của nữ tử hay là đang uyển chuyển cự tuyệt? Trong thời gian ngắn, nàng không rõ tâm tư Lí Vị Ương. Thái độ lúc trước của Lí Vị Ương với
Lí Nguyên Hành hình như là cố ý, lúc gần lúc xa. Lí Nguyên Hành bị Lí Vị Ương nâng cao lên trời xong lại đẩy ngã xuống đất, vốn chỉ ba phần để
bụng, rất nhanh một lòng một dạ muốn chiếm lấy. Như vậy xem ra, Lí Vị
Ương rất hiểu tâm tư nam nhân, thả diều rất cao rất xa nhưng dây diều
vẫn nắm chắc trong lòng bàn tay.
Ban đầu Công chúa Hòa Sướng cảm thấy Lí Vị Ương là cùng một loại người với nàng, liều mạng muốn leo lên trên, nàng ấy sẽ không cự tuyệt đề nghị mê người này. Cho nên lúc trước không chịu gả, thậm chí còn gây ra chuyện điện Cát Tường. Chỉ vì Lí Vị
Ương không thể khẳng định giá trị của Tứ Hoàng tử Mạc Bắc, hiện tại đã
biết Tứ ca là Hoàng đế tương lai của Mạc Bắc nhất định sẽ đồng ý. Nhưng
hiện giờ Hoà Sướng có chút hồ đồ.
Hòa Sướng cố tình lộ ra tức
giận: “Lí Vị Ương, tỷ đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Tứ ca ta kính trọng tỷ, nếu tỷ cứ như vậy…”
Lí Vị Ương đột nhiên quay đầu, nhìn nàng ấy chằm chằm, trầm giọng: “Công chúa nhanh như vậy đã thẹn quá thành giận?”
Hòa Sướng bất giác ngây người.
Lí Vị Ương nói: “Ta chỉ cần
thời gian để suy nghĩ, nếu Tứ Hoàng tử ngay cả chút nhẫn nại cùng kiên
trì đó đều không có thì mời Tứ Hoàng tử sớm trở về đi thì hơn”.
Lí Nguyên Hành là một người vô
cùng kiên trì, chỉ cần xem mỗi ngày hắn tặng châu báu đến là biết. Mỗi
thứ đều vô giá, có thể hạ được vốn gốc như vậy chứng minh hắn nhất định
muốn có nàng.
“Lí Vị Ương! Giờ Thân ba ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi Kinh đô.” Hòa Sướng đột nhiên nói như vậy.
Bước chân Lí Vị Ương không
ngừng lại, thản nhiên đáp: “Ba ngày sau ta định lên núi cầu phúc cho nạn dân, thật có lỗi không thể đưa tiễn.”
Hòa Sướng nhíu mày nhìn chằm
chằm Lí Vị Ương lên xe ngựa rời đi. Đầu tiên nàng khó hiểu, nhưng rất
nhanh nở nụ cười, Lí Vị Ương à Lí Vị Ương, người như thế này thật đúng
là tuyệt diệu! Nếu ngươi thật sự không có ý với vị trí Hoàng hậu Mạc Bắc vì sao còn nói cho ta hôm đó ngươi ở đâu?
Xe ngựa một đường trở về Lí
gia, Lí Vị Ương xuống xe ngựa, quay đầu phân phó Triệu Nguyệt thưởng bạc cho xa phu phủ Vĩnh Ninh Công chúa, sau đó bước qua cửa. Đúng lúc này,
đột nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa.
Triệu Nguyệt hưng phấn kêu: “Là Tam thiếu gia!”
Lí Vị Ương nhìn nơi cách đó không xa, thấy Lí Mẫn Đức phi ngựa từ phía Bắc nhanh chóng đến.
Hôm nay hắn không tham gia yến
hội, nhưng trên yến hội, Lí Vị Ương vẫn nghe thấy tất cả các tiểu thư
nghị luận đến hắn. Người người đều biết hắn tuấn mỹ xuất chúng, nhưng dù thế nào cũng không chịu làm quan, không biết tương lai nữ tử thế nào
mới nắm được trái tim hắn, gả vào Lí phủ. Đương nhiên Lí Vị Ương biết
nguyên nhân hắn không chịu làm quan, lẳng lặng nhìn hắn cưỡi ngựa đến
gần, một thân cẩm y toả ra ánh sáng rạng rỡ ngay trong bóng đêm, nhưng
vẫn không so được với đối mắt sáng ngời, trong suốt cùng gương mặt kia