Thái hậu đặt mạnh chén trà lên bàn, đứng
bật dậy, sắc mặt xanh mét, trong nháy mắt cho rằng bệnh cũ của Lưu Thái
phi tái phát lại cấu kết với nam nhân làm bậy nhưng ngẫm lại không đúng, dù sao chuyện năm đó giữa Lưu Thái phi với Cảnh Vương gia cũng không
trách được hai người bọn họ. Lúc trước bọn họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, Tiên đế gia lại cố tình gọi Lưu Thái phi tiến cung để
chèn ép đệ đệ kiêu ngạo, chia rẽ một đôi uyên ương, về sau Tiên đế cũng
từng hối hận. Tiên đế băng hà, Cảnh Vương gia quả thật rất lưu luyến Lưu Thái phi, hàng năm đến Kinh đô đặc biệt tới gặp mặt, nhưng vẫn để ý lễ
nghi, tuyệt không quá mức, vậy nên Thái hậu mới cho phép bọn họ. Mấy năm nay, hai bên tuổi đã lớn, Cảnh Vương gia dần dần phai nhạt tình cảm,
Lưu Thái phi gửi hai bức thư không có hồi âm, đương nhiên đành coi chưa
có chuyện gì xảy ra, sự việc cứ thế kết thúc hoàn toàn.
Thái hậu nghĩ đến đây, chậm rãi ngồi
xuống, chuyện giữa Lưu Thái phi và Cảnh Vương gia là chuyện xưa cũ, lúc
đó Lưu Thái phi còn trẻ, hiện giờ đã bao nhiêu tuổi, đến ngay cả con hát tuấn tú vốn nuôi ở trong cung cũng đuổi hết đi, sao có thế có tâm tư
khác. Là mình đa tâm… Như vậy Tứ Hoàng tử Mạc Bắc cưỡng ép bắt cóc Thái
phi, nhưng hắn bắt cóc Thái phi làm gì, vừa nhấc mắt, đã thấy sắc mặt
Cửu Công chúa trắng bệch, xem ra có chỗ không đúng, vội hỏi: “Con làm
sao vây?”
Giọng nói Cửu công chúa phát run, như
đang cực độ lo âu, ánh mắt to tròn bất động: “Thái hâu…thật ra… thật ra
hôm nay con vốn định cùng Lưu Thái phi nương nương đi cầu phúc, nhưng
sau đó Thái hậu tuyên triệu, đêm qua con đã sai người nói với Thái phi
nương nương.”
Sắc mặt Thái hậu trong nháy mắt cứng đờ,
bà đột nhiên hiểu ra Tứ Hoàng tử Mạc Bắc định làm gì! Chắc hẳn người hắn muốn không phải Lí Vị Ương, cũng không phải thiên kim An Nam Hầu hiện
giờ, mà là Cửu Công chúa. Cẩn thận ngẫm lại, thân phận Tứ Hoàng tử Mạc
Bắc vốn nên xứng với một công chúa, nhưng Hoàng đế lại không nỡ để con
gái mình gả xa đến dị quốc, đổi lại là người khác đều mất hứng, mà Tứ
Hoàng tử Mạc Bắc không hề tỏ vẻ chút nào, chính là có mục đích này! Rõ
ràng báo lại mười ngày sau mới xuất phát, đột nhiên xuất phát trước
không nói, còn bắt cóc Lưu Thái phi, không, là muốn bắt cóc Cửu Công
chúa, chờ mọi chuyện biến thành sự thật, Hoàng đế dù thế nào cũng phải
thừa nhận quan hệ thông gia!
Không chỉ vậy, bây giờ Mạc Bắc rục rịch
ngóc đầu, đại quân tập kết biên cảnh, Hoàng đế đã phái người trông coi
Hoàng tử Mạc Bắc, có ý định giữ hắn lại làm con tin, không ngờ hắn hành
động trước một bước, còn định mang theo Cửu Công chúa, rõ ràng suy nghĩ
giống Hoàng đế, quan hệ thông gia chính là con tin!
Được! Được lắm! Được lắm, Tứ hoàng tử Mạc Bắc thật sự là rất được! Thái hậu tức giận đến tay chân lạnh lẽo, gần
như đứng không vững, Lí Vị Ương liếc mắt ra hiệu với Cửu Công chúa, Cửu
Công chúa vội vàng bước lên an ủi: “Thái hậu chớ tức giận, không phải
nói đã cản đường rồi sao? Chỉ cần ngăn chặn lại là tốt rồi.”
Tiểu thái giám lắp bắp: “Lưu Thái phi đã
cứu được, xe ngựa cũng ướp lại, đáng tiếc Tứ Hoàng tử Mạc Bắc và Công
chúa Hòa Sướng đã sớm chạy không thấy bóng dáng!”
Thái hậu tức giận, “Làm cái gì không
biết! Ngu xuẩn! Tất cả đều ngu xuẩn!” Bà ngẫm lại, ngay cả Thái tử cũng
mắng vào lập tức ngậm miệng, không nói một chữ.
Lí Vị Ương cúi đầu xuống, ra vẻ bất an,
trong lòng lại cười lạnh, lần trước mình biểu diễn, đúng là không uổng,
Thác Bạt Chân thật sự tin nàng thích Lí Nguyên Hành, thậm chí còn nghi
ngờ người trong xe ngựa là nàng, cho rằng nàng định bỏ trốn!Nghĩ qua
cũng biết, Thái tử đi săn sao có thể khéo đến mức chạm mặt Lí Nguyên
Hành, mọi chuyện đều là do Thác Bạt Chân thiết kế, Lí Vị Ương nhẹ nhàng
nhếch môi.
Sắc mặt Cửu Công chúa lo sợ bất an: “Thái hậu, lần này ít nhiều nhờ Thái tử ca ca bằng không Lưu Thái phi sẽ…”
Thái hậu thở dài một hơi: “Sai người nhanh chóng đưa Lưu Thái phi vào cung.”
Thái giám vội bẩm báo, “Thái tử điện hạ
đã tự mình đưa Lưu Thái phi tiến cung, cử người đến bẩm báo trước với
Thái hậu một tiếng, sợ ngài kinh sợ.”
Thái hậu gật đầu, vừa nhấc mắt nhìn thấy
Lí Vị Ương, bất giác đau đầu, chuyện này không nên để Lí Vị Ương nghe
thấy, thầm nghĩ nên nhanh chóng cho lui, sau đó nhắc nhở vài câu, như
vậy sẽ không tùy tiện lan truyền lung tung, vừa định phân phó Lí Vị Ương có thể lui xuống, ai ngờ Lưu Thái phi nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.
Thái Hậu nghênh đón, Lưu Thái phi được
cung nữ nâng, vừa nhấc mắt đã trào lệ động lòng, đó là vui mừng thật
tình khi thấy người thân sau khi trải qua tai nạn. Cho nên, nàng lao về
phía Thái hậu, gần như gào khóc.
Thấy Lưu Thái phi bị doạ đến mức này, Cửu Công chúa có chút áy náy, theo bản năng liếc mắt với Lí Vị Ương, thấy
nàng cũng nhìn Lưu Thái phi, vẻ mặt nghiêm nghị, không biết suy nghĩ
điều gì. Cửu Công chúa khẽ cắn môi, bản thân không phải đang tính kế
Thái tử và Tam ca, hoàn toàn là vì trợ giúp Thất ca đã bị đẩy vào thế
yếu, lần này Thất ca tự mình cầu xin nàng làm, mọi chuyện nàng phải nghe theo Lí Vị Ương an bày, nhất định không thể mềm lòng chốc lát mà để sự
việc thất bại trong gang tất. Lại nói bất luận là Thái tử hay Thác Bạt
Chân, bọn họ đều đang tính kế hôn sự của nàng, rõ ràng không có hảo tâm, mẫu phi cũng luôn cảnh cáo từ nay về sau không thể ngốc nghếch coi hai
người kia trở thành người thân. Tuy rằng Cửu Công chúa đơn thuần, mà
không ngu dốt. Nàng kìm nén sự áy náy, vội vàng nói: “Thái phi nương
nương đã trở lại! Thật sự quá tốt!”
Lí Vị Ương nhìn Thái phi, không bị thương chỗ nào, thoáng nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng có lỗi với Lưu Thái phi,
nhưng Thái phi không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ kinh sợ.
Lưu Thái phi vốn định khóc lớn một trận,
thấy có người ngoài ở đây, đành phải nín nhịn, nỗ lực nuốt xuống nước
bắt vòng quanh nhưng vành mắt vẫn đỏ như trước.
“Bái kiến Thái hậu.” Tuy rằng luôn luôn cố gắng để cảm xúc mình bình tĩnh lại, giọng Thái phi vẫn hơi run run.
Thái hậu vội nói: “Trở về là tốt rồi! Cũng may không xảy ra đại sự, haizz, sao có thể đụng phải loại chuyện này chứ.”
Lần này Lưu Thái phi không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống như chuỗi ngọc. Thật ra bà không kinh sợ gì quá mức, sau khi xe ngựa bị cướp, đối phương chưa kịp nhìn đã vội vàng chạy
thẳng xuống núi, bà bị xóc nảy lập tức hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại
nghe thấy người Thái tử đang kiểm tra bên ngoài, cố lấy dũng khí hô một
tiếng, được cứu trở về, nhưng lúc này không khóc, làm sao thể hiện ra
mình tủi thân oan khuất? Cho nên khóc càng lớn tiếng.
Thấy Thái phi rơi lệ, Cửu Công chúa cảm
thấy mình có lỗi với Lưu Thái phi, nàng rốt cuộc tâm địa không cứng rắn
như Lí Vị Ương, xấu hổ cúi đầu: “Đều do con làm phiền hà Lưu Thái phi.”
“Không.” Lưu Thái phi lập tức ngừng khóc, trong mắt gần như phun ra lửa, lòng đầy căm phẫn: “Đều do khuôn mặt ta
chuốc họa! Sớm biết thế này yến hội hôm đó đã không đi ra, đỡ bị tên
không biết xấu hổ kia nhìn trúng, thiếu chút nữa bại hoại thanh danh!”
Tất cả mọi người sửng sốt, bao gồm cả Lí
Vị Ương, trong nháy mắt mọi người đều không nói ra lời, rốt cuộc Lưu
Thái phi đang nói gì thế này?
Lưu Thái phi không chú ý tới sắc mặt mọi
người biến đổi, buồn bực chỉ trích thêm một câu: “Ta đã là lão bà, vì
sao không chịu buông tha ta?” Bà nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu đầy
căm giận: “Hoàng tử Mạc Bắc này cũng thật đáng giận! Lúc đó ta đã nghĩ
kĩ, nếu hắn vô lễ với ta, ta sẽ dứt khoát lấy cái chết để chứng minh sự
trong sạch…”
Thái hậu kinh ngạc nhìn, trong nháy mắt
sinh ra cảm giác vô hạn vớ vẩn, chẳng lẽ… Lưu Thái phi vẫn nghĩ rằng đối phương thật sự vì mình mà đến? Lí Vị Ương cũng vô cùng kinh ngạc, đột
nhiên hiểu ra Lưu Thái phi đang nghĩ gì, đối phương rõ ràng cảm thấy Tứ
hoàng tử Mạc Bắc nhìn trúng sắc đẹp của bà, mới chặn đường bắt cóc, thế
này, có phải hơi tự kỉ không.
Thái hậu khẽ ho khan một tiếng, “Dù thế nào, bình an trở về là tốt rồi! Chuyện khác không cần nhiều lời.”
Lưu Thái phi nghe xong càng thêm phẫn nộ, gần như rống to: “Hắn còn dám nói với người bên ngoài rằng ngồi trong
xe ngựa là thê tử sắp cưới của hắn, quả thật là ăn gan hùm mật gấu!
Trước giờ ta chưa từng gặp người vô lễ như vậy! Thái hậu nương nương
người nhất định phải bảo Bệ hạ bắt hắn trở về, thiên đao vạn quả! Nhất
định phải thiên đao vạn quả!”
Thái hậu yên lặng, trấn an nửa ngày, mới
tiễn bước được Lưu Thái phi, sau đó bà nhìn thoáng vào Cửu Công chúa:
“Con đưa An Bình Huyện chủ xuất cung đi.”
Cửu Công chúa gật đầu, thi lễ với Thái hậu, cùng Lí Vị Ương lui ra ngoài.
Vừa ra tới cửa, Cửu Công chúa liền cười
nói: “Lưu Thái phi thật kì quái, vừa rồi ta còn thấy áy náy, bà ấy khóc
như vậy, ta thiếu chút nữa cười ra tiếng, bà ấy đã lớn tuổi như vậy, sao có thể cho rằng Hoàng tử Mạc Bắc nhìn trúng bà, thật sự rất buồn cười.”
Lí Vị Ương lại không cười, chỉ nói: “Đây
cũng là chuyện thường tình, Lưu Thái phi vẫn chưa tỉnh táo lại thôi.”
Chờ đến khi Lưu Thái phi biết mục đích thật sự của Tứ Hoàng tử Mạc Bắc,
chỉ bắt nhầm người, không biết sẽ hối hận đến mức nào vì lời nói hôm
nay.
Cửu Công chúa lại mở miệng: “Có điều rõ
ràng Thất ca đã sắp đặt nhân thủ ở giữa đường cứu Lưu Thái phi về, rồi
cưỡng ép chụp mũ kẻ bắt cóc lên Hoàng tử Mạc Bắc, sao lại bị Thái tử ra
tay trước?”
Lí Vị Ương thở dài, “Loại chuyện này,
Thái tử điện hạ làm sao có thể để người khác giành công.” Thật ra, nàng
cố ý nói với Thác Bạt Ngọc, nếu Thái tử hoặc Thác Bạt Chân có hành động
thì hắn không cần tham gia, sớm để cho bọn họ kết thù đi. Bây giờ có lẽ
Lí Nguyên Hành cũng hận Thái tử.
Cửu Công chúa liếc nhìn nàng trấn an: “Vị Ương tỷ tỷ, hiện giờ Hoàng tử Mạc Bắc kia đã bỏ đi, tỷ không cần phải
trốn tránh hắn nữa, nói vậy hắn cũng không dám trở lại đâu! Hơn nữa sau
này hắn cũng không thể bước vào Kinh đô một bước, dám bắt cóc Thái phi,
ngày mai chuyện này truyền khắp thiên hạ, hắn sẽ trở thành trò cười cho
các quốc gia khác, thật sự đáng buồn. Dù sao vẫn thấy tiếc vì không bắt
được người, nếu bắt được hắn, Hoàng thất Mạc Bắc sẽ bị tức chết.”
Đến bây giờ Cửu Công chúa còn tưởng rằng
nàng đang giúp đỡ Lí Vị Ương thoát khỏi Lí Nguyên Hành, thậm chí còn cảm thấy Lí Vị Ương làm vậy chỉ là trừng phạt nhẹ mà thôi. Tốn nhiều tâm tư sao có thể đơn giản như vậy? Lí Vị Ương chỉ cười không giải thích, Cửu
Công chúa cho rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi ư? Trò hay mới chỉ diễn
một nửa thôi.
Cửu Công chúa nhìn Lí Vị Ương như có đăm
chiêu, nói tiếp: “Một đường trốn tránh, không có vật tư và tiếp ứng,
Hoàng tử Mạc Bắc sẽ phải chịu khổ, xem như giáo huấn! Trừng phạt hắn cứ
dây dưa với tỷ!”
Tươi cười Lí Vị Ương càng sâu, không nhiều lời nữa.
Lúc này Lí Nguyên Hành đúng là vô cùng
chật vật, hắn đợi nửa ngày không thấy Lí Vị Ương đến, đoán được nàng
không chịu đi cùng mình, nhưng mấy ngày nay hắn bị nàng hấp dẫn, trong
lòng thật sự ngứa ngáy khó nhịn, nghĩ đến bị thiếu nữ này đùa giỡn, hắn
không cam tâm, dứt khoát nghe theo lời Tưởng Hoa, nội ứng ngoại hợp
tránh đi cơ sở ngầm của Hoàng đế rời khỏi kinh đô trước thời gian, còn
cướp cả xe ngựa của Lí gia đi. Đáng tiếc vừa mới ra cửa thành đã đụng
phải Thái tử, hắn biết hiện giờ Hoàng đế định giữ hắn làm con tin, sao
có thể để Thái tử phát hiện mình rời đi trước? Đáng tiếc không thành
công, hắn mất Lí Vị Ương cùng nhóm hộ vệ, chỉ mang theo Hòa Sướng một
đường chạy trốn.
Bọn họ chạy như điên, không hề nghỉ ngơi. Phía sau còn có một ngàn cấm vệ quân giục ngựa đuổi sát theo lệnh Hoàng đế. Để tránh né truy binh, Lí Nguyên Hành cùng Hòa Sướng thay đổi bề
ngoài, đi thẳng về phương Bắc, có điều hai người bọn họ thường ngày cẩm y ngọc thực, túi tiền đặt trên người tùy tùng, hiện tại hai người toàn
thân không xu dính túi, căn bản không thể đi xa, truy binh lại điều tra
khắp xung quanh, bọn họ đành phải trốn ở giữa đám người. Đi vẻn vẹn bốn
ngày vẫn chưa rời khỏi biên cảnh Đại Lịch, bởi vì kiểm tra quá khắt khe
mà dừng chân ở Tuy thành.
Nhưng mà ngay tại giờ phút này, cơ hội
chuyển mình đã đến. Trước tiên, không hiểu vì sao có người an bày chỗ ăn chỗ ở cho bọn họ, lại đưa tiền bạc và xe ngựa đến. Hắn vô cùng tỉnh
táo, đang định hỏi cho rõ ràng, đột nhiên nhận ra đối phương là quản gia của Tưởng gia. Tưởng quản gia vội vàng đưa văn thư xuất quan, nói cho
bọn họ biết mọi chuyện do Lí Vị Ương thiết kế, hại bọn họ bắt lầm Thái
phi nương nương mới bị Hoàng đế truy nã, kế sách tạm thời chỉ có thể cải trang, mau chóng rời khỏi Đại Lịch.
Lí Nguyên Hành vốn vẫn còn nghi ngờ
mười phần, nhưng nhìn thấy văn thư xuất quan thì không nghĩ nhiều, cẩn
thận kiểm tra thật giả, sau đó cầm tiền bạc thuê xa phu đánh xe rời đi.
Một đường nhờ có văn thư xuất quan mới thuận lợi rời khỏi biên cảnh Đại
Lịch.
Hoà Sướng từ trong xe ngựa ló đầu ra, đột nhiên cười nói: “Tứ ca, chúng ta sắp rời khỏi Đại Lịch!” Nàng vốn rất
cảnh giác, nhưng một thời gian dài chịu áp lực và sợ hãi vì truy binh,
hơn nữa trước mắt thấy quân đội Mạc Bắc, làm nàng bắt đầu thả lỏng cảnh
giác.
Lí Nguyên Hành gật đầu: “Một ngày nào đó
ta sẽ báo thù!” Hắn chưa từng chật vật như vậy, tuyệt đối không thể cứ
thế buông tha Lí Vị Ương! Ngẫm lại, vẻ mặt Lí Nguyên Hành càng âm u tàn
nhẫn. Thật ra bọn họ không hoàn toàn thoát khỏi truy binh Đại Lịch,
những người này phảng phất giống âm hồn không tan, luôn theo sát. Lí
Nguyên Hành biết Hoàng đế đặc biệt phái Thất Hoàng tử Thát Bạt Ngọc dẫn
binh đuổi theo, hiện giờ đến biên giới hai quốc gia, đúng là nơi hai bên nhìn chằm chằm, một ngàn cấm quân sớm hội họp với mười vạn quân ở biên
cảnh.
Tuy rằng trước mắt chính là năm mươi vạn
quân đội Mạc Bắc, nhưng Lí Nguyên Hành không dám mạo hiểm dừng lại, liều mạng chạy về phía trước. Hắn quyết định về đến Mạc Bắc sẽ lập tức khởi
binh tấn công Đại Lịch. Chỉ mười vạn người vốn đã thế đơn lực bạc, hơn
nữa sau cơn địa chấn Đại Lịch nguyên khí đại thương, lúc này khởi binh
tiến công thật sự là thời cơ tốt. Chờ hắn một đường đánh đến quốc đô Đại Lịch sẽ chém đầu Lí Vị Ương để giải hận, trả thù nha đầu này đã chơi
đùa mình.
Hoà Sướng nhìn vẻ mặt âm lãnh của Lí
Nguyên Hành, lắc đầu. Nàng vốn tưởng rằng Lí Vị Ương có kế hoạch giỏi
tới mức nào, hoá ra chỉ trêu đùa bọn họ, còn chẳng phải để Lí Nguyên
Hành tìm được cơ hội trốn thoát sao? Tương lai dẫn đến hậu quả đáng sợ
đến mức nào, sợ rằng nha đầu kia còn chưa biết. Đợi đến khi Đại Lịch máu chảy thành sông, Lí Vị Ương nhất định sẽ hối hận vì trêu đùa tuỳ tiện
ngày hôm nay. Lúc trước nàng cho rằng Lí Vị Ương cùng một loại người với mình, đúng là đã xem trọng nàng ta. Lí Vị Ương chỉ là kẻ ngu xuẩn, ỷ
vào chút thông mình mà trêu đùa người khác.
Trước mắt chính là thảo nguyên vạn dặm,
xe ngựa chạy như điên về phía trước. Lí Nguyên Hành cười ha ha, chờ hắn
trở lại bên trong quân đội, quay đầu lập tức giết Thát Bạt Ngọc. Nhưng
đúng lúc này, lính gác Mạc Bắc phát hiện bọn họ. Nhìn về phía cờ hiệu,
trên cờ vẽ một đầu sói màu đen, Lí Nguyên Hành mừng rỡ trong lòng. Hàng
quân đội trước tiên đã sớm nhận được tin tức tại đây chờ Tứ hoàng tử,
hiển nhiên không ngờ phía sau bọn họ còn có truy binh. Xe ngựa chạy hẳn
vào bên trong đội ngũ mới dừng lại.
“Phía sau có mười vạn kị binh, các ngươi mang đến tổng cộng bao nhiêu người?” Lí Nguyên Hành lớn tiếng hỏi.
“Điện hạ, năm mươi vạn người đã tập kết
xong. Bệ hạ sớm có chỉ, chờ điện hạ hạ lệnh.” Lập tức có tướng lĩnh trả
lời Lí Nguyên Hành, hơn nữa định hành lễ với hắn.
“Thời kì đặc biệt, miễn toàn bộ lễ nghi.
Lập tức triển khai trận thế, chuẩn bị nghênh địch.” Lí Nguyên Hành nhảy
xuống xe ngựa, nhanh chóng xoay người leo lên chiến mã. Hoà Sướng cũng
theo sát phía sau.
Nghe thấy Tứ hoàng tử hạ lệnh, lập tức có binh lính lấy sừng trâu thổi lên. Đúng lúc này, Thát Bạt Ngọc đã lĩnh
quân đội tiên phong đến nơi. Hắn lạnh mắt nhìn Lí Nguyên Hành chạy vào
đội ngũ, chỉ lớn tiếng hạ mệnh lệnh: “Truyền lệnh xuống, phóng hoả.”
Mấy vạn binh lính đi theo cùng hét lên
xác nhận, nhanh chóng ném đuốc trong tay vào thảo nguyên rồi lập tức lui trở về. Hiện giờ đang đầu đông, cỏ cây héo úa, thời tiết hanh khô, gió
đẩy thế lửa, hơn nữa hướng từ nam lên bắc làm toàn bộ thảo nguyên lập
tức bùng lên trận lửa thật lớn.
Lí Nguyên Hành nổi giận: “Còn không mau
tìm người dập lửa!” Thát Bạt Ngọc thật độc ác, ai cũng biết cháy trên
thảo nguyên rất phiền toái, vì thế lửa rất mạnh, tốc độ nhanh, ngọn lửa
cao, hơn nửa thảo nguyên trải rộng, ít sông, lửa theo gió sẽ nhanh chóng lan tràn. Nhất là đối với người Mạc Bắc, sau khi phát sinh cháy lớn,
khu vực chăn nuôi súc vật sẽ hình thành lửa âm ỉ, có khi kéo dài dến mấy tháng, để lại tro tàn cực kì nguy hiểm. Nhưng hướng gió thảo nguyên hay thay đổi, cho nên người Đại Lịch tuyệt đối không có ý định sử dụng lửa
để tấn công, bởi vì đôi khi hướng gió đổi ngược lại sẽ tạo thảnh thảm
thiết thương vong ở bên ta.
Hơn nữa năm mươi vạn người Mạc Bắc tập
kết theo từng nhóm chưa từng kinh động Đại Lịch, sao bọn họ có thể đột
nhiên nghĩ đến dùng lửa để tấn công. Rõ ràng Thát Bạt Ngọc chỉ truy kích mình, lại mang theo đuốc, chẳng lẽ đã chủ mưu từ lâu. Lí Nguyên Hành
không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ cảm thấy mình có hơn năm mươi vạn người,
cho dù phun nước bọt cũng có thể khống chế được lửa. Đột nhiên nghe thấy “Ầm” một tiếng, giữa đội ngũ bộc phát ra vô số tiếng kêu gào thảm
thiết. Hắn nhìn lại, chính là chiếc xe ngựa một đường chở bọn họ đột
nhiên nổ mạnh. Thế lửa bỗng chốc lan toả, vô số binh lính còn chưa kịp
phản ứng đã bị chôn vùi trong biển lửa, phát ra tiếng kêu vô cùng thảm
thiết.
Xe ngựa kia bị động tay động
chân! Lí Nguyên Hành không tin nổi nhìn chằm chằm. Rõ ràng Tưởng Hoa đã
ước định với hắn để Mạc Bắc xuất binh, như vậy Hoàng đế sẽ bắt đầu dùng
Tưởng gia, nhưng hiện tại Tưởng Hoa dám hãm hại mình bằng xe ngựa.
Thát Bạt Ngọc ngồi trên lưng ngựa lạnh
lùng nhìn trận hoả hoạn phía đối diện, ánh mắt nghiêm nghị. Chu Đại Thọ
nói không sai, hướng gió hôm nay không ảnh hưởng đến Đại Lịch, chỉ làm
người Mạc Bắc thương vong vô cùng nghiêm trọng. Mà chiếc xe ngựa kia ở
dưới thế lửa cực nóng đột nhiên nổ mạnh, thời cơ vừa hay.
Lửa đã cháy qua ngàn dặm thảo nguyên, Lí
Nguyên Hành ra lệnh cho binh lính thủ hạ nhanh chóng ngừng lửa lại nhưng chẳng có tác dụng gì. Hắn căm giận: “Tưởng Hoa, ngươi được lắm! Hoá ra
mọi chuyện đều là ngươi liên hợp với bọn họ hại ta. Chờ xem đi ta nhất
định sẽ bắt ngươi trả giá lớn!” Hiển nhiên đã tính tất cả lên đầu Tưởng
gia, thậm chí hắn cảm thấy Tưởng gia cố ý dẫn dụ hắn vào Kinh đô để tru
diệt hắn. Chiếc xe ngựa như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, rõ
ràng là bùa đòi mạng tăng thêm thế lửa. Tưởng Hoa ngươi thật sự độc ác.
Minh ước cái gì, căn bản chính là nguỵ trang cho Tưởng gia một lần nữa
đắc thế.
Binh lính Mạc Bắc không có khả năng chạy
theo hướng thuận gió, bời vì bọn họ không thể chạy nhanh hơn thế lửa.
Cũng không thể ngược gió để chạy, như vậy sẽ rơi vào vòng vây của Thát
Bạt Ngọc. Trận này đánh xong, hai mươi vạn người bị bắt giữ, hai mươi
vạn người còn lại cứ thế thiêu chết, Lí Nguyên Hành chỉ mang theo mười
vạn người hốt hoảng bỏ chạy. Thát Bạt Ngọc không đánh mà thắng, thu
hoạch lớn trở về. Loại phương pháp thủ thắng kì quái này, ngay cả binh
lính Đại Lịch cũng không biết bọn họ làm thế nào
giành thắng lợi.
Thát Bạt Ngọc nhìn thế lửa hừng hực trước mắt, đôi mắt dài loé sáng, trong đầu xẹt qua nụ cười có ý sâu xa cuối
cùng của Lí Vị Ương, nhếch môi thấp giọng nói: “Lí Nguyên Hành, hẹn gặp
lại.”
Trận lửa lớn này hừng hực thiêu dốt một
ngày, hướng thẳng về phía bắc, khói đen cuồn cuộn càng cháy càng xa, đến chạng vạng một trận mưa to mới dập tắt. Nhưng lần này làm người Mạc Bắc thương tổn nặng nề, sau mười năm bọn họ không có biện pháp tổ chức
chiến sự nguy mô lớn.
Lúc này đô thành Đại Lịch vô cùng yên
tĩnh. “Rầm” một tiếng, khoá ở cửa lớn Lí gia mở ra. Bạch Chỉ cầm đèn cho Lí Vị Ương, phản chiếu bóng đen lên tường. Ánh trăng sáng cùng gió nhẹ
thổi qua tường viện, màu nến vàng đỏ như được phủ thêm một tầng sa mông
lung mờ mịt như trong mộng.
Lí Mẫn Đức đuổi theo, tươi cười của hắn
nhìn qua vô cùng bình thường, không hề nhận ra vừa cùng với Lí Vị Ương
mưu tính đại sự sinh tử của năm mươi vạn người: “Quản gia của Tưởng gia
đã rời khỏi Đại Lịch, hắn sẽ không bao giờ trở lại.” Lí Vị Ương thở dài
một hơi: “Ta cũng không muốn làm như vậy. Một trận lửa Mạc Bắc tổn thất
không chỉ mặt cỏ, một năm tiếp theo không biết sẽ đói chết bao nhiêu
trâu bò, tổn thất bao nhiêu dân chúng. Có điều, một trận địa chấn Đại
Lịch dẫn tới năm mươi vạn đại quân Mạc Bắc. Vì đoạt lại binh quyền,
Tưởng Hoa không tiếc bán đứng quốc gia. Bọn họ tất nhiên sẽ dung túng
Mạc Bắc được vô số thành trì, như vậy mới đến phiên Tưởng gia ngăn cơn
sóng dữ. Ta quyết không để người Tưởng gia lại cầm quyền.” Hơn nữa theo
lệ thường, quân đội Mạc Bắc đến chỗ nào động một chút sẽ đồ thành, giết
hại bình dân vô tội, lăng nhục phụ nữ, giết hại trẻ em, đều là những
việc cầm thú mới làm. Một trận lửa, Hoàng đế Mạc Bắc không thể không dẫn dân chúng đi về phía xa tìm nơi tươi tốt. Một năm trôi qua, đến năm sau cỏ mới mọc lên lần nữa, nhưng mà năm mươi vạn quân Mạc Bắc tổn thất thì không có cách nào tìm lại.
Lí Mẫn Đức nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Ta không nghĩ nàng sẽ giao công lao này cho Thát Bạt Ngọc. Ta
tưởng nàng đã buông tay với hắn. Lí Vị Ương, ta nghĩ nàng đã bỏ qua
hắn.”
Lí Vị Ương không thể hiện ra cảm xúc gì,
lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, ta đã bỏ qua hắn. Nhưng trước mắt xem ra hắn
là nhân tuyển tốt nhất. Công lao đấy ta tình nguyện đưa cho một người xa lạ, cũng không thể trao cho Tưởng gia và Thác Bạt Chân. Ngược lại lần
này Thái tử hành động lỗ mãng, thả Lí Nguyên Hành chạy, so sánh có thể
thấy hắn sẽ bị chỉ trích thế nào.”
Nghe thấy câu này, Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc nhìn nhau, Lí Mẫn Đức cũng giật mình: “Ta đã nghĩ nàng sẽ không nỡ để
bình dân vô tội chịu khổ.”
Lí Vị Ương cười: “Mục đích của ta chỉ có
một, muốn Tưởng gia không thể xoay người.” Muốn Thát Bạt Chân nhìn thấy
ngôi vị Hoàng đế kia mà vĩnh viễn không chiếm được. Về phần những chuyện khác chỉ nhân tiện mà thôi. Nàng không cần thiết làm người tốt, cũng
không có tâm làm chúa cứu thế.
Lí Mẫn Đức mỉm cười, vì tâm nguyện của Lí Vị Ương, hắn có thể làm bất cứ điều gì. Hắn nói: “Lí Nguyên Hành, người này tính toán chi li, hiện tại hắn cảm thấy Tưởng Hoa bán đứng phản bội hắn, nhất định sẽ nhanh chóng đòi lại.”
Triệu Nguyệt luôn đi theo phía sau bọn họ không cất lời, lúc này rút cuộc tìm được chuyện để nói: “Nhưng mà hắn
không phải nên báo thù tiểu thư trước sao?”
Lí Vị Ương quay người lại, nhìn vẻ mặt
tràn ngập hoang mang của Triệu Nguyệt, dịu dàng nói: “Sẽ không, hắn là
người đặc biệt cao ngạo, điều hắn không thể tha thứ chính là phản bội.
Trên thế giới này chỉ có hắn phản bội người khác, quyết không cho phép
người khác phản bội mình. Giữa ta và hắn vốn không phải là bằng hữu, ta
trêu đùa hắn không có gì kì quái. Nhưng Tưởng Hoa đã đẩy năm mươi vạn
đại quân của hắn vào đường chết, nói không chừng hiện giờ hắn cảm thấy
Tưởng Hoa sắp đặt một cái bẫy để hại hắn. Ngươi nói xem hắn sẽ đối phó
với Tưởng gia như thế nào? Là hận không thể xé xác bọn họ.”
Tuy rằng thời gian Lí Vị Ương ở bên Lí
Nguyên Hành không nhiều, nhưng đã nhìn thấu tính cách đối phương. Hắn
giống Thát Bạt Chân, coi trọng nhất là nghiệp lớn. Tưởng Hoa phá huỷ
nghiệp lớn của đối phương, đẩy năm mươi vạn đại quân đến mà không thể
trở về, hắn cũng hoàn toàn mất đi ngôi vị Hoàng đế Mạc Bắc, trở về chỉ
sợ sẽ bị trừng phạt, có thể thấy hắn oán hận Tưởng Hoa đến mức nào, có
lẽ còn liều lĩnh phải báo thù này trước. Tưởng Hoa, là ngươi trù tính ta trước, đừng trách ta độc ác. Huống chi ngươi luôn luôn muốn lấy tính
mạng ta, ta tất nhiên cũng phải hồi báo ngươi như vậy. Lí Vị Ương nhìn
gió đêm, cảm nhận từng làn gió thổi đến, giọng nói càng nhẹ: “Sắp đến
mùa xuân rồi, gió cũng không thấy lạnh.”
Sáng sớm hai ngày sau, tại Tưởng phủ. Van đêm Tưởng Hoa thường đau đầu, không thắp hương nồng thì không thể đi
vào giấc ngủ, mà dù thế hẵn vẫn tỉnh giấc rất sớm. Nghe thấy tiếng gà
gáy ngoài cửa sổ, theo bản năng mở hai mắt, gọi tên nha đầu bên người,
nhưng không ai đáp lại hắn.
Sắc trời bên ngoài vẫn chưa sáng, nến
trong phòng sắp đốt hết. Hắn ngồi dậy, thấy trong phòng có hai thi thể,
đều là nha đầu gác đêm. Ánh mắt hắn hơi ngừng lại, lạnh cả người, nhanh
chóng đứng dậy, thậm chí xiêm y cũng không kịp mặc, bước nhanh ra ngoài. Xung quanh viện đều là thi thể, hắn không liếc mắt nhìn hạ nhân, một
đường chạy vội, vừa đi tới cửa thấy hộ vệ đã bị kẻ khác cắt đứt cổ họng.
Phía trên hành lang, minh châu ngọc
bích loè loè toả sáng, nhưng hắn cong thắt lưng nôn oẹ. Hắn không thể
không đứng thẳng dậy, đi nhanh về phía trước, thẳng đến viện phụ thân
hắn. Ngoài viện ngói xanh tường đỏ, hoa cỏ tươi tốt, tiếng chim hót
thanh thuý vô cùng… Một con chim tước dừng bên cửa sổ, nghiêng đầu lẳng
lặng nhìn máu tươi từ trong phòng chậm rãi uốn lượn tràn lan, dừng
trước bậc cửa cuối cùng không thể chảy ra ngoài.
Lúc bước vào, Tưởng Hoa lảo
đảo, cả người ngã quỵ, vô cùng chật vật, hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm
người trên giường, ánh mắt bất động.
Tưởng Húc cùng Tưởng Đại phu
nhân sóng vai nằm trên giường, hai người đã tắt thở, vật phẩm trong
phòng vẫn toàn vẹn không tổn hao gì, cửa phòng khép chặt, nhưng đầu
Tưởng Húc bị người khác chém đứt, tuy rằng vẫn đặt trên người nhưng vô
cùng đáng sợ…
Kinh Triệu Doãn Diêu Trường
Thanh chạy tới Tưởng gia là một canh giờ sau. Toà nhà vô cùng yên tĩnh,
sáng sớm lúc người bán hàng phụ trách đưa đồ ăn bước vào, mọi chuyện mới lộ ra. Diêu Trường Thanh nhận được báo cáo, kiệu cũng không kịp ngồi,
cưỡi ngựa chạy vội đến, vọt vào Tưởng gia. Dọc đường đi nhìn thấy mấy
trăm thi thể, hắn kinh hãi, không ngờ Tưởng gia ẩn giấu nhiều ám vệ đến
vậy, nơi này còn có bốn năm mươi người không phải ám vệ Tưởng gia, vậy
bọn họ là sát thủ? —— Mà lúc này hắn không để ý chuyện này nữa, hắn vô
cùng muốn biết các chủ nhân Tưởng gia còn sống hay không. Hắn không biết phòng ở chủ nhân ở nơi nào, đành dẫn theo hộ vệ tìm khắp nơi, cuối cùng thấy phòng Tưởng Húc.
Vừa mới bước vào phòng, thấy
tràn ngập máu tươi, xen lẫn mùi mê hương, có thể thấy sát thủ đã dùng
thuốc… Ánh mắt Diêu Trường Thanh tìm tòi khắp phòng, xẹt qua hai thi thể trên giường, cuối cùng dừng tại một góc căn phòng. Góc kia che giấu
thân người vương đầy tro bụi, đầu cúi xuống, giống như hồ điệp sắp chết, tốn công tốn sức giãy dụa. Hắn ngồi ở nơi mặt trời không thể chiếu tới, bóng đen kéo dài một đường trải trên mặt đất, nhìn qua vô cùng âm trầm.
“Tam công tử ——” Diêu Trường
Thanh ngây người. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì? Vì sao toàn bộ Tưởng
gia chết hết, vì sao Tưởng Húc, Tượng Lệ, Tưởng Dương, hai vị phu nhân
Tưởng gia —— ngay cả gà chó sát thủ cũng không buông tha, thù hận đến mức nào mới làm thế này? Vì sao một mình Tưởng Hoa còn sống?
Nhưng đây không phải nhân từ,
để lại một mình Tưởng Hoa, càng giống như hình phạt vô cùng tàn khốc, để hắn còn sống nhìn toàn bộ người thân chết oan chết uổng. Rốt cuộc đối
phương làm vậy để làm gì? Tưởng gia là đại tộc trăm năm, ẩn giấu rất
nhiều ám vệ, thủ vệ sâm nghiêm, Tưởng Húc vốn định đi nghênh đón Tưởng
Quốc công cùng với Tưởng Dương đang trên đường trở về, thậm chí nhị lão
gia Tưởng Lệ mới về phủ chưa đầy nửa tháng để tham dự đại tang, tất cả
đều là tướng lĩnh dụng binh như thần, sao có thể không phát hiện chút
nào đã bị kẻ khác giết sạch, lực lượng đó rốt cuộc đáng sợ đến mức nào?
Một loạt vấn đề xoay quanh
trong đầu Diêu Trường Thanh, làm hắn rơi vào sương mù. Hắn bất đắc dĩ
bước lên hỏi Tưởng Hoa, muốn tìm được chân tướng trên người hắn.
Tưởng Hoa chậm rãi ngẩng đầu,
nhìn chằm chằm Diêu Trường Thanh, phảng phất như nhìn gì đó, lại như
không thấy được gì, cũng có thể thấy được nhưng căn bản không thèm để ý, hắn đứng thẳng lên.
Diêu Trường Thanh bước lên ngăn cản, nhưng không biết Tưởng Hoa lấy sức lực từ đâu, ném Diêu Trường
Thanh xuống đất, phẫn hận hét lên một tiếng! Là người Mạc Bắc! Hắn biết
là người Mạc Bắc. Những người đó để lại tô tem hình sói trên mặt phụ
thân cùng nhiều chỗ khác.
Đúng vậy Tưởng Hoa hắn có quan
hệ chặt chẽ với người Mạc Bắc, thậm chí có thể nói sớm phản bội quốc
gia, nhưng chỉ có kẻ ngốc mới cho rằng đó là phản bội. Hoàng thất hiện
giờ đã sớm mục nát, một ngày nào đó sẽ bị thay thế, Tưởng gia bọn họ mấy đời công huân, nhân tài xuất hiện lớp lớp, vì sao không thể gạt bỏ Thác Bạt thị mà lên nắm quyền. Nhưng ý niệm này trước giờ hắn chưa từng nói
với bất kỳ ai, thậm chí ngay cả Tổ phụ cũng không biết.
Tưởng Hoa luôn bí mật liên hệ
với người Mạc bắc và Nam Cương, mặc kệ là loại người nào, chỉ cần có chỗ dùng đến, hắn sẽ kết giao toàn bộ để lợi dụng. Nhiều năm như vậy, Mạc
Bắc đã bố trí một số lực lượng ở Đại Lịch, chính là đội ngũ Tưởng Hoa
huấn luyện cho bọn họ. Là hắn tự tay huấn luyện chỉ vì một ngày phát huy công dụng lớn. Hắn có mưu lược, Lí Nguyên Hành có dã tâm, bọn họ một
người muốn Tưởng gia thiên thu muôn đời, một người muốn Mạc Bắc bá
quyền, là đồng bọn hợp tác chặt chẽ, tuy rằng vẫn cảnh giác lẫn nhau,
nhưng ở thời điểm tất yếu, hắn có thể huấn luyện vũ khí bí mật thay cho
đối phương —— một đám tử sĩ giết người không chớp mắt dùng đối phó Đại
hoàng tử Mạc Bắc, đối phương cũng sẵn sàng bán quân báo Mạc Bắc cho hắn
để đổi lấy lợi ích thích hợp. Bọn họ có thể nói là người phản quốc,
nhưng đồng thời, bọn họ là người thao túng sự thắng bại chiến tranh.
Nghe qua không thể tưởng tượng nổi, nhưng đây là chân tướng.
Cho dù bị Lí Vị Ương bức thành
dạng này, Tưởng Hoa cũng chưa từng nghĩ tới vận dụng đội ngũ đó, bởi vì
không đến vạn bất đắc dĩ, người Mạc Bắc quyết không thể xuất hiện ở Kinh đô. Hắn sẽ không vì một nữ nhân ngu xuẩn, mà bỏ đi cục diện mưu toan
nhiều năm. Nhưng hiện tại, nhìn xem rốt cuộc Lí Nguyên Hành đã làm gì.
Hắn dùng sát thủ bí mật Tưởng Hoa huấn luyện để giết sạch người Tưởng
gia. Đúng vậy, toàn bộ đã chết, ngoại trừ Tưởng Hoa hắn. Quả thật buồn
cười, trên đời thế nhưng có chuyện buồn cười như vậy.
Tưởng Hoa nhớ tới bức chiến báo kia, Thác Bạt Ngọc vốn đi truy kích Tứ hoàng tử Mạc Bắc, lại đụng phải
năm mươi vạn quân đội Mạc Bắc tập kết ở biên cảnh Đại Lịch từ trước.
Đúng vậy, mọi người đều biết người Mạc Bắc bí mật tập kết, lại không
biết khi nào sẽ phát động tiến công, không ngờ bị Thác Bạt Ngọc đụng
phải. Không chỉ như thế, hắn còn hoàn mỹ đánh lui số quân đội khổng lồ
này, dùng biện pháp làm người khác phải sợ hãi, tấn công bằng lửa. Nếu
lúc đó hướng gió phát sinh biến hoá, Thác Bạt Ngọc hẳn phải chết không
thể nghi ngờ, mười vạn quân đội Đại Lịch toàn quân bị diệt. Nhưng mà hắn lại thắng, không đánh mà thắng, có thể nói thắng hoàn mỹ.
Hoàng đế long tâm đại duyệt
đồng thời bỏ qua ý định nâng đỡ Tưởng gia —— khi đó Tưởng Hoa không rõ
trung gian xảy ra sai lầm gì, Lí Nguyên Hành không phải đã nói bắt được
Lí Vị Ương vào tay ư? Vì sao cuối cùng người hắn bắt cóc lại biến thành
Thái phi? Không chỉ Lí Nguyên Hành trở thành trò cười khắp thiên hạ, còn chôn vùi năm mươi vạn quân đội trong trận chiến trường quỷ dị.
Hiện giờ, Tưởng Hoa nhìn thi thể đầy đất, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt Lí Vị Ương.
Nàng mỉm cười, lặng yên, vô tình, tràn ngập trào phúng lạnh lùng.
Nàng luôn lặng yên không một
tiếng động, lúc gần lúc xa với Lí Nguyên Hành, làm hắn cho rằng đã nắm
chắc thắng lợi trong tay, chỉ chờ Lí Vị Ương rơi xuống kết cục thân bại
danh liệt. Nhưng thực ra nàng luôn luôn bày trận, ép Lí Nguyên Hành chạy trốn, làm người Mạc Bắc thảm bại, nhìn hắn và Lí Nguyên Hành kết thành
thù hận. Hắn sớm nên đoán được, ngay đêm hôm đó khi quản gia Tưởng gia
bỗng dưng biến mất, hắn nên nghĩ đến nhất định Lí Vị Ương dùng biện pháp nào đó làm Lí Nguyên Hành cho rằng mọi chuyện do Tưởng Hoa hắn sắp đặt. Dưới cơn thịnh nộ Lí Nguyên Hành sẽ không để ý đến hậu quả giết Tưởng
gia để hả giận, chỉ trừ Tưởng Hoa hắn còn sống, trơ mắt nhìn sát thủ bí
mật tự tay mình bồi dưỡng giết toàn bộ người thân…
Ha ha ha, người thân của Tưởng
Hoa không ngờ lại chết dưới đao sát thủ hắn tự tay huấn luyện, thật buồn cười, thật quá buồn cười.
Diêu Trường Thanh nhìn Tưởng
Hoa như đang phát điên, vội vàng phân phó người trông chừng hắn. Tuy
Tưởng Hoa lung lay thoáng động, mà sức lực lớn vô cùng, hắn đột nhiên đi đến góc phòng, lúc bước ra tay cầm ngọn nến, ánh lửa màu lam nhạt hừng
hực lay động giữa không trung, rất nhanh màn giường trong phòng Tưởng
gia bị thiêu đốt. Tưởng Hoa trừng mắt cười lạnh.
“Nhanh! Nhanh đi cứu hoả!” Diêu Trường Thanh lớn tiếng hô. Hắn quả thực không thể tin nổi, Tưởng Hoa
lại làm chuyện này. Hắn phóng hoả đốt thi thể Tưởng Húc —— “Mau giữu
chặt Tam công tử!”
Đám hộ vệ xông lên, giữ chặt
Tưởng Hoa, Tưởng Hoa chỉ cảm thấy cổ họng có vị tanh, máu cứ thế phun ra không ngừng được. Hắn cúi đầu nhìn máu tươi bao phủ trước ngực, cười
điên cuồng.
Hắn rất hối hận, thật sự rất
hối hận, nếu hắn chưa từng huấn luyện nhóm người này thay Lí Nguyên
Hành, Tưởng gia sẽ không chết. Nếu hắn chưa từng bảo Lí Nguyên Hành vào
kinh, Tưởng gia sẽ không chết. Nếu hắn liều lĩnh vận dụng lực lượng này
trước, hiện giờ người chết chính là Lí Vị Ương. Lí Vị Ương, ngươi thận
trọng, lấy lùi làm tiến, dụ địch vào bẫy, cũng chỉ vì một kích trí mệnh
này.
Hiện tại, Lí Vị Ương à Lí Vị Ương, ngươi tâm cơ sâu nặng, dụng tâm độc ác, trên đời không ai so sánh được.
Cuối cùng, tay hắn che trước
ngực, cong thắt lưng, mọi người chỉ thấy Tam công tử Tưởng gia trước giờ thông minh cơ trí, kiêu ngạo không ai bì nổi, lại cuộn người khóc lóc
hệt như tiểu hài tử.