Trên bàn ăn rất mau lại khôi phục không khí ôn hoà, Tô phu nhân rốt cuộc cũng thu liễm lại tính tình, tươi cười gắp đồ ăn cho Tô Nhược Uyển, chẳng qua nụ cười của bà cứng ngắc khiến người ta không nhìn ra được thành ý.
"Lão gia, mẫu thân của Uyển Nhi mất sớm, ta thân là đương gia chủ mẫu đương nhiên càng phải nhọc lòng chuyện hôn sự của Uyển Nhi.
Không bằng lát nữa để nàng đến chỗ ta, để ta dạy cho nàng quy củ khi thành thân".
Vì Tô thượng thư đối với mỗi người con đều vô cùng coi trọng nên ngày thường Tô phu nhân cũng không cắt xén chi phí ăn mặc của Tô Nhược Uyển, chỉ biết âm thầm đề phòng Tô Nhược Uyển, phòng ngừa nàng đoạt mất sự nổi bật của nữ nhi của mình.
Hiện giờ hậu trạch của Tô thượng thư chỉ có một người là Tô phu nhân, mà Tô thượng thư ngày thường lại bận rộn việc công vụ, không thể lo lắng chu toàn chuyện hôn sự của Tô Nhược Uyển cho nên có rất nhiều việc vẫn cần Tô phu nhân xử lý.
"Thế cũng tốt, thời gian này vất vả cho phu nhân rồi".
Tô thượng thư cân nhắc một lúc liền gật đầu với Tô phu nhân, khuôn mặt Tô phu nhân lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Sau bữa trưa bà nắm tay Tô Nhược Uyển, thân thiết như là đối đãi với nữ nhi thân sinh.
"Uyển Nhi, con mau đến chỗ nương, Vương thẩm bên người nương hiểu rõ những quy củ này, đợi lát nữa con đi theo bà ấy học cho tốt".
Tô phu nhân hiếm khi quan tâm đến Tô Nhược Uyển như vậy, dáng vẻ nhiệt tình này khiến lòng nàng nổi lên nghi ngờ, nhưng hôn sự ngày sau còn cần Tô phu nhân thu xếp, nếu nàng cự tuyệt chính là không biết tốt xấu, vì thế Tô Nhược Uyển chỉ có thể đi theo Tô phu nhân ra ngoài.
Nàng vốn tưởng rằng Tô phu nhân sau khi đi xa liền không có sắc mặt tốt, ai ngờ lần này Tô phu nhân lại có thái độ khác thường.
Khi tới chỗ ở, Tô phu nhân còn sai nha hoàn rót trà cho Tô Nhược Uyển, chỉ là Vương thẩm trong miệng Tô phu nhân mới vừa rồi lại chậm chạp chưa xuất hiện.
"Uyển Nhi, mấy năm nay nương vẫn không nỡ để con và Cẩm Ca gả ra ngoài, nhưng nếu không thu xếp hôn sự cho các con, ngày sau sợ là khó tìm được hôn phu tốt.
Hiện giờ con không cần nương nhọc lòng, nhưng tỷ tỷ con Cẩm Ca đã hai mươi tuổi, nếu vẫn không tính toán sợ là khó tìm hôn phu".
Vừa nói Tô phu nhân lại rơi thêm vài giọt nước mắt, lúc khóc lóc kể lể còn không quên liếc nhìn về phía Tô Nhược Uyển, hiển nhiên là trong lời nói có ẩn ý.
Tô Nhược Uyển bưng trà không nói, mặc cho Tô phu nhân ám chỉ nàng vài lần cũng không muốn tiếp lời, không lâu sau vẻ mặt Tô phu nhân liền trở nên cứng đờ, chỉ thấy đôi mắt bà xoay chuyển, cuối cùng lại giữ chặt lấy tay Tô Nhược Uyển.
"Uyển Nhi, con so với tỷ tỷ con còn nhỏ hơn hai tuổi, ngày sau có rất nhiều người trong sạch chờ con, không bằng lần này để tỷ tỷ thay con xuất giá được không? Con yên tâm, sau này nương sẽ tìm cho con một nhà thật tốt, tuyệt đối sẽ không bạc đãi con".
"Đây...!đây chính là trọng tội".
Tô Nhược Uyển thật sự không nghĩ tới Tô phu nhân thế nhưng lại đánh chủ ý này, trên mặt kinh ngạc không thôi, ngay cả chén trà trong tay suýt nữa cũng không thể cầm chắc.
Thế nhưng Tô phu nhân lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh, phảng phất hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, chỉ thấy bà dừng động tác che mặt, trong mắt loé lên một tia sáng.
"Hết thảy nương đều an bài tốt rồi, sẽ không bị phát hiện.
Cho dù có bị Tiêu Tuần phát hiện, đến lúc đó đã gạo nấu thành cơm, cha con lại là thầy của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không không cho cha con mặt mũi.
Đến lúc đó nương lại tìm cho con một nhà thật tốt, để con làm đương chủ mẫu.
Thứ nữ có thể nhận được đãi ngộ như vậy không nhiều, con suy nghĩ kỹ đi".
Tô phu nhân tuy ngoài miệng nói là vì muốn tốt cho Tô Nhược Uyển, nhưng ánh mắt tha thiết lại bán đứng tâm tư của bà.
Hiện giờ ý tứ của Tô phu nhân rất giống không trâu bắt chó đi cày, nếu Tô Nhược Uyển không đáp ứng, ngày sau sợ là khó qua.
Nhưng Tô Nhược Uyển cũng không phải kẻ ngốc, nếu nàng thật sự đồng ý, đến lúc đó Tô phu nhân tám phần sẽ đem hết tội danh đẩy lên người nàng, khi ấy nàng cũng hết đường chối cãi.
Tô Nhược Uyển mím môi, khi đặt tách trà xuống nàng lặng lẽ liếc nhìn Tô phu nhân, ngay sau đó rầm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt bà.
"Con biết mẫu thân làm vậy là vì muốn tốt cho con, nhưng việc này liên quan đến Tô phủ, nữ nhi không dám vì lòng ích kỷ của bản thân mà hại cả Tô gia".
"Con làm gì vậy? Mau đứng lên, ta đều sắp xếp xong rồi, chỉ cần con đáp ứng sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Con từ nhỏ đã không bằng Cẩm Ca, cho dù gả cho Tiêu Tuần cũng không chiếm được lòng hắn.
Ngày sau nếu hắn nạp thiếp con càng đấu không lại, chi bằng ta thay con tìm một người chỉ lấy mình con".
"Chuyện kia để nữ nhi tìm cha thương lượng, nếu cha cũng cảm thấy sách lược này rất tốt, nữ nhi liền hoàn toàn nghe mẫu thân phân phó hành sự".
Nói rồi Tô Nhược Uyển đứng dậy muốn đi ra khỏi phòng làm Tô phu nhân nháy mắt hoảng sợ.
Chủ ý này bà mới nghĩ ra lúc dùng bữa, Tô thượng thư cũng không biết, nếu để Tô thượng biết được nhất định là sẽ không đồng ý.
Mắt thấy Tô Nhược Uyển sắp sửa đi ra ngoài, Tô phu nhân không rảnh lo tới dáng vẻ đoan trang thường ngày, hoảng sợ giữ chặt Tô Nhược Uyển, biểu tình giả nhân giả nghĩa rốt cuộc cũng không thể kiên trì, cả khuôn mặt đều tối sầm lại.
"Chờ một chút! Loại việc nhỏ này không cần tìm cha con thương lượng.
Ta cũng là vì muốn tốt cho con, con trở về suy nghĩ kỹ đi".
"Vâng".
Thấy Tô phu nhân hoảng sợ, Tô Nhược Uyển mới xoay người hành lễ với Tô phu nhân, bộ dạng có vẻ ngoan ngoãn lại khiến Tô phu nhân tức giận không nhẹ, bất quá hiện giờ Tô phu nhân còn chưa đạt được mục đích nên chỉ có thể nén giận phất tay.
Sau khi rời sân Tô Nhược Uyển mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó tăng nhanh bước chân đi về chỗ ở của mình.
Nàng biết chính mình hiện giờ là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, nhưng nàng cũng sẽ tuyệt đối không đáp ứng Tô phu nhân.
Tô Nhược Uyển không ngốc, biết nếu có cha ở đó Tô phu nhân sẽ không dám trắng trợn giở thủ đoạn cho nên dù nàng không đáp ứng Tô phu nhân cũng không thể thực sự làm gì nàng.
Sân của Tô phu nhân nằm cạnh thư phòng của Tô thượng thư, Tô Nhược Uyển vừa ra ngoài liền gặp Tô thượng thư cùng Tiêu Tuần từ trong thư phòng đi ra, Tô Nhược Uyển còn chưa đi tới Tô thượng thư đã cười vẫy tay với nàng.
"Uyển Nhi, con ra vừa đúng lúc, Tuần Nhi đang muốn trở về, con tiễn hắn đi".
Tô lão gia cũng là người thông minh, biết Tiêu Tuần bất đắc dĩ mới bị buộc phải cưới Tô Nhược Uyển cho nên liền nghĩ mọi cách để Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần bồi dưỡng tình cảm, tránh ngày sau Tô Nhược Uyển gả qua sẽ phải chịu khổ bị vắng vẻ.
Tô Nhược Uyển vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô thượng thư nháy mắt ra hiệu với nàng.
Tô thượng thư luôn nghiêm túc lại lộ ra vẻ mặt này có chút buồn