Sáng sớm hôm sau tuyết rơi dày đặc, đem các cây trúc trong viện đều áp cong, nhìn lại là một mảnh trắng xoá, nhưng phía trước cửa sổ hoa mai vẫn như cũ nở rộ trong gió tuyết, một màu đỏ hết sức bắt mắt.
Trong phòng Tô Nhược Uyển nằm trên chiếc ghế dài nhỏ, trong tay cầm một quyển sách, trong lồng ngực còn ôm một lò sưởi tay, toàn thân đều lộ ra hơi thở lười nhác.
Trước mặt nàng vẫn đang đun ấm trà trên bếp lò, theo nước trà dần sôi trào, ngoài phòng lại truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn độn, còn chưa chờ nàng đứng dậy xem xét, cửa phòng liền bị đẩy ra.
Dẫn đầu tiến vào chính là mấy nha hoàn hung ác, các nàng lập tức đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển, không lời giải thích liền đem nàng chế trụ.
Trong lúc Tô Nhược Uyển đang giãy giụa lại thấy Tô phu nhân đi đến.
"Mẫu thân làm gì vậy?"
Mắt thấy chính mình thế lực đơn mỏng, không thể thoát khỏi nha hoàn bên cạnh, Tô Nhược Uyển nháy mắt bình tĩnh lại, nhưng vừa hỏi xong câu này sắc mặt Tô phu nhân lập tức lạnh đi.
"Làm cái gì? Ngươi tư thông ngoại nam, huỷ hoại thanh danh Tô gia, ta đương nhiên là muốn thay tổ tiên Tô gia giáo huấn ngươi một phen".
Chỉ thấy Tô phu nhân đưa mắt ra hiệu, mấy nha hoàn liền thô bạo kéo Tô Nhược Uyển ra ngoài.
Mấy nha hoàn này trời sinh cao lớn thô kệch, Tô Nhược Uyển ở trước mặt các nàng căn bản không có sức phản kháng, chỉ có thể tuỳ ý để các nàng kéo ra ngoài.
Nha hoàn hầu hạ Tô Nhược Uyển phần lớn đều là người của Tô phu nhân, nhìn thấy cảnh này đều sôi nổi né tránh làm bộ không thấy, sợ xen vào việc của người khác sẽ phải chịu khổ bị trả thù.
Một đám người trắng trợn đem Tô Nhược Uyển đưa tới từ đường, nhưng mà còn chưa bước vào từ đường, nha hoàn đã đẩy Tô Nhược Uyển ngã xuống đất,, hôm qua tuyết rơi cả đêm, hiện tại mặt đất bị một lớp tuyết dày bao phủ.
Nháy mắt ngã xuống, Tô Nhược Uyển liền cảm thấy lòng bàn tay truyền đến một cơn ớn lạnh, nhưng nàng vừa mới đứng dậy, nha hoàn lại nhanh chóng đè nàng xuống.
Lực tay của nha hoàn rất đáng sợ, Tô Nhược Uyển hai chân mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất.
"Uổng công ta coi ngươi như nữ nhi thân sinh mà đối đãi, không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại không biết xấu hổ làm ra chuyện này! Nếu như ngươi chủ động nhận sai, ta có thể cân nhắc giảm nhẹ hình phạt cho ngươi".
Tô phu nhân đứng bên ngoài từ đường, trên mặt đầy vẻ đau khổ, nếu người không hiểu rõ thấy được, sợ là cho rằng Tô Nhược Uyển chính là nữ nhi thân sinh của Tô phu nhân.
"Nữ nhi không biết đã làm sai cái gì".
Lúc trước Tô Nhược Uyển đi ra ngoài nhất định phải đem chính mình bọc kín mít, nhưng hiện giờ nàng bị cưỡng ép kéo đến từ đường, trên người không có lấy một mảnh áo ấm, thân mình gầy yếu trên mặt tuyết có vẻ thập phần đơn bạc, ngay cả giọng nói cũng run nhè nhẹ.
Không ngờ được Tô Nhược Uyển vẫn cứng đầu, trên mặt Tô phu nhân hiện lên một tia phẫn nộ, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn vài phần.
"Chuyện tới nước này ngươi vẫn còn mạnh miệng? Tiểu Thuý, ngươi tới nói xem nàng đã làm ra chuyện tốt gì".
Vừa dứt lời, một thân ảnh màu xanh xuất hiện trong tầm mắt Tô Nhược Uyển, người nọ chính là Tiểu Thuý, người mới bị Tô Nhược Uyển đuổi đi hôm qua.
Giờ phút này Tiểu Thuý mặt đầy cảnh xuân, ánh mắt nhìn về phía Tô Nhược Uyển kèm theo vài phần khinh thường, bộ dáng tiểu nhân đắc chí.
"Hồi phu nhân, ngày ấy nô tỳ tận mắt nhìn thấy, là Tam tiểu thư lừa thủ phụ đại nhân vào phòng".
Biểu tình của Tiểu Thuý rất chắc chắn, bộ dáng trông vô cùng nghiêm túc, như thể tận mắt chứng kiến tình cảnh ngày hôm đó.
Mà Tô phu nhân nghe xong những lời này trong mắt loé lên vẻ hài lòng nhưng rất nhanh lại bị cơn tức giận che giấu.
"Hiện tại ngươi còn gì muốn nói? Tuy rằng thủ phụ đã cầu hôn, nhưng ngươi cố ý dụ dỗ thủ phụ, thật đúng là làm bại hoại thanh danh Tô gia.
Hôm nay ta phải thay lão gia giáo huấn ngươi".
Khi Tô phu nhân nói lời này chính là khí thế nghiến răng nghiến lợi, chiêu hạ dược Tiêu Tuần là do bà nghĩ ra, bà biết rõ tính cách Tiêu Tuần, đến lúc đó nhất định sẽ cưới Tô Cẩm Ca.
Nhưng ai ngờ ngày ấy nàng không để ý khiến Tiêu Tuần bỏ chạy, càng tức giận chính là cuối cùng lại làm Tô Nhược Uyển nhặt được tiện nghi, hơn nữa hôm qua Tô Nhược Uyển còn thẳng mặt cự tuyệt, không đồng ý để Tô Cẩm Ca thế gả.
Cho nên hôm nay thừa dịp Tô thượng thư ra ngoài, Tô phu nhân liền tính toán giáo huấn Tô Nhược Uyển một trận, bức bách nàng nhận tội danh, đến lúc đó cho dù Tô Nhược Uyển không đồng ý, Tô phu nhân cũng có biện pháp làm Tô Cẩm Ca gả qua.
"Ta không có câu dẫn thủ phụ đại nhân".
Tô Nhược Uyển tuy bị nha hoàn đè nặng quỳ rạp xuống đất nhưng trong mắt lại tràn đầy quật cường, căn bản không muốn thừa nhận lời buộc tội bịa đặt này.
Điều này khiến Tô phu nhân vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới Tô Nhược Uyển luôn nhu nhược lại có lúc kiên cường như vậy, bất quá gừng càng già càng cay, thực mau vẻ mặt Tô phu nhân lại trở nên nghiêm khắc.
"Chứng cứ vô cùng xác thực, không có chỗ cho ngươi giảo biện.
Nếu ngươi ngoan ngoãn nhận sai ta sẽ giảm nhẹ hình phạt".
"Vu khống, ta tuyệt đối sẽ không nhận tội.
Ngày đó là ai hạ dược thủ phụ đại nhân, ta nghĩ mẫu thân là người rõ hơn ai hết".
"Tốt! Tốt! Tốt lắm! Nếu ngươi nghe không vào lời khuyên, vậy thì ngươi liền quỳ trước mặt tổ tông đi".
Tô phu nhân cả người tức giận run rẩy chỉ vào Tô Nhược Uyển, lúc phất tay áo rời đi còn không quên liếc những nha hoàn xung quanh một cái: "Các ngươi ở lại đây nhìn kỹ nàng cho ta! Không nhận sai đừng mơ tưởng đứng lên".
Mặc dù Tô phu nhân trông có vẻ hùng hổ, nhưng khi đi qua Tô Nhược Uyển lại không dám nhìn vào mắt nàng, rốt cuộc vu hãm người sẽ không khỏi chột dạ.
Sau khi Tô phu nhân rời đi, nha hoàn trông coi Tô Nhược Uyển càng thêm kiêu căng ngạo mạn.
Đặc biệt là Lý ma ma vẫn luôn đi theo bên người Tô phu nhân, thân thể cong mình nháy mắt đứng thẳng khi Tô phu nhân rời đi.
Thậm chí còn không để ý ai khác đi đến dưới mái hiên, phủi tuyết trên người ngồi trên ghế đẩu, bộ dáng nghiễm nhiên như chủ tử.
Lý ma ma là nha hoàn hồi môn của Tô phu nhân, nha hoàn hiện giờ trông coi Tô Nhược Uyển đều do một tay bà dạy dỗ, thế nên dù bà hành động vô lễ như vậy cũng không ai dám