Sau khi dùng xong cơm tối, Tô Nhược Uyển lại đột nhiên muốn xem lại những bức tranh Tiêu Tuần vẽ.
Hôm qua nàng quá khiếp sợ, còn chưa kịp nhìn kỹ những bức tranh đó, hiện giờ có thời gian, nàng lại muốn xem lần nữa.
Vì thế Tô Nhược Uyển nhìn về phía Tiêu Tuần đang ở trước bàn xử lsy công vụ, lột một quả nho đút cho hắn.
"Phu quân, chàng cho ta xem lại bức tranh tối qua được không? Hôm qua ta còn chưa nhìn kỹ."
"Khi đó vi phu vẽ chưa đủ tinh vi, không thể phác hoạ nguyên vẹn dung mạo của phu nhân, không bằng sau này vi phu vẽ lại lần nữa rồi phu nhân lại xem?"
Bút trong tay Tiêu Tuần dừng một chút, thần sắc trên mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Tô Nhược Uyển liếc mắt một cái liền nhận ra hắn đây là đang thẹn thùng.
Tiêu Tuần luôn trầm ổn cũng lộ ra thần sắc này làm Tô Nhược Uyển vô cùng kinh ngạc.
Nàng nhịn không được ghét sát lại nhìn, sau đó lại làm bộ tức giận.
"Hôm qua sắc trời quá tối, ta cũng không thấy rõ trên đó có phải vẽ ta hay không, hiện giờ phu quân không dám cho ta xem, có phải là vì trên đó vẽ người khác?"
"Thật sự đều là phu nhân, không có người khác."
"Ta không tin, trừ khi phu quân cho ta xem lại."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền quay đầu sang một bên không nhìn Tiêu Tuần nữa, nghiêm nhiên là dáng vẻ tức giận.
Thấy vậy Tiêu Tuần đành phải mở ngăn kéo bên cạnh ra, lấy chìa khoá bên trong đó đưa cho Tô Nhược Uyển.
"Cái rương vẫn ở chỗ cũ, phu nhân tự mình đi xem đi."
"Được."
Lúc này trên mặt Tô Nhược Uyển lại lần nữa hiện lên nụ cười, ngữ khí cũng vui sướng hơn không ít, nhận lấy chìa khoá không chớp mắt đi tới thư phòng.
Ngày thường Tô Nhược Uyển không ít lần tới thư phòng của Tiêu Tuần nhưng cũng chưa từng chú ý đến cái rương trong góc kia.
Nếu không phải hôm qua Tiêu Tuần mở cái rương ra, Tô Nhược Uyển căn bản không thể tưởng tượng được bên trong lại có thứ khác.
Lần nữa mở cái rương ra, chỉ thấy những cuộn tranh vẫn được đặt ngay ngắn bên trong.
Hôm qua Tô Nhược Uyển vẫn chưa xem hết những cuộn tranh này.
Lúc này nàng nhìn thoáng qua Tiêu Tuần đang xử lý công vụ, tuy rằng Tiêu Tuần đang đề bút viết cái gì đó nhìn vô cùng nghiêm túc, nhưng Tô Nhược Uyển vẫn có thể từ trên mặt hắn nhìn ra vẻ kỳ cục.
Điều này làm cho khoé miệng Tô Nhược Uyển hơi cong lên, ôm đống tranh trong rương lên đi đến cạnh một cái bàn khác.
Sau khi đặt toàn bộ cuộn tranh xuống, nàng mới mở ra một bức.
Hôm qua Tô Nhược Uyển chỉ vội vàng liếc vài lần, hiện giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện Tiêu Tuần vẽ rất công phu, không chỉ vẽ nàng giống y như thật mà thậm chí phác hoạ được cả khí chất của nàng.
Lúc này Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, lại vừa lúc bắt gặp hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Bị bắt quả tang, biểu tình của Tiêu Tuần càng thêm mất tự nhiên, Tô Nhược Uyển lại nhịn không được cười ra tiếng.
"Phu quân vẽ rất tốt, ta thật sự rất thích, sau này chàng vẽ thêm cho ta được không?"
"Được."
Trong giọng nói của Tiêu Tuần lộ ra chút bất đắc dĩ, thấy trên mặt Tô Nhược Uyển hiện lên vẻ vừa lòng hắn mới tiếp tục cúi đầu xử lý công vụ.
Mà Tô Nhược Uyển lại tiếp tục mở cuộn tranh ra, đây đều là những bức tối hôm qua Tô Nhược Uyển còn chưa kịp xem.
Vừa mở cuộn tranh ra Tô Nhược Uyển không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ thấy bức tranh này chính là cảnh Tiêu Tuần vén khăn voan lên khi hai người thành thân.
Những bức tranh trước chỉ có một mình Tô Nhược Uyển, nhưng trong bức tranh này Tiêu Tuần lại vẽ cả bản thân vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh, Tô Nhược Uyển lại nghĩ đến đêm thành thân hôm đó Tiêu Tuần không muốn chạm vào nàng.
Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển vừa mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Tuần lại phát hiện mũi Tiêu Tuần đang chảy máu.
Tô Nhược Uyển lập tức lo lắng, buông cuộn tranh xuống đi đến phía Tiêu Tuần.
"Phu quân chàng làm sao vậy?"
Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển tràn đầy hoảng loạn, khi đưa khăn cho Tiêu Tuần ngay cả tay cũng ngăn không được run rẩy.
Bộ dáng khẩn trương này làm trong mắt Tiêu Tuần nhiều thêm vài phần ý cười.
"Không có việc gì, có lẽ là do trời nóng quá, phu nhân không cần lo lắng."
Tô Nhược Uyển không tin lời này, hiện giờ vừa mới vào xuân, làm sao có thể do thời tiết quá nóng được? Sau khi nhìn chằm chằm Tiêu Tuần mấy lần, Tô Nhược Uyển xoay người muốn đi ra ngoài.
"Không được, vẫn là đi mời đại phu đến khám xem."
Tô Nhược Uyển luôn cảm thấy chén thuốc Tiêu Tuần uống đêm nay có vấn đề, nhưng nàng còn chưa đi được hai bước, Tiêu Tuần đã bắt được cánh tay của nàng.
Khi quay đầu lại nhìn Tiêu Tuần, nàng phát hiện thần sắc Tiêu Tuần tựa hồ có chút kỳ quái.
"Chỉ là chảy máu mũi thôi, bây giờ đã tối rồi, ngày mai sau khi vi phu hạ triều sẽ tự mình đi Thái Y Viện tìm ngự y được không?"
Lời này của Tiêu Tuần có chút đạo lý, lúc này Tô Nhược Uyển mới bỏ xuống suy nghĩ đi tìm thái y.
Bất quá đối với lý do thoái thác vừa rồi của Tiêu Tuần nàng vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.
"Thứ phu quân uống bữa tối là cái gì? Có phải do uống chén thuốc kia nên mới như thế không?"
Lời này vừa hỏi ra, Tiêu Tuần rõ ràng sửng sốt một chút.
Đối diện với thần sắc nghi ngờ của Tô Nhược Uyển, ánh mắt hắn có chút né tránh.
"Không liên quan đến chén thuốc kia, phu nhân không cần lo lắng."
Mũi Tiêu Tuần đã ngừng chảy máu, mặc dù trong lòng Tô Nhược Uyển còn có chút nghi hoặc, nhưng thấy Tiêu Tuần không muốn nói nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò Tiêu Tuần ngày mai nhất định phải đi xem thái y.
Mấy ngày tiếp theo, Tô Nhược Uyển phát hiện đêm nào Tiêu Tuần cũng phải uống một chén thuốc đen như mực kia, lại còn thường xuyên chảy máu mũi.
Càng quan trọng hơn là mấy hôm nay Tiêu Tuần đều quá mức nhiệt tình, ở trên giường quấn lấy nàng không chịu buông, cho dù nàng khóc lóc xin tha cũng không có tác dụng.
Qua mấy ngày Tô Nhược Uyển thật sự chịu không nổi, nếu còn tiếp tục lăn lộn, Tô Nhược Uyển cảm thấy nửa cái mạng của mình sợ là cũng không còn.
Vì thế hôm nay khi ăn tối, Tô Nhược Uyển nhân lúc Tiêu Tuần còn ở trong thư phòng xử lý công vụ, nàng liền trộm đánh đổ chén thuốc.
Quả nhiên chờ đến khi Tiêu Tuần tới dùng bữa, liếc mắt một cái liền phát hiện trên bàn thiếu mất chén thuốc hắn đã uống nhiều ngày.
"Mới vừa rồi ta không cẩn thận làm đổ chén thuốc của phu quân, hôm nay phu quân không uống có được không?"
Trong giọng nói của Tô Nhược Uyển mang theo một chút hưng phấn, Tiêu Tuần quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tô Nhược Uyển đang cố gắng áp chế ý cười trên mặt.
Thấy vậy Tiêu Tuần liền đoán được vài phần, chén thuốc này e là Tô Nhược Uyển cố tình đánh đổ.
"Được, hôm nay không uống."
Đêm nay Tiêu Tuần không uống thuốc, Tô Nhược Uyển cũng hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, Tô Nhược Uyển liền cầm khăn có dính nước thuốc đi ra ngoài.
Sau nhiều ngày xem xét, Tô Nhược Uyển đã mơ hồ đoán được công dụng của chén thuốc kia, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận một phen.
Vì thế thừa dịp Tiêu Tuần đi vào triều sớm, Tô Nhược Uyển liền lặng lẽ trốn ra khỏi phủ.
Vì để không bị người khác nhận ra, nàng còn