"Công chúa cùng Thủ phụ đại nhân tình đầu ý hợp là chuyện mọi người đều biết, ta sao có thể không biết tự lượng sức mình đoạt người với công chúa."
Tuy rằng trước kia Tô Cẩm Ca cảm thấy chỉ có Tiêu Tuần mới có thể xứng với nàng, nhưng hiện tại Ninh An đã hồi kinh, nàng biết mình không có cơ hội.
Nhưng dù vậy nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Tô Nhược Uyển sống tốt.
Hiện giờ lời này của nàng vô cùng biết điều, nói xong nàng liền ngẩng đầu liếc Ninh An một cái.
Chỉ thấy khoé miệng Ninh An gợi lên một tia trào phúng, trong mắt cũng tràn đầy khinh thường.
"Ngươi cũng có chút thông minh."
Ninh An sao lại nghe không ra ý tứ trong lời nói của Tô Cẩm Ca, đơn giản chính là muốn lợi dụng nàng để đối phó với Tô Nhược Uyển thôi.
Mặc dù Ninh An thật sự có ý định đối phó Tô Nhược Uyển, nhưng tính tình nàng kiêu ngạo, tuyệt đối không thể chịu được việc bị người khác thao túng.
"Nhưng đáng tiếc bản lĩnh còn chưa đủ, nếu người kia không chịu phối hợp, sao ngươi không dùng chút thủ đoạn để người khác hiểu lầm quan hệ của hắn và Tô Nhược Uyển, dù sao hiệu quả cũng đều giống nhau không phải sao?"
Ninh An vừa nói xong, đôi mắt Tô Cẩm Ca quả nhiên sáng lên, trên mặt cũng hiện lên một tia hưng phấn, lại lập tức vui sướng khom lưng hành lễ với Ninh An.
"Đa tạ công chúa chỉ điểm."
Tô Cẩm Ca tưởng rằng mình đã mượn được sức Ninh An, hoàn toàn quên mất ngay từ đầu nàng là muốn lợi dụng Ninh An để đối phó với Tô Nhược Uyển.
Trong lòng nàng đã bắt đầu tính toán làm thế nào để Tô Nhược Uyển thân bại danh liệt.
"Tô tiểu thư không cần khách khí, ta và ngươi có thể trò chuyện, sau này nếu có khó khăn gì ngươi có thể tới tìm ta."
Khi nói chuyện khoé miệng Ninh An lại nhếch lên, lời này của nàng ý vị thâm trường, chính là muốn để Tô Cẩm Ca lầm tưởng rằng nàng trở thành chỗ dựa cho nàng ta.
Như vậy Tô Cẩm Ca mới dám tất tay đối phó với Tô Nhược Uyển, cho dù có thành công hay không cũng không liên quan gì đến nàng.
"Đa tạ công chúa điện hạ.
Như vậy sau này ta không cần lo lắng rồi."
Tô Cẩm Ca căn bản không phát hiện ra mục đích của Ninh An, ngược lại Ninh An còn vô cùng cảm kích nàng, cho rằng nếu thất thủ cũng sẽ có Ninh An giải quyết hậu quả cho nàng.
Bộ dáng ngu xuẩn này làm Ninh An càng thêm chướng mắt, vẫy tay đuổi nàng rời đi.
Bên này Tô Nhược Uyển không lâu sau đã tới một y quán, nàng trước tiên hỏi thăm qua, đây là một y quán cũ đã mở mấy chục năm, vị trí tuy có chút hẻo lánh nhưng nghe nói đại phu bên trong đều vô cùng tài giỏi.
Quả nhiên Tô Nhược Uyển vừa mới đi vào liền thấy một ông lão râu trắng ngồi trong y quán đang ngủ gà ngủ gật, nghe được có người đi vào hắn mới chậm rãi mở mắt.
"Cô nương muốn xem cái gì?"
"Làm phiền đại phu xem giúp ta nước thuốc trên chiếc khăn này có công hiệu gì."
Nói rồi Tô Nhược Uyển liền lấy chiếc khăn dính nước thuốc ra, đại phu ở phía đối diện nhận lấy khăn híp mắt nhìn nhìn, sau đó lại bưng một chén nước thả khăn vào trong.
Chẳng mấy chốc chén nước liền chuyển sang màu nước thuốc, lúc này đại phu kia mới bưng chén nước lên ngửi thử.
"Đây là thuốc bổ thận tráng dương, nhưng thuốc này có tính hung, nam tử khoẻ mạnh không nên uống nhiều."
Lời này của đại phu đã chứng thực được phỏng đoán trong lòng Tô Nhược Uyển, nhưng nàng không nghĩ tới Tiêu Tuần lại uống loại thuốc tổn hại đến thân thể như vậy.
Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển đột nhiên sửng sốt, trong lòng cũng sinh ra một suy đoán không tốt.
Hay là Tiêu Tuần thật sự không được?
Cẩn thận nhớ lại, Tô Nhược Uyển không phát hiện ra Tiêu Tuần có chút dấu hiệu không được nào, không những thế lần nào hắn cũng khiến nàng mệt quá sức.
Đặc biệt là mấy đêm uống thuốc, Tô Nhược Uyển bị hắn lăn lộn đến mức suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng.
Sau khi nghĩ lại, Tô Nhược Uyển cau mày.
Nàng không khỏi lo lắng Tiêu Tuần có thật sự mắc phải bệnh kín hay không, dù sao nàng còn đang muốn sinh hài tử, Tiêu Tuần không thể ngay lúc này xảy ra vấn đề được.
Lúc này Tô Nhược Uyển lại nhìn sang đại phu bên cạnh, trong mắt không khỏi nhiều thêm vài phần tha thiết.
"Đại phu, cơ thể của phu quân ta khả năng xảy ra chút vấn đề, ngươi có thể theo ta trở về xem cho hắn được không?"
"Cô nương dẫn đường đi."
Đại phu thật ra rất dễ nói chuyện, nói xong liền đứng dậy với lấy hòm thuốc bên cạnh, đi theo Tô Nhược Uyển đến phủ Thủ phụ.
Hôm nay Tiêu Tuần không có việc gì, hạ triều liền trở về phủ.
Nhưng hắn vừa bước vào cửa đã bị hạ nhân dẫn tới tiền sảnh.
"Phu quân, chàng đã trở lại!"
Tiêu Tuần còn chưa vào đến tiền sảnh, Tô Nhược Uyển đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Chỉ thấy Tô Nhược Uyển trước tiên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới đi đến trước người hắn.
Thấy vậy Tiêu Tuần liền ôm Tô Nhược Uyển vào trong lòng xoa đầu nàng, lại nhìn thoáng qua trong sảnh.
"Có khách tới sao?"
"Không có, phu quân đi theo ta sẽ biết."
Nói xong Tô Nhược Uyển liền nắm lấy tay Tiêu Tuần đi về phía trước.
Mà sau khi hai người tiến vào, Tiêu Tuần thấy người ngồi bên trong là đại phu, sắc mặt không khỏi cứng đờ.
"Sao phu nhân lại tìm đại phu, cảm thấy không khoẻ sao?"
"Không phải ta muốn xem đại phu mà là chàng, phu quân mau ngồi xuống để đại phu bắt mạch."
Ngữ khí của Tô Nhược Uyển có chút vội vàng, nàng ấn Tiêu Tuần ngồi xuống ghế để đại phu bắt mạch cho Tiêu Tuần.
Nhưng Tiêu Tuần đối với chuyện này lại vô cùng kháng cự, không chờ đại phu lại đây hắn đã cầm lấy tay Tô Nhược Uyển.
"Mấy ngày trước thái y đã xem qua, cơ thể của vi phu không có vấn đề, phu nhân vẫn là cho đại phu trở về đi."
Sắc mặt Tiêu Tuần cứng đờ, hiển nhiên là đang che giấu cái gì.
Hành động này làm Tô Nhược Uyển càng thêm chắc chắn cơ thể Tiêu Tuần xảy ra vấn đề.
Vì thế nàng lại nắm lấy tay Tiêu Tuần, thần sắc cũng theo đó trịnh trọng hơn vài phần.
"Không được, phải để đại phu xem xong ta mới có thể yên tâm, huống hồ là ta mời đại phu tới, cũng không thể để hắn đi tay không một chuyến."
Lời này làm Tiêu Tuần sinh ra chút do dự, nhưng hiện giờ thái độ của Tô Nhược Uyển vô cùng kiên quyết, nhất định phải để đại phu nhìn xem nàng mới có thể yên tâm.
Sau khi Tiêu Tuần suy nghĩ một lúc đành phải đồng ý.
"Nếu đã như vậy thì để đại phu xem cho ta đi."
Đại phu ở bên cạnh sớm đã chờ lâu, Tiêu Tuần vừa mới đồng ý, hắn liền cầm lấy hòm thuốc ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tuần, duỗi tay bắt mạch cho Tiêu Tuần.
"Cơ thể của đại nhân không có vấn đề gì."
Một lát sau đại phu mới vuốt râu mở miệng làm Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói của đại phu lại truyền tới.
"Nhưng đại nhân bị nóng gan quá mức, không cần dùng thêm thuốc bổ thận tráng dương, tránh cho túng dục quá độ gây tổn thương đến cơ thể, để ta kê cho đại nhân mấy phương thuốc làm giảm bốc hoả, chỉ cần uống hàng ngày là được."
Đại phu vừa nói xong, thần sắc hai người đều có chút xấu hổ.
Tô Nhược Uyển ngượng ngùng dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt Tiêu Tuần cũng có vài phần mất tự nhiên, nhưng trừ cái này ra trong mắt hắn còn có chút khiếp sợ.
"Làm phiền rồi, người đâu đưa đại phu về."
Sau khi đại phu kê xong phương thuốc, Tiêu Tuần liền cho người đưa đại phu trở về.
Chờ đến khi trong tiền sảnh chỉ còn lại hắn cùng Tô Nhược Uyển, sự xấu hổ nơi đáy lòng của Tô Nhược Uyển mới giảm đi một chút.
Nhưng khi quay đầu nhìn về phía Tiêu Tuần vẫn đang mất tự nhiên như cũ, nàng liền cảm thấy yên tâm, đồng thời không khỏi sinh ra chút tò mò.
"Vì sao đêm nào phu quân cũng phải uống thuốc bổ?"
Nghĩ mấy đêm Tiêu Tuần càng thêm không khắc chế, Tô Nhược Uyển thật sự không rõ vì sao hắn lại phải làm điều thừa đi uống thuốc bổ.
Nhưng mà nàng vừa hỏi xong, Tiêu Tuần liền đứng dậy đi đến trước mặt nàng, thần sắc tràn đầy nghiêm túc.
"Vi phu đã uống canh hạt sen phu nhân để lại."
Nói rồi Tiêu Tuần lại tạm dừng một chút, khi nhìn về phía Tô Nhược Uyển, trong con ngươi tựa hồ nhiều thêm một tia đáng thương.
Như thế làm Tô Nhược Uyển càng thêm nghi hoặc, không hiểu hắn uống thuốc bổ thì liên quan gì đến canh hạt sen.
"Vi phu sợ sau này phu nhân sẽ ghét bỏ vi phu nên mới bảo người sắc chút thuốc bổ.
Mặc dù vừa rồi đại phu khám không ra vấn đề gì, nhưng ngày mai vi phu vẫn là tìm thái y xem một chút cho yên tâm."
Sau khi Tiêu Tuần suy nghĩ một lúc lại cầm lấy tay Tô Nhược Uyển, biểu tình đứng đắn làm Tô Nhược Uyển nhịn không được bật cười.
Nàng cuối cùng đã hiểu vì sao Tiêu Tuần lại như thế, thì ra là do nhìn thấy câu nói ở mặt sau bức hưu thư, hiểu lầm là nàng bỏ thuốc vào trong canh hạt sen.
Khi lần nữa nhìn về phía Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển thế nhưng cảm thấy hắn có chút đáng yêu.
"Đó chỉ là chén canh hạt sen bình thường thôi, ta sợ phu quân không nhìn thấy hưu thư nên mới đi làm, cũng không cho thêm cái gì vào."
Lời này vừa nói ra, Tiêu Tuần quả thực sửng sốt, biểu tình trên mặt cũng một lời khó nói hết.
Thuốc bổ thận là hắn lén đi mua, dù sao loại chuyện này tổn hại đến thể diện nên hắn cũng không đi khám thái y.
Lại chưa từng nghĩ tất cả đều là hiểu lầm, canh hạt sen hắn uống chỉ là một chén canh bình thường.
Hiện giờ cuối cùng chân tướng đã rõ ràng, Tiêu Tuần không khỏi sinh ra một tia quẫn bách, đặc biệt là khi thấy nụ cười trên mặt Tô Nhược Uyển, hắn không khỏi mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
"Thi ra là ta hiểu lầm, nếu cơ thể không có vấn đề gì, vậy sau này vi phu không uống chén thuốc kia nữa."
Nghĩ đến bởi vì hiểu lầm này hắn lo lắng không biết bao lâu, ngữ khí Tiêu Tuần có chút khó chịu.
Lúc này Tô Nhược Uyển thừa dịp Tiêu Tuần không chú ý ghé lại gần nhanh chóng hôn hắn một cái.
"Phu quân, chàng cũng thật là đáng yêu."
Sau khi hôn trộm, Tô Nhược Uyển còn đánh bạo nhéo nhéo mặt Tiêu Tuần, động tác này làm Tiêu Tuần có phản ứng, mắt thấy ánh mắt Tiêu Tuần đã tối lại, đang muốn vươn tay bắt lấy nàng, Tô