Là đêm, Thẩm Nguyên lâm vào giấc mộng rất dài, toàn tâm toàn ý khó có thể hoàn toàn thả lỏng, nàng dường như đã lâu không ngủ ngon như đêm hôm nay.
Sau khi tỉnh lại, nàng nằm trên giường chạm khắc hoa quen thuộc, với chiếc áo mỏng Cố thêu[1] nhẹ nhàng phủ lên trên người, hơi thở thấm đẫm hương thuốc đắng chát nhàn nhạt.
[1] Cố thêu: cách thêu của người họ Cố
Mặc dù chỗ bụng dưới vẫn còn đau, và thậm chí hơi phồng lên do cơ địa chưa hết, nhưng tất cả những gì Thẩm Nguyên cảm nhận được với tất cả các giác quan còn lại, đều khiến lòng nàng tràn ngập cảm giác an toàn.
Lục Chi Quân nhắm mắt, nằm bên cạnh nàng và có tư thế bảo vệ ôm lấy nàng.
Thẩm Nguyên cẩn thận xoay người, lặng lẽ quan sát khuôn mặt ngủ của nam nhân, thấy cho dù Lục Chi Quân đang ngủ nhưng khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như trước, ngay cả sợi tóc dường như hiện lên hai chữ “mạnh mẽ”.
Nhưng quan nhân chính là như vậy, lại có thể cho nàng cảm giác an toàn nhất.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên chớp đôi mắt mềm mại mấy cái, rồi cảm thấy từ sau khi đứa nhỏ ra đời, khi nàng nhìn Lục Chi Quân, trong lòng cũng có những thay đổi rất nhỏ.
Nhưng cụ thể chỗ nào thay đổi thì Thẩm Nguyên lại không thể nói nên lời.
Nàng vươn bàn tay trắng nõn như sứ, vừa định dùng nó từ từ chạm vào chóp mũi của Lục Chi Quân thì bên tai lúc này vang lên giọng nói trầm thấp, hùng hậu của nam nhân.
“Tỉnh rồi à?”
Lục Chi Quân hỏi xong, thừa dịp hắn còn chưa mở mắt kịp, Thẩm Nguyên lập tức rụt tay muốn chạm vào hắn về, mềm giọng trả lời: “Ừm.”
Sau khi nam nhân mở đôi mắt phượng lạnh lùng và thâm sâu, rồi vươn tay to đặt nó vào bên tai Thẩm Nguyên, hắn vừa xoa xoa lỗ tai nhỏ bé của nàng, vừa cúi đầu quan sát vẻ mặt của mỹ nhân.
Thì thấy gương mặt của Thẩm Nguyên vẫn dịu dàng mà ngoan ngoãn như trước, hơi ẩn chứa một chút cảm giác yếu đuối mảnh khảnh, nhưng lại không có bất kỳ phản kháng và hận thù nào.
Lục Chi Quân buông cái tai mềm mại đã ửng hồng của nàng ra, thầm cảm thấy chắc nàng không nhớ tới những chuyện kiếp trước đâu.
Sau khi hắn hỏi nàng một câu, lại khôi phục sự im lặng ít nói ngày thường một lần nữa, chỉ là ánh mắt thâm thúy chưa từng rời khỏi khuôn mặt của nàng một lúc nào.
Thẩm Nguyên dẫn đầu phá vỡ sự im lặng giữa hai người, dịu dàng hỏi hắn: “Quan nhân có nhìn con chúng ta không?”
Giọng Lục Chi Quân dịu dàng trả lời: “Ừ, đã xem rồi.”
Cuộc đối thoại giữa phu thê bọn họ rất đơn giản, nhưng Thẩm Nguyên nghe giọng trầm thấp của Lục Chi Quân thì trong lòng không hiểu sao lại có thêm chút hạnh phúc, thậm chí là cảm giác thuộc về.
Bây giờ nàng có một người trượng phu đáng tin cậy và một đứa con thơ.
Bây giờ nàng đã là một người có gia đình vững chắc.
Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên đột nhiên rất muốn nhào vào lòng Lục Chi Quân, muốn hắn ôm nàng một cái, càng muốn cách hắn gần hơn một chút, rồi cùng hắn nói chuyện.
Tuy nói trong lòng đột nhiên có xúc động nhưng Thẩm Nguyên vẫn giữ chặt nó lại.
Không biết là vì sao, từ sau khi nàng sinh con lại càng khó xử hơn so với trước đây.
Đúng lúc này, Lục Chi Quân tựa như hiểu suy nghĩ của nàng, sau khi ngồi dậy trên giường, liền cẩn thận ôm nàng vào lòng giống như ôm đứa trẻ.
Sau khi Thẩm Nguyên được hắn ôm, mặc dù trên mặt cố gắng bình tĩnh, nhưng tim đập rất nhanh, khi mi mắt nàng khẽ run rẩy ngửa đầu nhìn hắn, lại nghe Lục Chi Quân thấp giọng gọi nàng: “Nguyên nhi.”
“Quan nhân…”
Thẩm Nguyên nhỏ giọng gọi hắn, vào lúc này, Lục Chi Quân nghiêng người, hời hợt mổ lên cánh môi nàng.
Đôi môi mỏng lạnh lẽo chỉ dừng ở phía trên một lát, rồi nhanh chóng rời đi.
Hắn nói một lần nữa, “Nàng vất vả rồi.”
Dứt lời, tim Thẩm Nguyên bỗng dưng đập nhanh hơn rất nhiều.
Thậm chí cảm thấy nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhợt nhạt thản nhiên như vậy, đối với nàng mà nói thực sự là chưa thỏa mãn.
Nàng thậm chí bắt đầu hoài niệm cách hôn cường thế trước đây của Lục Chi Quân, hai tay nâng mặt nàng, không cho nàng nhúc nhích, đồng thời thở ra một hơi nặng nề và độc đoán.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên khẽ nhíu mày.
Tại sao trong một đêm, nàng đã trở nên kỳ lạ hơn thế này?
Để che dấu sự khác thường của mình, Thẩm Nguyên đã chọn một chủ đề ngẫu nhiên.
“Quan nhân, ngài đặt tên cho hài tử chưa?”
Lục Chi Quân im lặng trong chớp mắt, đứa nhỏ này vẫn là Lục Sóc Hi, hắn không chỉ xác định được thân phận của mình qua nốt ruồi đen trên trên cổ tay bé, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé, hồi ức quá khứ dần dần hiện rõ hơn, dáng vẻ từ lúc bé còn nhỏ đến khi trưởng thành.
Kiếp trước bé tên là Lục Sóc Hi, kiếp này, để Thẩm Nguyên đặt một cái tên ngẫu nhiên đi.
Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân trả lời: “Nàng có ý kiến gì không? Nàng có thể đặt tên cho nó.”
Khuôn mặt dịu dàng của Thẩm Nguyên nở nụ cười, trong con ngươi ôn hòa cũng ẩn chứa vẻ dịu dàng, “Con sinh vào ngày mồng một[2], hơn nữa thiếp thân nhớ rõ, lúc sinh con, ánh sáng ngoài phòng đặc biệt rất đẹp, không bằng gọi con là Sóc Hi[2] là được rồi.”
[2] Mồng một (朔日) trong tiếng Trung là Sóc Nhật, còn Hi (熙) là sáng sủa, vui vẻ, chấn hưng.
“Sóc Hi.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt đọc một lần, đương nhiên là không nghĩ rằng sau khi quay lại một đời, Thẩm Nguyên vẫn đặt tên như vậy cho nhi tử bọn họ.
“Ừm, cái tên này rất tốt, gọi cái này đi.”
Thẩm Nguyên không ngờ Lục Chi Quân đưa ra quyết định nhanh như vậy, khó hiểu hỏi: “Quan nhân không nghĩ nữa sao? Dù sao con cũng là trưởng tử của ngài mà, đây chỉ là ý tưởng của thiếp thân về tên của con thôi, về phần rốt cuộc tên con là gì, quan nhân ngài cũng nên thận trọng một chút.”
Lục Chi Quân đặt mỹ nhân mềm mại vào lòng vuốt ve, thấp giọng trả lời: “Cái tên này rất dễ nghe.”
Lời này của hắn không phải là đang trêu chọc Thẩm Nguyên, cái tên nàng đặt cho Lục Sóc Hi, quả thật là có ngụ ý rất tốt.
Vả lại hai chữ Sóc và Hi, vừa xứng với thân phận thế tử Quốc công của hắn.
Đều lộ ra chút khí chất đế vương.
Kiếp này, hắn và Thẩm Nguyên nhất định phải giáo dục Lục Sóc Hi tốt hơn, không thể để bé trở thành tai họa trên nhân thế này nữa.
Tối nay, Thẩm Nguyên vẫn lặng lẽ quan sát vẻ mặt của nam nhân, Lục Chi Quân vẫn thâm trầm mà nghiêm túc như trước, nhưng dường như luôn có điều suy nghĩ.
Lục Chi Quân buông Thẩm Nguyên từ trên người xuống, nhẹ nhàng đặt nàng lên mặt giường.
Trong lòng Thẩm Nguyên đột nhiên cảm thấy mất mát nhàn nhạt, thật ra nàng muốn Lục Chi Quân ôm nàng thêm một lát nữa.
Vốn tưởng rằng nam nhân sẽ đi Kỳ Tùng quán xử lý công vụ, nhưng Lục Chi Quân chỉ ngồi cao ngất bên giường, cũng không rời khỏi khuê phòng của nàng.
Lục Chi Quân ngồi xuống, liền ngưng mắt nhìn khuôn mặt mềm mại của Thẩm Nguyên, trầm giọng hỏi nàng: “Nguyên nhi, nàng có biết bây giờ là canh giờ gì không?”
Âm thanh tong tong của đồng hồ nước dần dần vang lên, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ trống không có lăng hoa, tràn vào phòng.
Giờ này khắc này, Thẩm Nguyên cảm thấy ánh mắt của Lục Chi Quân nhìn nàng, giống như ánh trăng đó, nhu hòa mà dịu dàng.
Thì ra quan nhân của nàng cũng có một mặt dịu dàng như vậy.
Hắn như vậy, thậm chí còn khiến Thẩm Nguyên nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ, đầu óc trống rỗng, chỉ biết Lục Chi Quân dường như đang hỏi nàng vài lời.
Nàng theo bản năng lắc đầu.
Sau khi Lục Chi Quân cười lạnh, liền kề mặt lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên, thấp giọng nói: “Đã qua giờ Tý rồi, Nguyên nhi, nàng đã sống qua hai mươi tuổi rồi.”
Tuy nói lời của Lục Chi Quân mang theo chút vui đùa, dường như đang ám chỉ chuyện cũ nàng nhát gan sợ chết trước đây, nhưng trong đôi mắt Thẩm Nguyên vẫn hơi rung động.
Mặc dù khi trời mưa, nàng có thể có một vài triệu chứng của bệnh tim.
Nhưng tất cả mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt.
Mí mắt mỏng của Thẩm Nguyên khép lại vài lần, liền cụp mắt xuống nói: “Quan nhân, chờ thiếp thân hết ở cữ thì thiếp thân muốn đi xem các khu vực mà Giang Phong nói, nhưng của hồi môn hiện tại của thiếp thân có chút không đủ…”
Nàng cảm thấy ngượng ngùng khi đề cập với Lục Chi Quân về những sản nghiệp nàng lặng lẽ để Đường Văn Bân mua ở Dương Châu.
Thẩm Nguyên không biết Lục Chi Quân không biết rõ ràng lắm, nhưng nam nhân chưa bao giờ hỏi nàng, hình như hắn cảm thấy không có gì lạ khi đi hỏi nàng.
Khi nàng hơi nghiêng mắt, hai hàng mày cong rủ xuống cũng mang vẻ đẹp dịu dàng như chi lan.
Cảm xúc trong mắt Lục Chi Quân trở nên dịu dàng hơn, trả lời: “Ta vốn dĩ muốn nàng lấy tiền từ kho tiền riêng của ta để đi mở thư viện này.”
Thẩm Nguyên thẹn thùng, nhưng cũng kiên quyết trả lời: “Sau này, thiếp thân sẽ trả lại tiền cho quan nhân.”
Nghe giọng nói dịu dàng của nàng, lại có giọng điệu nghiêm túc, Lục Chi Quân không khỏi bật cười, lại thấp giọng hỏi nàng: “Của ta chính là của nàng, sao phân biệt rõ ràng như vậy chi?”
Lục Chi Quân vừa nói như vậy, Thẩm Nguyên càng cảm thấy ngượng ngùng.
—— “Của hồi môn của nàng vẫn là của nàng, ta sẽ không hỏi tới đâu.
Về phần tiền cần chi tiêu khi mở thư viện này, cũng coi như là quà mừng sinh nhật ta tặng cho nàng, nàng không nên để chuyện này ở trong lòng nữa.”
Sau khi Lục Chi Quân nói xong chuyện này với nàng, cuối cùng Thẩm Nguyên cũng buông bỏ tất cả sự rụt rè, dựa vào bản năng và xúc động muốn tới gần hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng liền nhào vào lòng nam nhân.
“Thiếp thân… Đa tạ quan nhân.”
Lục Chi Quân ngược lại không phát hiện ra, thê tử sau khi sinh con xong, liền trở nên hay dính người hơn thường ngày rất nhiều, đối với sự chủ động thân mật của Thẩm Nguyên, tâm trạng của hắn đương nhiên là cực kỳ tốt, đúng lúc ôm lấy nàng, khóe môi lạnh lẽo cũng nở nụ cười.
Thẩm Nguyên nhớ tới hôm nay chắc là đã thi xong rồi, từ sau khi biểu ca Đường Vũ Lâm vào kinh thi, nàng cũng không dám tùy tiện quấy rầy hắn ta, cũng sợ trước khi thi mà tiết lộ chuyện mình đã thành hôn thì sẽ chậm trễ biểu ca phát huy trong thi Hội.
Khi Lục Chi Quân đặt nàng lên giường, dùng bàn tay to vén chăn lên cho nàng, Thẩm Nguyên mở miệng hỏi: “Thời gian trước cữu cữu viết phong thư cho ta, nói biểu ca đã vào kinh.
Qua một thời gian nữa sẽ thông báo kết quả, không biết biểu ca ta thi như thế nào.”
Nghe xong, động tác vén góc chăn của Lục Chi Quân cho thê tử dừng một chút.
Đường Vũ Lâm kiếp trước thành công trúng cử nhân trong thi Hội ở kinh thành.
Lẽ ra hắn ta là nhi tử của một phú thương ở Dương Châu, chỉ cần thông qua thi Hội là đủ rồi, những người tham gia điện khảo đều là muốn vào kinh làm quan.
Sau khi Đường Vũ Lâm lấy được thân phận cử nhân, rồi quay lại Dương Châu, dựa vào địa vị và tiếng tăm của phụ thân hắn Là Đường Văn Bân ở Dương Châu, việc phong cho hắn làm quan địa phương sẽ không thành vấn đề.
Cử nhân của Đại Kỳ cũng giống như quan lại trong kinh, các thuế dịch vụ cũng có thể được giảm bớt.
Chờ sau khi trở lại Dương Châu, nếu tri phủ thăng đường, cử nhân thậm chí còn có quyền ngồi ngang hàng với tri phủ ở nha môn.
Nhưng cho dù là như thế, Đường Vũ Lâm vẫn lựa chọn từ bỏ những gì hắn ta được lựa chọn là sống trong an ổn và giàu có nhất, thay vào đó vào kinh làm quan không chút do dự, bắt đầu từ một tuần tra cửu phẩm nho nhỏ.
Những tâm tư còn sót lại của Đường Vũ Lâm đã được vạch trần rõ ràng.
Không gì khác hơn là muốn đến gần Thẩm Nguyên, người đã gả làm phụ nhân.
Cho dù là không cưới được nàng, hắn ta cũng muốn nhìn nàng từ xa.
Mấy ngày nay, Lục Chi Quân đã phái người theo dõi hành động của Đường Vũ Lâm ở trong kinh thành.
Đường gia giàu có, Đường Vũ Lâm là đại thiếu gia, nơi ở đều là khách điếm xa hoa nhất trên đường chính, sau khi thi xong, hắn ta liền ra lệnh cho hạ nhân đi khắp nơi mua y phục và trang sức cho Thẩm Nguyên, cực kỳ ân cần.
Thẩm Nguyên thấy Lục Chi Quân lại bắt đầu suy nghĩ gì đó, liền lo lắng hỏi hắn: “Quan nhân… Sao ngài lại im lặng thế?”
Lục Chi Quân nghe thấy thê tử dịu dàng gọi xong, liền nhẹ nhàng nhéo hai gò má mềm mại của nàng.
Giọng điệu của hắn coi như dịu dàng, nhưng giọng nói lại giống như ra lệnh: “Không được nhắc đến hắn.”
Thẩm Nguyên hơi mở môi, lại nghe giọng nói của nam nhân trầm xuống rất nhiều không dễ phát hiện ——
“Sau này ở trước mặt ta, không được nhắc tới Đường Vũ Lâm nữa.”
——
Một tháng sau.
Vĩnh An Hầu phủ, Linh Lung Hiên.
Mấy ngày trước Thẩm Du vừa gả cho thứ trưởng tử của Ngạc quận công Chung Lăng, hôn sự này của nàng ta được sắp xếp rất vội vàng, Chung Lăng vừa mới hoàn thành hôn lễ xong, lễ tiết của hôn lễ là như người vấn chinh nạp sính nóng lòng chạy tới, hai người cũng vội vàng kết thành một đôi phu thê.
Hôm nay thời tiết kinh thành coi như nắng tốt, nhưng hai ngày trước, cột cơn gió ác từ đâu đó ập đến, nó thổi bay tấm lụa đỏ buộc trên cột của Hầu phủ.
Thẩm Hàm cảm thấy chẳng qua Thẩm Du gả cho thứ tử Ngạc quận công làm vợ kế, không có gì đáng tự hào, tuy rằng hắn làm việc không tệ ở trong triều, nhưng ngay cả một tước vị cũng không có.
Còn chưa bằng Lục Kham đâu.
Mà Lục Kham so với Chung Lăng mạnh hơn gấp trăm lần.
Thẩm Hàm không biết rốt cuộc Thẩm Du nghĩ thế nào mà lại đi gả cho thứ tử, người không vợ làm vợ kế, thế mà còn dám diễu võ dương oai ở trong Hầu phủ.
Tuy nhiên, cũng may thứ tỷ phiền phức này đã gả ra ngoài, hiện giờ huynh đệ tỷ muội trong Hầu phủ chỉ còn lại đích huynh Thẩm Hạng Minh cùng một mẹ với nàng, còn có thứ muội nhát gan như gà là Thẩm Mộc.
Lưu thị cầm chuỗi phật châu trong tay, oán giận với Thẩm Hàm nói: “Hôm nay là yến tiệc đầy tháng của cháu trai con, trưởng tỷ con cũng không mời chúng ta tham dự yến tiệc, một chút cũng không coi người Thẩm gia chúng ta là người nhà mẹ đẻ.
Đây chính là tìm được một chỗ dựa vững chắc như Trấn Quốc Công, rồi cái mắt mọc lên đỉnh đầu luôn rồi.”
Nghe Lưu thị cười nhạo, Thẩm Hàm lại nói: “Nhưng hài nhi nghe nói, chuyện không cho người Thẩm gia dự tiệc là ý của Trấn quốc công?”
Lưu thị xùy một tiếng, lại nói: “Trấn quốc công làm sao có thể có thù oán gì với Hầu phủ chúng ta chứ, không phải do trưởng tỷ con xúi giục à.”
Nói đến chỗ này, Lưu thị nhấp một ngụm trà, giọng hơi hậm hực nói: “Trưởng tỷ con, chỉ có thể nở mày nở mặt trong bữa tiệc đầy tháng này, dựa vào tính tình cường thế của Trấn quốc công, sau khi nàng sinh con xong thì phải để cho nàng nuôi con ở trong phủ.
Vả lại nàng vốn có tướng bạc mệnh yếu ớt, lại là người sợ mưa, không thể đi đâu được.
Mấy ngày trước, chúng ta đưa mấy quả sâm ngàn năm đến công phủ, không biết nàng có dùng hay không.
Trước tiên để cho nàng bồi bổ thân thể đi, sau đó mau chóng mang thai đứa nhỏ, kế hoạch của chúng ta, thừa dịp con trước mười sáu tuổi thì mau chóng thực hiện đi.”
Thẩm Hàm gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, tuy nói nàng không