Thẩm Nguyên và phu nhân đứng dưới Toàn Tiêm đình, nơi này tương đối rộng rãi, bên trong còn có ba bàn tiệc đặt trà và điểm tâm.
Mà cách cầu phao đặt ở hồ Hạm Đạm nhìn lại, còn có một mái hiên cong vểnh, nhà thủy tạ ba mặt rộng rãi, trong nhà thủy tạ cũng có đặt bảy, tám bàn tiệc có đặt trà và điểm tâm, những người ngồi đều là những quan quyến hoặc thê tử thế gia có quan hệ không gần với Thẩm Nguyên.
Chắc Thẩm Du đến từ nhà thủy tạ.
Trước khi Sóc ca nhi chưa được ôm đi, Thẩm Nguyên đứng cùng hai vị phu nhân nói chuyện, từ góc độ này của nàng, không nhìn thấy gương mặt như đang kiện cáo của hai vị phu nhân Cao và Kiều.
Thẩm Nguyên nhìn thấy thái độ ngượng nghịu và không thể ra vẻ ta đây được của Thẩm Du, tất nhiên là muốn trực tiếp đuổi khách ngay.
Tuy nói từ sau khi nàng mang thai, vẫn ở trong nội trạch, cũng chưa từng ra khỏi đại môn công phủ, nhưng Thẩm Nguyên sống hai đời, hiểu rõ đại khái tình hình của một vài thế gia trong kinh thành.
Vị quan viên mà Thẩm Du gả, là thứ trưởng tử của Ngạc quận công.
Nhưng mấy năm gần đây, Ngạc quận công mang bệnh nặng, đích trưởng tử bởi vì thanh danh quá tệ, đến nay vẫn chưa có thế gia cao quý nào dám đem khuê tú nhà mình đưa vào Quận công phủ, cho nên Quận công thế tử Chung Quyết vẫn chưa thành hôn.
Ngạc quận công phủ và Trấn quốc công thường xuyên qua lại, bởi vì Quận công phu nhân và Lục lão thái thái có mối quan hệ tốt, trước mắt, Quận công phu nhân đã đến Vân Úy Hiên nói chuyện với Lục lão thái thái rồi.
Mà vị thứ trưởng tử, trượng phu của Thẩm Du, rất nhiệt tình tham gia yến tiệc của những thế gia này, bởi vì xuất thân và địa vị hạn chế nên luôn muốn thông qua các bữa tiệc như vậy để trèo lên trên, sau này đường làm quan có thể thuận lợi hơn một chút.
Vừa nhìn thấy Thẩm Du, trong lòng Thẩm Nguyên đã có phỏng đoán.
Nàng ta tới đây không nhất định là đến gây sự, hoặc là muốn chướng mắt nàng.
Nói không chừng chính là trước khi Chung Lăng đến phủ, dặn dò chuyện gì đó với nàng ta, để Thẩm Du đến đây làm quen với tình cảm tỷ muội với nàng.
Tình cờ có một thành viên trong nội các bị bỏ trống, sợ là Chung Lăng muốn thông qua quan hệ giữa Thẩm Du và nàng, để đạt được mục đích thăng quan chức của mình.
Nghĩ đến đây, giọng Thẩm Nguyên bình tĩnh ra lệnh với Thẩm Du: “Ta và phu nhân bên cạnh còn có chuyện quan trọng để nói, muội muội ở chỗ này không tiện, cứ về nhà thủy tạ ở hồ Hàm Đạm ăn mâm cỗ của ngươi đi.”
Thẩm Du cầm chiếc khăn mềm trong tay, tất nhiên là không thể ngờ thái độ của Thẩm Nguyên đối với nàng ta lại lạnh lùng như vậy.
Câu đầu tiên mở miệng nói chuyện với nàng ta là muốn đuổi khách!
Thẩm Du che giấu hết sự phẫn uất trong lòng, cố ý cụp mi mắt xuống trước mặt những phu nhân còn lại, trong giọng nói bất bình càng thêm trầm trọng: “Trưởng tỷ…”
Cao phu nhân và Kiều phu nhân nhìn bộ dạng của Thẩm Du, giống như là một bộ dạng bị mắc kẹt không muốn rời đi, giống như một con ruồi không thể đuổi được, trên mặt đều lộ ra vẻ chán ghét nhàn nhạt.
Tuy nhiên, hành động này của Thẩm Du lại làm nổi bật tâm ý của các nàng.
Thấy các vị phu nhân đang đứng, Thẩm Nguyên không để ý Thẩm Du nữa, liền dịu dàng nói: “Đứng cũng lâu rồi, các vị tỷ tỷ muội muội, lại ngồi dùng chút trà và điểm tâm đi.”
Dứt lời, ba cái bàn bốn góc Bát Tiên lần lượt vây quanh nữ quyến.
Thẩm Du lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của các quan quyến, bị lời nói nhẹ nhàng của Thẩm Nguyên làm cho sửng sốt, có thể nói là ra lệnh.
Không biết là vì sao, hiện tại nàng ta nhìn Thẩm Nguyên, liền cảm thấy khí thế của nàng hơn trước đây rất nhiều, thật đúng là rất có phong thái của chủ mẫu thế gia.
Vừa nghĩ đến chỗ này, trong lòng Thẩm Du lại bắt đầu chua xót.
Nước trà trên bàn đã nguội, trong chén là trà xanh có nguồn gốc từ Lư Châu, lúc trước các chư vị nữ quyến đã thêm nước mấy lần, hương vị có phần bị pha loãng.
Thẩm Nguyên không để ý đến Thẩm Du, để nha hoàn thêm trà mới cho phu nhân.
Thẩm Du đứng ở mép đình, coi như có nhãn lực tốt không cản đường bọn nha hoàn.
Nàng ta thấy ba bàn phu nhân đều dùng trà cụ là chén trà được nung bằng lò có vết nứt men xanh, tạo hình rất cổ xưa và tao nhã.
Mà bây giờ thứ mà những nha hoàn dâng lên là chén trà được nung bằng lò mỏng xuyên thấu, Thẩm Du từng thấy bộ trà được nung bằng lò của tiền triều trong thư phòng của Thẩm Hoằng Lượng, ông đã từng nói với Thẩm Du, nói lò này lấy mã não làm men, kết cấu ẩn chứa sự tao nhã nhất.
Phụ thân vẫn nhớ đến bộ dạng cao quý của nó, nhưng lại không ngờ Quốc công phủ lại đột ngột lấy ra ít nhất năm bộ trà cụ được nung bằng lò.
Những món ăn bày trên bàn Bát Tiên không khác gì bàn tiệc trong nhà thủy tạ, phía trên đặt một hộp bánh chín cung được chạm khắc sơn mài, bên trong bày bánh phúc quýt[1], kẹo hạt thông[2], mứt anh đào[3], bánh hương phỉ vàng độc đáo[4].
Thẩm Nguyên thấy Thẩm Du chưa có ý thức phải rời đi, liền không chuẩn bị khách khí với nàng ta nữa, vừa định mở miệng để cho mấy nha hoàn khiêng nàng ta đi, Cao phu nhân lại mở miệng nói: “Quốc công phu nhân, ta thấy thứ muội của muội đã đến rồi, cũng để cho nàng ta ngồi một lát đi, tán gẫu với chúng ta vậy.”
Thẩm Nguyên thấy Cao phu nhân nói vậy, hơi nhếch mép, trong lòng có lẽ đoán được ý đồ của nàng ấy, liền gật đầu, đồng ý việc này.
Tâm trạng Thẩm Du lập tức nhảy nhót lên.
Vẫn là Cao phu nhân người ta có lý, nàng ta đến thì đã đến rồi, Thẩm Nguyên không cho nàng ta ngồi ở đây một lát thì quá thất lễ rồi.
Thẩm Du đang cao hứng, nhưng khi nàng ta nhìn thấy cái ghế mà nha hoàn mang tới cho nàng ta thì sắc mặt hơi thay đổi.
Phu nhân bên cạnh đều là những chiếc ghế nhỏ hải đường[5] có chạm khắc hình hoa sen mà ghế nàng ta phải ngồi lại là ghế nhỏ bằng gỗ Hoàng Hoa Lê[6].
[6] Theo mình tìm hiểu thông qua hình ảnh thì gỗ này hay dùng để làm cái ghế gập mà Thẩm Du ngồi.
Tên gọi khác của ghế nhỏ này chính là ghế gập[7], là ghế ngồi của hạ nhân, còn có tiểu dân phố phường!
Sắc mặt Thẩm Du hơi cứng đờ, lại nghe Cao phu nhân thúc giục nói: “Sao Chung phu nhân không ngồi xuống?”
Trượng phu của Cao phu nhân là Lại bộ thượng thư Cao Hạc Châu.
Chung Lăng trước đây cố ý dặn dò Thẩm Du, nếu trưởng tỷ Thẩm Nguyên của nàng ta thật sự không nể mặt nàng ta, vậy người mà nàng ta ưu tiên hàng đầu chính là phải tìm được cơ hội tiếp xúc với Cao phu nhân.
Nếu thật sự có thể thân thiết với Cao phu nhân, việc thăng chức của Chung Lăng có thể nhanh hơn một chút.
Mà Chung Lăng còn nói, ngoại trừ Thẩm Nguyên, người không thể đắc tội nhất chính là Cao phu nhân.
Lục Chi Quân rất ít khi tự tay trộn lẫn việc thăng chức và cách chức quan chức, mà loại quan viên ngũ lục phẩm như Chung Lăng, địa vị trong triều là người có địa vị xấu hổ nhất, đắc tội với Cao Hạc Châu thì sẽ bị hạ xuống mấy cấp, muốn vươn lên thì thậm chí còn khó hơn.
Sau khi Chung Lăng thành hôn còn nói với Thẩm Du, nói nếu dựa theo tốc độ bình thường, sau khi hắn thông qua xếp hạng khảo hạch của quan lại, còn phải đảm nhiệm thêm vài năm nữa, đi Bố chính sứ ty khác, ví dụ như Phúc Kiến, Sơn Đông, Thiểm Tây, Quảng Tây, lại làm Thanh lại ty vài năm nữa.
Chờ sau khi ngoại nhậm chức quay về kinh, còn phải chịu đựng vị trí thị lang này trong vài năm thì mới có khả năng tiến vào Nội Các.
Chờ sau khi hắn vào Các, sợ là cũng phải hơn bốn mươi tuổi.
Thẩm Du không đợi lâu như vậy, đến lúc đó nàng đã là lão bà rồi.
Vì vậy, Thẩm Du không dám đắc tội với Cao phu nhân, vội vàng dựa theo lời của nàng, sắc mặt ngượng ngùng ngồi trên ghế con.
—— “Ngươi vừa mới gả làm phụ nhân, tuổi còn nhỏ, trong khi tuổi của ta cũng lớn hơn ngươi một tuần, bởi vì tỷ tỷ ngươi có giao hảo với ta, cho nên muốn nói với ngươi vài câu, Chung phu nhân không ngại chứ?”
Cao phu nhân dứt lời, Thẩm Du lập tức nịnh nọt trả lời: “Không ngại, Cao phu nhân nhắc nhở muội muội, là phúc khí của muội muội.”
Kiều phu nhân nghe xong, mí mắt giật giật.
Ai thèm nhận người này là tỷ muội chứ?
Các nàng không muốn nhận Thẩm Du là muội tử đâu.
Cao phu nhân lúc này hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì, trưởng tỷ ngươi không quan tâm đến tình cảm tỷ muội, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, vì sao phải nói như vậy chứ?”
Thẩm Du thầm cảm thấy giọng điệu của Cao phu nhân rõ ràng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Tâm trạng nàng không ổn, thì ra nàng định bất bình thay Thẩm Nguyên à.
Trách không được để cho nàng ta ngồi cái ghế này, xem ra là muốn làm nhục nàng ta.
Thẩm Du lập tức giả vờ không khỏe, liền muốn cáo từ rời đi.
Thẩm Nguyên ra lệnh nha hoàn ngăn cản nàng ta, ngữ điệu thản nhiên nói: “Lời của Cao phu nhân đã nói hết rồi, muội muội không tiện để cho nàng câm miệng sao? Hơn nữa công phủ có y sư, nếu cơ thể ngươi thật sự khó chịu thì để bọn họ đến đây xem cho ngươi một chút.”
Thẩm Du nghe xong lời của Thẩm Nguyên, sắc mặt thật sự trở nên hơi trắng bệch.
Nàng ta thực sự tự làm khổ mình.
Thẩm Nguyên vốn có thù oán với nàng ta, hiện tại đã quen sống an nhàn, cũng không còn sự nhát gan và yếu đuối như trước, bắt đầu có thói kiêu căng chảnh chọe, học cách trêu chọc người khác.
Thẩm Du nghĩ như vậy, cũng quyết định muốn trả thù Thẩm Nguyên gấp bội.
Sau khi nàng ta tức giận quay về chỗ ngồi, liền nhìn thấy Cao phu nhân có búi tóc cao, mặc áo sam giao lĩnh[8] nói: “Trước khi Chung phu nhân đến, cũng không biết thông báo cho trưởng tỷ ngươi một tiếng mà tùy tiện đến đây.
Ngươi làm như vậy, cũng làm cho trưởng tỷ ngươi không chuẩn bị gì cả.
Ta ngược lại không hiểu rõ lắm, rốt cuộc là Chung phu nhân không hiểu lễ nghĩa hay là cố tình muốn trưởng tỷ ngươi bị bẽ mặt?”
Thẩm Du không nghĩ rằng Cao phu nhân lại còn chất vấn nàng ta, tuy nói nàng ta là thứ nữ, nhưng cũng được Thẩm Hoằng Lượng sủng ái, ở trong Hầu phủ, chủ mẫu Lưu thị cũng chưa từng nói chuyện như thế với nàng ta đâu.
Ai đã bướng bỉnh từng muốn ra khỏi nhà, thực sự bị một người ngoài dạy cho một bài học!
Thẩm Du giống như có gai nhọn trên lưng, nhưng vì không dám đắc tội với Cao phu nhân, chỉ khẽ run cánh môi, không nói câu nào.
Cao phu nhân lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Ngươi không cần cảm thấy oan ức đâu, cũng đừng nổi hưng giả bộ nhu nhược khóc lóc trước mặt người khác nữa, lúc trước là thứ nữ không quan trọng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng làm vợ kế của người khác rồi.
Đã là chính thê, cũng là quan quyến, đã là như thế, thế mà không hiểu những đạo lý này sao?”
Câu nàng hỏi, không pha trộn bất kỳ cơn giận dữ nào nhưng từng câu từng chữ đều chứa kim châm, thứ nữ gì đó, làm vợ kế gì đó, tất cả đều chọc trúng chỗ đau của Thẩm Du.
Thẩm Du không khỏi tức giận đến hơi phát run.
Kiều phu nhân lúc này cũng mở miệng nói: “Vừa rồi ngươi còn nói, trưởng tỷ ngươi ngay cả tiệc cưới của ngươi cũng không đi, nhưng ngươi có biết không, hai tháng đầu trưởng tỷ ngươi còn đang mang thai, lúc sắp sinh sao có thể ra phủ đi tham gia hôn yến của ngươi được.
Ta ngược lại muốn hỏi một chút, trưởng tỷ ngươi khi có thai, ngươi đến công phủ thăm được mấy lần?”
Thẩm Du không nghĩ rằng trong số những người đã tấn công mình lại có thêm một vị Kiều phu nhân.
Nàng ta cố gắng kìm nén cảm xúc, cũng theo bản năng muốn dùng ánh mắt cầu xin Thẩm Nguyên giúp đỡ.
Thẩm Du cảm thấy Thẩm Nguyên tốt xấu gì cũng là trưởng tỷ của nàng ta, nàng ta thảm như vậy, nàng chung quy phải giúp nàng ta chứ.
Nhưng Thẩm Nguyên ngay cả một chữ cũng không nói với nàng ta, đôi mắt mềm mại ấy giống như đầm sâu trầm tĩnh, khi nhìn về phía nàng ta, không hề có bất kỳ tình cảm nào đáng nói.
Cao phu nhân lúc này quay đầu lại, lúc nói chuyện với Thẩm Nguyên, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, nói: “Lão Cao nhà chúng ta tuy là đích trưởng tử của Hầu phủ, nhưng không phải là thế tử, năm đó khi ta gả cho hắn, người nhà mẫu gia đều không quan tâm đến ta.
Sau khi hắn vừa vào Lại bộ, còn chưa lên Thượng thư đâu thì đã có mấy người nhà mẹ đẻ muốn thăng quan, đột nhiên thân thiết với ta.
Nguyên nhi à, đây đều là muốn bám dính vào muội ấy, muốn muội giúp đỡ để kiếm thể diện, về sau muội không cần để ý tới những người này nữa, đừng nuôi vài con sói mắt trắng không biết tốt xấu làm gì.”
Thẩm Nguyên dịu dàng gật đầu, dịu dàng trả lời: “Tỷ tỷ nói có lý, muội muội nhớ kỹ.”
Thẩm Du không thể kiềm chế được biểu hiện của mình nữa, lông mày đều nhíu vào nhau, thừa dịp các phu nhân bắt đầu nói chuyện vui vẻ, không thèm đoái hoài gì đến nàng, nàng xám xịt rời khỏi Toàn Tiêm Đình.
“Ai da ——”
Thẩm Du chuẩn bị đi xuống bậc thang đá, nhưng lại trật chân, ngã mạnh xuống đất, còn suýt nữa ngã xuống hồ Hạm Đạm bên cạnh.
Bộ y phục mới may cũng dính một mảnh bùn đất lớn, khiến cả người nàng chật vật không chịu nổi, sau khi nha hoàn đỡ nàng dậy, Thẩm Du còn đem oán hận của mình đối với Thẩm Nguyên cùng hai phu nhân nọ chuyển đến người nha hoàn, giơ tay vung tay tát nàng ta một cái.
“Trên thềm đá này có rêu, sao ngươi không nhìn ra sao, ngươi là muốn cố ý khiến chủ tử ngươi ngã xuống sao?”
Tiểu nha hoàn đau khổ che hai má lại, nhưng đành phải nhận sai với Thẩm Du.
Sau khi trượng phu của Thẩm Du là Chung Lăng rời khỏi bữa tiệc từ chỗ sảnh nam, liền nhìn thấy y phục của nàng bẩn thỉu, tóc mai hơi tán loạn.
Lại nói Chung Lăng bây giờ đã đứng tuổi, mặc dù ngoại hình có thể nói là một câu đứng đắn, nhưng so với Lục Kham thì lại kém xa, thậm chí có thể nói là tầm thường.
Vả lại lúc trước hắn từng có vợ, thân hình trông hơi béo phệ.
Thẩm Du cảm thấy mình nhỏ tuổi hơn mình, cưới được một người đàn bà góa vợ như vậy là một may mắn mà Chung Lăng đã tu luyện trong mấy đời, nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của nàng, dù sao Chung Lăng cũng phải an ủi nàng vài câu.
Nhưng khi nàng nói chuyện vừa xảy ra với Chung Lăng, thay vì thể hiện sự thương hại, mắt Chung Lăng lại lóe lên một tia kinh tởm mờ nhạt.
Thẩm Du nhìn vẻ mặt này của hắn, nhất thời chùng xuống.
Chung Lăng lạnh lùng hỏi: “Ngươi đắc tội với Cao phu nhân?”
Thẩm Du buồn bực trả lời: “Không phải ta muốn đắc tội với nàng, là ngay từ đầu nàng đã không nhìn thẳng vào mắt ta, mũi không nhìn mũi, mắt không nhìn mắt.
Ngược lại ta chịu uất ức ở trên bàn tiệc kia kìa, sao quan nhân không giải quyết giúp ta đi?”
Chung Lăng giật giật tay áo, hơi trầm giọng trả lời: “Ngươi làm mất mặt ta, còn suýt nữa chặt đứt con đường làm quan của ta, lại còn muốn ta an ủi ngươi sao?”
Dứt lời, nam nhân ghét bỏ nhìn nàng một cái, sau đó tự mình đi về phía xe ngựa, ngay