Đầu Thẩm Nguyên hơi thò ra ngoài cửa sổ, nàng dùng đôi mắt đẹp tìm kiếm bóng dáng người rơi xuống nước, ánh chiều tà chảy dài lên thân thể mảnh khảnh của nàng, làm tôn lên làn da trắng nõn đầy nõn nà.
Nàng nhìn về phía xa, thấy người rơi xuống nước giống như một nữ tử trẻ, dường như nàng ta bị sặc mấy ngụm nước hồ, giọng nói lẩm bẩm, khó khăn gọi: “Cứu mạng … A… Cứu ta! Ai có thể cứu cứu ta?”
Thẩm Nguyên thấy nàng ta giống như không biết bơi, trong lòng dần dần lo lắng, nàng cũng không biết nước, mà mấy vị nam tử trẻ tuổi trên cầu đá dường như có chút do dự về việc nhảy cầu cứu người.
May mắn thay, có một chiếc thuyền vẽ gần nữ tử nhất kịp thời chèo thuyền bên cạnh nàng ta, người lái thuyền cũng đưa một mái chèo về phía nàng ta, nữ tử đó đạp nước vài cái, muốn bơi qua nắm lấy mái chèo.
Nhưng dường như lại sặc nước, sau khi cái đầu đầy trâm cài lại chìm xuống hồ nước, liền không thể nổi lên nữa.
Thẩm Nguyên trong lòng hoảng hốt, cũng dùng bàn tay nhỏ nhắn che môi lại.
Đôi mắt phượng thâm sâu của Lục Chi Quân có chút ảm đạm, trong mắt hắn cũng không có gợn sóng gì.
Tuy nhiên, khi những con thú máu lạnh hung dữ trên thảo nguyên nhắm vào con mồi, trong mắt chúng sẽ không bao giờ ẩn chứa sự hung ác, mà chỉ có sự lạnh lẽo và sắc bén gần như bình tĩnh.
Thẩm Nguyên cũng không phát hiện vẻ mặt của Lục Chi Quân lúc này, nàng vẫn nhìn về hướng nữ tử rơi xuống nước kia, lo lắng hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế? Tại sao nữ tử ấy vẫn chưa nổi trên mặt nước?”
Lục Chi Quân lạnh nhạt trả lời: “Có lẽ là bị cỏ nước làm vướng víu.”
Nhìn thấy có một nữ tử xa lạ sắp chết trước mắt mình, tất nhiên trong lòng Thẩm Nguyên không đành lòng, vừa định năn nỉ người ngoài đi cứu nàng ta, nhưng cái hồ này quá sâu, người lạ không liên quan gì đến nữ tử này cũng không thể mạo hiểm tính mạng mà đi cứu nàng ta.
Đúng lúc này, đã thấy một nam tử áo trắng nhảy từ trên cầu đá xuống hồ.
Thẩm Nguyên và dân chúng đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Chi Quân cũng nghe thấy tiếng rơi xuống nước, liền nhíu mày nhìn ra ngoài thuyền, lại thấy nam tử áo trắng kia sau khi chìm xuống đáy hồ, qua một thời gian rất dài cũng không lên khỏi mặt nước, đang lúc Thẩm Nguyên cho rằng người tốt bụng có thể trong quá trình tìm kiếm thiếu nữ kia, cũng bị cỏ nước làm vướng víu rồi rơi vào kết cục thê thảm chết đuối.
Giang Trác bỗng dưng xông vào trong thuyền hoa, nói nhỏ với Lục Chi Quân.
Thẩm Nguyên cầm quạt la, không nghe rõ bọn họ nói gì.
Thì thấy giữa hàng lông mày Lục Chi Quân thực sự nhuộm u ám mà không rõ lý do.
Hắn trầm mặt gật đầu, Giang Trác lại lui xuống.
Với tính mạng con người đang bị đe dọa, Thẩm Nguyên không quan tâm hỏi Lục Chi Quân chuyện gì đã xảy ra, liền dùng mắt nhìn về phía mặt hồ.
“Ào ——” một tiếng.
Nam tử áo trắng nọ cuối cùng cùng lên khỏi mặt nước, thành công tìm được thiếu nữ đang hấp hối kia, dân chúng vây xem nhanh chóng vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng khen ngợi, nhao nhao khen ngợi hành vi của nam tử áo trắng này là dám làm việc nghĩa.
Sau khi nam tử áo trắng kéo thiếu nữ lên bờ, chiếc thuyền hoa của Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân đã dần dần tới gần kè.
Thẩm Nguyên có thể thấy rõ bộ dạng của thiếu nữ ngất xỉu kia, rồi thấy người vừa mới rơi xuống nước, thực sự đích muội của nàng, Thẩm Hàm.
Vẻ mặt của nàng lộ ra một chút kinh ngạc, tuy rằng quan hệ giữa nàng và Thẩm Hàm không được hòa thuận, nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng là muội muội của mình.
Thẩm Nguyên đang lo lắng có nên lên bờ xem tình trạng của Thẩm Hàm không thì lại nghe Lục Chi Quân thấp giọng nói: “Nàng đi lên cũng không giúp được gì đâu, phái Bích Ngô đi qua xem một chút là được rồi.”
Thẩm Nguyên do dự một chút, vẫn nghe theo lời nói của Lục Chi Quân, gật gật đầu.
Nàng quay lại, thì thấy sắc mặt nam nhân có chút ảm đạm.
Thẩm Nguyên thấy Lục Chi Quân một mực nhìn chằm chằm vào nam tử áo trắng dám làm việc nghĩa nọ, nên dịu dàng hỏi: “Quan nhân, ngài biết công tử áo trắng đó sao?”
Lục Chi Quân cầm chén trả lời: “Nhận ra, là đích trưởng tử của Khanh gia Thái thường tự, Dương Trình An.”
Thẩm Nguyên đọc đi đọc lại tên của Dương Trình An, nàng nghe thấy một số tin đồn rằng Thẩm Hoằng Lượng dường như muốn Thẩm Hàm gả cho vị thanh niên tài năng này.
Lục Chi Quân nhìn Dương Trình An.
Hắn nhớ tới kiếp trước sau khi Lục Sóc Hi chém chết Thẩm Hàm, Dương Trình An biết rõ trong lòng Thẩm Hàm không có hắn ta, trong mấy năm làm phu thê với hắn ta, Thẩm Hàm cũng thường xuyên buông lời độc ác với vị trượng phu này, nhưng hắn ta vẫn thỉnh chỉ muốn an táng Thẩm Hàm thật tốt.
Lục Chi Quân và Lục Sóc Hi đương nhiên không cho phép việc này, rồi hạ chỉ nghiêm lệnh cấm Dương Trình An chôn cất cho Thẩm Hàm.
Tuy nói Thẩm Hàm phạm tội mưu hại hoàng hậu và long tự, nhưng Lục Chi Quân cũng không muốn làm liên lụy đến người vô tội, cho nên Dương Trình An vẫn bảo vệ được chức quan của mình.
Nhưng Dương Trình An không cảm kích việc này, trái lại vì Lục Chi Quân không chịu cho hắn ta an táng Thẩm Hàm, nên chọn từ quan về hưu, sau khi trở về làm thường dân, liền bắt đầu viết văn chỉ trích việc thống trị của Lục Chi Quân, cùng với quan trường của tân triều.
Cuối cùng, Lục Chi Quân hạ chỉ ban chết cho Dương Trình An, đến kiếp này, Dương Trình An lại mạo hiểm tính mạng cứu Thẩm Hàm.
Giữa hai người này, thật đúng là đoạn nghiệt duyên mà.
Lại nói chỉ huy sứ Kinh Vệ và quan binh cần phải dẹp đường phố, ngăn chặn vụ ẩu đả trên phố, điều tra nghiêm ngặt lệnh cấm lửa và các vấn đề khác, để giữ vững an ninh của kinh thành.
(1)
Nghe tin có người rơi xuống nước, chỉ huy quan binh chạy tới.
Hôm nay, chỉ huy sứ Lục Chi Dương đúng lúc đưa quan binh của mình đến tuần tra tây thành, nơi có Tuyên Vũ môn.
Lẽ ra nếu thấy người rơi xuống nước, Lục Chi Dương vốn không cần đích thân đến đây hỏi thăm, nhưng hôm nay không biết cơn gió nào đã thổi vị gia này tới đây, hắn ta đúng là đích thân đến kiểm tra tình hình của Thẩm Hàm.
Rồi thấy Lục Chi Dương đeo cây kiếm màu đỏ trên thắt lưng, và chiếc áo giáp dài ngang lưng như vảy cá bên ngoài, bài tuệ sặc sỡ trên thắt lưng, đeo đai[1] bên hông, còn treo túi cung và túi mũi tên.
(1)
Hắn ta có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt cũng có sự đẹp trai ngổ ngược, thu hút sự chú ý của các thiếu nữ xung quanh đang xem náo nhiệt.
Dương Trình An lúc này đang cố gắng ấn ngực của Thẩm Hàm, trong môi nàng ta cũng phun ra nước hồ chứa bùn cát.
Bên cạnh Thẩm Hàm là nha hoàn khóc sướt mướt, Lục Chi Dương liếc mắt nhìn nàng ta, rồi dừng mắt trên người Bích Ngô ở một bên.
Hắn ta biết rõ nha hoàn kia mới là nha hoàn của Thẩm Hàm, nhưng người hắn hỏi lại là Bích Ngô: “Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng ta là ai?”
Bích Ngô thành thật đáp: “Hồi Lục chỉ huy sứ, vị nữ tử này là muội muội ruột của phu nhân chúng ta, vừa rồi nàng ấy trượt chân rơi xuống nước, phu nhân liền gọi nô tỳ đến xem nàng ấy.”
Nha hoàn của Thẩm Hàm lúc này cũng xen vào nói: “Hồi nãy, có quá nhiều người trên cầu đá, cô nương chúng ta… Cô nương của chúng ta đã bị đám đông đẩy ngã.”
Vì vậy, Lục Chi Dương nhìn cầu đá cách đó không xa, thấy quả nhiên rất người qua lại, nên thấp giọng dặn dò quan binh bên cạnh vài câu.
Sau khi vài tên quan binh được lệnh, nhanh chóng đi tới cầu đá để duy trì trật tự.
Thẩm Hàm lúc này cũng tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy Dương Trình An sắp có lời mai mối với nàng.
Vẻ mặt Dương Trình An có chút ân cần, nhưng thực ra bộ dạng cũng rất tầm thường.
Trong lòng Thẩm Hàm bỗng dưng trào lên một tia kinh tởm.
Ngước mắt lên lại thấy, nha hoàn của Thẩm Nguyên là Bích Ngô đã đứng ở trước mặt nàng ta, mà bên cạnh nàng, còn có một vị quan gia đẹp trai.
Thẩm Hàm nhìn kỹ, thấy gương mặt của quan gia này thực sự khá giống với Lục Chi Quân, nên đoán ra thân phận của người này.
Hắn ta phải là thất đệ của Lục Chi Quân, Lục Chi Dương.
Đệ đệ cùng mẹ của Lục Chi Quân là Lục Chi Hân đã chết quá sớm, Thẩm Hàm vẫn chưa từng nhìn thấy diện mạo của hắn ta, vả lại người ngoài hay bảo rằng mặc dù Thất công tử của công phủ và Trấn quốc công Lục Chi Quân không phải là cùng một mẹ sinh ra, nhưng cho dù là tính nết hay tướng mạo, Lục Chi Dương giống Lục Chi Quân nhất.
Gần đây tâm trạng của Thẩm Hàm vô cùng đau khổ, ngay cả Lưu thị còn từ bỏ ý định cho nàng ta làm vợ kế của Lục Chi Quân, còn khuyên nàng ta nên an phận gả cho Dương Trình An.
Nhưng nam nhân xấu xí Dương Trình An này, sao có thể xứng đôi với nàng đang ở tuổi thanh xuân chứ, còn xinh đẹp như hoa nữa?
Lúc này, Thẩm Hàm đã quên đi nỗi đau đớn sắp chết, cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn của Lục Chi Dương.
Người thường rơi xuống nước, không cần chỉ huy đích thân đến xem xét.
Lục Chi Dương đã đích thân tới đây một chuyến, còn hỏi thăm tình trạng của nàng ta, đến tận bây giờ thấy nàng ta tỉnh lại mà hắn ta còn chưa đi khỏi nơi này nữa…
Trong lòng Thẩm Hàm dần dần có suy đoán, cũng cảm thấy Lục Chi Dương có chút hảo cảm với nàng ta, liền ra vẻ yếu ớt cảm kích nói với Lục Chi Dương: “Đa tạ chỉ huy sứ đại nhân cứu giúp.”
Dương Trình An sững sờ tại chỗ, không thể tin nhìn về phía thiếu nữ yếu ớt trước mặt.
Rõ ràng là hắn mạo hiểm mạng sống cứu nàng ta, nàng ta cũng biết rõ rằng hắn cứu nàng, sao Thẩm Hàm lại chỉ nói lời cảm ơn với chỉ huy sứ, còn hắn, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.
Dương Trình An nhận ra thân phận của Thẩm Hàm, cũng biết mẫu thân muốn kết thân với Thẩm gia Hầu phủ Vĩnh An, trước đó hắn đã nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Hàm, hắn cũng có hảo cảm với thê tử tương lai này của mình.
Nhưng hành động hôm nay của Thẩm Hàm lại khiến cho hảo cảm của hắn đối với nàng tan mất hầu như không còn.
Thì ra nàng là một nữ tử ham hư vinh nịnh nọt, lấy oán báo ơn.
Ánh mắt của Dương Trình An trở nên lạnh lùng.
Lục Chi Dương cũng nhíu mày trả lời: “Cảm ơn bản quan làm gì? Là vị công tử áo trắng phía sau ngươi cứu ngươi kìa.”
Thẩm Hàm liếc mắt nhìn Dương Trình An, lúc này mới chiếu lệ nói: “Đa tạ ân cứu mạng của Dương công tử.”
Khi nha hoàn nâng Thẩm Hàm từ trên mặt đất lên, Bích Ngô thấy nàng không có việc gì, cũng rời khỏi nơi này đi tìm Thẩm Nguyên để thông báo việc này.
Sau khi Bích Ngô rời đi, Lục Chi Dương cũng đưa quan binh rời khỏi chỗ Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm nhìn bóng lưng của Lục Chi Dương đi xa, thầm nghĩ Lục Chi Dương năm nay hai mươi hai tuổi, nhưng vẫn chưa được Lục lão thái thái hứa hôn sự.
Nói cho cùng Lục Chi Dương cũng là đích trưởng tử của công phủ, nhân trung chi long.
Cha mẹ đã không cho phép nàng ta đánh chủ ý lên Lục Chi Quân nữa, vậy nàng liền lui về mà yêu cầu thứ hai, gả cho người mà nàng ta có hảo cảm, vả lại có phần giống Lục Chi Quân là tốt rồi.
Thẩm Hàm lại nghĩ tới Lục Chi Dương chưa tách ra khỏi nhà của Lục gia, chờ sau khi nàng ta gả qua, cũng có thể ở trong viện Trấn Quốc Công phủ.
Thẩm Nguyên ngàn phòng vạn bị, nhưng nàng không ngờ rằng nàng ta còn có thể có một cách khác để sống trong Trấn Quốc Công phủ.
Cho dù nàng ta không thể làm nữ nhân của Lục Chi Quân, vậy nàng ta cũng phải báo đáp Thẩm Nguyên chứ, không thể cho nàng sống thuận lợi được.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa vừa lên.
Thấy bên cạnh thuyền hoa không có thuyền, đầu Vương Lục mới nhô lên khỏi mặt nước.
Sau khi Giang Trác kéo hắn ta lên mặt thuyền, hai người nhanh chóng vào trong khoang, vừa tránh tai mắt vừa nói chuyện.
Giang Trác đưa cho hắn ta một chén canh nóng, lập tức hỏi: “Vị công tử vừa mới nhảy vào cứu người kia, có phát hiện ra ngươi không?”
Vương Lục lắc đầu trả lời: “Không phát hiện, chút bản lĩnh này ta vẫn có mà.”
Giang Trác lệnh cho hắn ta sau khi Thẩm Hàm rơi xuống nước, liền tìm cơ hội túm lấy cổ chân nàng ta, khiến nàng ta trực tiếp chìm xuống đáy rồi chết đuối, nhưng không ngờ Dương Trình An biết bơi, vẫn cứu được Thẩm Hàm.
Lục Chi Quân muốn làm việc này một cách âm thầm.
Kỳ thật cho dù sau khi Thẩm Hàm chết, Thẩm Hoằng Lượng trình vụ án lên Đại lý tự, thì không thể tra ra được gì.
Nhưng người hắn ta phải giết dù sao cũng là muội muội ruột của phu nhân, việc này vẫn phải làm một cách âm thầm chút.
Giang Phong đã cùng công gia và phu nhân lên bờ, đi xem lễ hội đèn lồng Thất Tịch, nhưng Giang Trác chắt tay trước người, nghĩ một cách giải quyết khác cho vấn đề này.
Hắn nghĩ, hắn vẫn không thể để Thẩm Hàm sống qua đêm nay, bằng không công gia nhất định sẽ trách tội hắn.
Trong thuyền hoa, Thẩm Nguyên vừa uống một chén rượu bông tuyết, lúc đi dạo đèn hội, thừa dịp Lục Chi Quân không quan sát, lặng lẽ uống một ít rượu gạo mà thương nhân đưa cho nàng nếm thử.
Tửu lượng của nàng là ba chén gục ngay, nhưng vẫn cứ nghiện uống.
Sau khi Lục Chi Quân phát hiện Thẩm Nguyên say, liền thấy hai mắt nàng lim dim, bước chân cũng hơi loạng choạng, ngay cả hoa đăng trong tay cũng không cầm được.
Lục Chi Quân bất đắc dĩ cầm lấy hoa đăng từ trong bàn tay nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng hỏi: “Nàng uống bao nhiêu rượu đấy?”
Thẩm Nguyên cười ha hả một tiếng.
Gió đêm hơi lạnh, mỹ nhân mặc váy hơi mỏng, đúng lúc Lục Chi Quân ôm nàng vào lòng, quanh thân Thẩm Nguyên cũng thấm đầy mùi hương nhẹ của gỗ mun và trầm hương.
Sau khi vào xe ngựa, nàng liền ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực hắn.
Lục Chi Quân dùng cánh tay thon dài vòng qua vòng eo con kiến của nàng, rồi lại nghe Thẩm Nguyên thì thào kêu lên: “Vân tiên sinh…”
Lục Chi Quân nhíu mày, cũng không mở miệng nói chuyện.
Một là sợ Thẩm Nguyên giả say lừa hắn.
Thứ hai cũng cảm thấy, giọng điệu của Thẩm Nguyên khi gọi Vân tiên sinh có hơi quái dị.
Âm điệu cực kỳ mềm mại, như chim yến nỉ non, đồng thời có chút ý tứ lưu luyến.
Thật giống như là đang gọi chồng mình vậy.
Trong lòng Lục Chi Quân chợt cảm thấy nghi ngờ thì Thẩm Nguyên lại mềm giọng nói: “Quan nhân…”
Hắn thấp giọng ừm.
Thẩm Nguyên nói tiếp: “Tối nay ta rất vui vẻ, đã lâu lắm rồi chưa từng vui vẻ như vậy.”
Lục Chi Quân cúi đầu nhìn thê tử trong ngực, đáy mắt hiện lên thêm chút ôn hòa.
“Vui vẻ là tốt rồi.”
“Nhưng quan nhân ngài không vui.”
Giọng Lục Chi Quân ấm áp nói: “Không có không vui.”
Thẩm Nguyên lẩm bẩm: “Đừng không vui.”
Lục Chi Quân dùng bàn tay to đỡ gáy Thẩm Nguyên, rồi nghiêng người khẽ gõ nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng, trả lời: “Được.”
Thẩm Hàm vừa rơi xuống nước, tất nhiên sẽ không đi dạo nhiều trong chợ đêm Thất Tịch.
Bánh xe ngựa Vĩnh An Hầu phủ lộc cộc đi trên đường, trên người Thẩm Hàm khoác lên mình một chiếc áo choàng mà nha hoàn vừa mới mua, nàng run lên vì