Ngoài cửa sổ mưa to gió lớn đã ngừng lại một lúc, mưa đọng đang rơi dọc theo mương mái hiên, ào ào rơi trên sàn đá xanh.
Thẩm Nguyên nhớ rằng lúc nàng được Lục Chi Quân ôm vào khuê phòng, canh giờ vừa qua khỏi buổi trưa, nhưng canh giờ bây giờ đã đến giờ Tuất.
Cơn mưa vừa dứt, Thẩm Nguyên có thể cảm nhận rõ ràng Lục Chi Quân vẫn không có biểu hiện thỏa mãn gì, nhưng bởi vì vừa rồi bị kéo căng người mà bất lực khóc ra tiếng, hắn mới lựa chọn thả nàng một con ngựa, không đòi hỏi nàng quá nhiều.
Chiếc áo màu xanh biếc mới làm đang nằm đáng thương trên thảm nhung, Thẩm Nguyên bị hắn ôm trở lại giường nằm xuống trước, còn liếc nó một cái.
Kỳ thật cho dù Lục Chi Quân không dùng bàn tay to xé nó ra thì chiếc áo mới làm này nàng cũng không mặc được.
Trước đây, hắn rất ít khi có hành động thô lỗ, thậm chí là thô bạo như vậy, Thẩm Nguyên mơ hồ cảm thấy trong lòng Lục Chi Quân dường như tích tụ chút buồn bực.
Vốn định chờ hắn vui vẻ rồi tìm thời cơ hỏi han hắn, nhưng bây giờ Thẩm Nguyên ngay cả sức nâng ngón tay cũng không có, chỉ có thể mở đôi mắt mềm mại như nước, không tiếng động nhìn hắn.
Bóng lưng của nam nhân rộng lớn và vững chãi, phía trên tràn đầy cơ bắp rắn chắc, đầy sức mạnh nam tính.
Thẩm Nguyên cảm thấy mình bình tĩnh lại một chút, vừa định mở miệng hỏi nam nhân tại sao.
Lục Chi Quân lại mở miệng trước, giọng nói trầm thấp gọi nàng: “Nguyên nhi.”
Thẩm Nguyên chớp chớp mắt, rồi nghe hắn lại nói: “Nguyên nhi, nàng phải nghe lời, sau này phải nghe lời ta.”
Nàng không rõ vì sao Lục Chi Quân đột nhiên nói một câu như vậy, vả lại giọng điệu của hắn trông có vẻ bình tĩnh, nhưng lại giống như ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Thẩm Nguyên không nhìn thấu, nhưng cũng biết nam nhân lúc này cần nàng cho hắn một câu trả lời khẳng định, giọng nói dịu dàng vừa định trả lời hắn một chữ ừm, nhưng vì bây giờ nàng thật sự rất yếu, nên khi thốt ra tiếng đó, lại nghe rất giống một tiếng yếu ớt: “A…”
Lục Chi Quân nghe được âm thanh mềm mại này của Thẩm Nguyên, liền xoay người nhìn nàng, thấy vẻ mặt của thê tử hơi xấu hổ, gương mặt lạnh lùng của hắn cuối cùng cũng lộ vẻ ôn hòa nhàn nhạt.
Hắn lại ôm Thẩm Nguyên lên, vừa vén tóc xõa lung tung ra sau tai nàng, vừa dịu dàng hỏi: “Muốn đi tịnh phòng à?”
Dù Lục Chi Quân gọi nước vài lần, nhưng trên người hai người đều toát mồ hôi.
Thẩm Nguyên suy nghĩ chốt lát, cuối cùng thẹn thùng gật đầu.
*
Sau khi Lục Chi Quân ôm nàng vào thùng gỗ rộng lớn, Thẩm Nguyên mới phát hiện ra lần này, trong thùng tắm hàng ngày của Lục Chi Quân được hạ nhân đặt một cái ghế con.
Như thế, hai chân của nàng có thể đứng trên cái ghế này, sẽ không chìm xuống đáy nước nữa, chịu đau đớn vì nước nóng không đến mũi miệng, cũng không còn phải dùng cánh tay trèo lên người Lục Chi Quân, điều này ngược lại có thể tránh được nam nhân bắt nạt nàng một lần nữa.
Nhưng cho dù vậy, Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân cùng ngâm mình trong một cái thùng tắm, nhưng vẫn cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Từ sau khi hai người vào tịnh phòng, tầm mắt của Lục Chi Quân chưa từng rời khỏi nàng, gương mặt hắn vốn đã đặc biệt sâu thẳm, khi nhìn nàng lại có chút nóng bỏng, càng làm cho Thẩm Nguyên cảm thấy đỉnh đầu tê dại.
Nếu không phải mái tóc đen của nàng bị ướt, thì mái tóc của nàng chắc chắn sẽ bị hắn nhìn chằm chằm cho bay lên mất rồi.
Thẩm Nguyên đưa hai mắt sang một bên, cố ý tránh tầm mắt của hắn, cũng cố gắng bình tĩnh, không muốn mình tỏ ra quá xấu hổ.
Trong lòng nàng nghĩ, nên làm cái gì, phải làm cái gì, để Lục Chi Quân không dây dưa với nàng nữa, liền gác chân lên, định vươn tay đến cái bàn cao bằng gỗ mun bên cạnh thùng tắm, nơi đặt các hạt đậu tắm như cam, tùng, mộc lan trên bàn ngọc.
Nhìn thấy đầu ngón tay sắp chạm vào mấy hạt đậu tắm kia, liền nghe “Ào ào”, tiếng nước chảy róc rách, bàn tay to của Lục Chi Quân đột nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên đang vươn ra ngoài, cơ thể cao lớn và rắn chắc cũng áp sát trước người nàng một chút.
Cùng với sương mù nóng dày đặc, hơi thở chín chắn và trưởng thành của nam nhân đột nhiên lướt qua mái tóc nàng.
Thân thể Thẩm Nguyên vẫn cứng đờ, khi sợ hãi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Nàng lập tức hiểu ý của Lục Chi Quân, cụp mắt xuống hỏi: “Quan nhân… Ngài không thích ở dưới nước mà?”
Lục Chi Quân không lập tức đáp lại nàng, ngược lại đưa tay nhéo nhéo eo nàng, hành động này khiến Thẩm Nguyên nhất thời giẫm lên ghế trống, nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể hô nhẹ rồi ôm lấy bả vai hắn.
Lục Chi Quân thuận thế ôm chặt mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng lại ra vẻ lạnh nhạt hỏi: “Ta nói hồi nào thế, sao ta không nhớ rõ?”
Thẩm Nguyên không thể tin nhìn hắn, đôi môi mềm mại vừa định phản bác lại, liền bị nam nhân nghiêng người chặn lại.
Nàng khóc không ra nước mắt, lại cảm thấy Lục Chi Quân quả thực xấu xa.
Hắn nói rằng hắn không thích ở trong nước mà, hắn đã nói, nhất định đã nói.
*
Sau khi Thẩm Nguyên bị Lục Chi Quân ôm ra khỏi thùng tắm, vẫn còn đang ngất đi vì thể lực không đủ, trên đường được hắn ôm về phòng trong, còn giống như một con mèo nhỏ, đáng thương mà lại bất lực chui vào trong ngực hắn.
Sau khi Lục Chi Quân đặt nàng vào bên trong giường Bạt Bộ, Thẩm Nguyên liền tỉnh lại, nàng khó khăn ngước mắt lên, thấy Lục Chi Quân đã tùy ý khoác một chiếc áo khoác bên ngoài, giống như sắp rời khỏi đây, liền vươn bàn tay nhỏ nhắn, nhẹ nhàng túm lấy góc tay áo của hắn.
“Quan nhân… Nếu ngài không bận công vụ, hãy nằm cùng thiếp một lát đi.”
Lục Chi Quân quay đầu nhìn Thẩm Nguyên, lạnh lùng nói: “Không đi, còn chưa bôi thuốc cho nàng mà.”
Thẩm Nguyên nghe xong, hai gò má đột nhiên nhuộm chút ý hồng.
Khi Lục Chi Quân lấy thuốc mỡ từ cái hộp son phấn trên bàn nhỏ ở một bên, rồi vén góc chăn của nàng lên, hai gò má Thẩm Nguyên giống như quả táo chín.
Có một cảm giác mát mẻ bên dưới.
Thẩm Nguyên cắn môi, đợi nam nhân trưởng thành cuối cùng đã hoàn thành xong mọi chuyện, mới nhỏ giọng hỏi: “Quan nhân, hôm nay ngài bị gì khi ở sảnh Y Điệp vậy? Ngài là… Có qua lại gì với Hàm tỷ nhi không?”
Nghe thấy Thẩm Nguyên lại nhắc tới Thẩm Hàm, trong đôi mắt phượng lạnh lùng của Lục Chi Quân bất ngờ hiện lên một tia không vui, giọng nói cũng trầm xuống rất nhiều: “Muội muội này của nàng, tâm thuật bất chính, ta có hơi ghét nó, sau này nàng không nên qua lại với nó nữa.”
Thẩm Nguyên bỗng dưng nhớ tới, trước đây khi Lục Chi Quân nhắc tới Thẩm Du, cũng có lý do như vậy.
Hắn không thích người Thẩm gia, cũng không thích biểu ca Đường gia Đường Vũ Lâm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên ồm ồm nói một câu: “Thật ra thì mấy muội muội nhà cữu cữu của thiếp thân đều là người rất hồn nhiên, lương thiện… Về phần lý do khiến thiếp thân và Thẩm Du, Thẩm Hàm bất hòa, có lẽ là vì… Chúng ta không lớn lên cùng một nơi…”
Trong lời nói của nàng, ít nhiều có xen lẫn chút cô đơn.
Lục Chi Quân nghe xong, thấp giọng an ủi nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nàng và hai muội muội kia của nàng không phải là người chung đường đâu, cái này cũng không thể trách nàng được.”
Thẩm Nguyên mềm mại ừ một tiếng, lại nói: “Nhưng thiếp thân thật sự có chút nhớ nhung biểu muội ở Dương Châu.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt, trả lời: “Nàng muốn trở về Dương Châu à?”
Thẩm Nguyên bị nhìn thấu tâm tư, chỉ che dấu trả lời: “Ừm… Có nghĩ một chút.”
Lúc này, Lục Chi Quân nhớ tới kiếp trước Thẩm Nguyên cũng giống như bây giờ, lúc nào cũng nhớ cuộc sống ở Dương Châu, thỉnh thoảng sẽ luôn lẩm bẩm nói trong mơ, muốn trở về Dương Châu các thứ.
Nhưng kiếp trước Thẩm Nguyên đến chết, chưa từng có cơ hội trở lại Dương Châu, Lục Chi Quân biết nàng không thích kinh thành cho lắm.
Dù sao khí hậu ở khu vực này cũng khô hơn phủ Dương Châu, Thẩm Nguyên thường xuyên bị chảy máu cam trong một thời gian.
Kết cục bi thảm kiếp trước của nàng không thoát khỏi liên quan với việc hắn cưỡng ép giam cầm nàng bên mình.
Chính vì vậy mà Thẩm Nguyên không có tự do, còn bởi vì giả chết rồi bị gán bởi thân phận của người khác, mới có thể tin tưởng Thẩm Hàm đến như vậy.
***
Vụ án Hồ Luân tham ô, cũng liên lụy đến mấy lang trung và chủ sự của mười ba Thanh lại ty của Hộ bộ, bởi vì phủ Tô Châu và phủ Tùng Giang là hai địa bàn đánh thuế quan trọng đối với Đại Kỳ, mà lần này số ngân lượng đánh thuế tham ô của Hồ Luân cũng đều xuất phát từ hai châu phủ này.
Hai nơi này có ý nghĩa rất quan trọng trong việc đóng thuế của Kỳ triều, cho nên cuối cùng hoàng đế cũng hạ thánh chỉ trong sự bày mưu tính kế của Lục Chi Quân, về sau, quan viên có quê quán ở Tô Châu và Tùng Giang đều không được vào Hộ bộ làm quan, phòng ngừa lại xảy ra chuyện các quan viên cấp cao của Hộ bộ và quan viên địa phương cấu kết nhau.
Lại nói đến luật pháp của Kỳ triều quy định, quan viên chỉ cần tham ô che giấu tiền bạc một cách nhất quán, sẽ có thể bị Đại lý tự định tội.
Mà Hồ Luân tham ô không chỉ là mười vạn quan tiền giấy Đại Kỳ.
Toàn bộ số ngân lượng ăn trộm được điều tra và xử lý ở Hồ phủ đều được thu vào kho phạt bẩn của Hộ bộ, Hồ Luân cũng bị kết án lăng trì, tử hình, rồi vứt xác ở các chợ để răn đe.
Các quan viên còn lại liên lụy đến hắn ta sẽ dựa theo các tội lớn hay nhỏ rồi sẽ bị kết luận xử phạt tương ứng.
So với Hồ Luân thấy tiền là sáng mắt, người mà dân chúng phẫn nộ nhất chính là Chung Lăng thân là Lễ bộ viên ngoại lang.
Hắn cấu kết với quan lại cấp dưới, tráo đổi hồ sơ của thí sinh, tư lợi thu hối lộ với Hồ Luân, làm giả hộ tịch của người khác, để thí sinh hối lộ có thể giả danh đi thi, đủ cho thí sinh khổ công học hành hận đến tận xương tủy.
Để quét sạch làn gió công bằng của khoa cử, theo đề nghị của nội các, hoàng đế tước đoạt toàn bộ công danh của thí sinh giả mạo hộ tịch, đồng thời gán cho họ gốc gác, khiến người đưa hối lộ cả đời không được tham gia thi khoa cử ở bất kỳ cấp nào.
Cũng lệnh cho Lễ bộ và Hàn Lâm viện nghiêm túc tuyển chọn giám khảo, xem xét hồ sơ, tuyệt đối không cho phép xảy ra gian lận như vậy nữa.
Chung Lăng bị hạ lệnh trình diện trước công chúng, em trai ruột Chung Quyết cùng thế tử Chung Dã của Ngạc quận công sẽ bị đánh ở phía sau, lưu đày đến Liêu Đông.
Ngạc quận công cũng bị liên lụy bởi việc này, bị triều đình đoạt tước vị, giáng chức làm thường nhân.
Vụ án tham nhũng và gian lận khoa cử làm rối loạn kỷ cương vĩ đại này cuối cùng cũng kết thúc vào đêm trước lễ hội Thất Tịch.
Thẩm Hoằng Lượng cảm thấy may mắn, cũng may tuy ông có tà tâm, nhưng lại không có dũng khí, sự kiện lần này vẫn chưa ảnh hưởng đến ông, chức Công bộ thượng thư vẫn được giữ nguyên.
Sau khi Ngũ di nương sinh thêm một nhi tử cho ông, Thẩm Hoằng Lượng càng am hiểu chuyện trên quan trường rất nhiều, thấy những chàng trai tài giỏi của công bộ đang rục rịch, ông không còn lo lắng như trước nữa.
Thậm chí cảm thấy, cho dù Cao Hạc Châu thật sự giáng chức ông thì cũng chả sao.
Dù sao từ sau khi mẫu thân của Thẩm Nguyên là Đường thị qua đời, của hồi môn phong phú mà Đường gia chuẩn bị cho vị trưởng nữ này đều để lại Vĩnh An Hầu phủ, tính cả mấy năm kinh doanh nay, của hồi môn của Đường thị có lẽ có thể trị giá mấy chục vạn quan tiền giấy, trong rương gỗ lim trong khố phòng của Hầu phủ, thậm chí còn có hơn mười rương đựng thỏi vàng.
Đều là tài sản của Đường gia ở thời hoàng kim, hơn nữa mẫu tộc của vợ kế Lưu thị bây giờ cũng coi như giàu có, ông dựa vào vị trí hầu tước này, hàng năm còn có thể nhận bổng lộc của triều đình.
Thẩm Hoằng Lượng vốn đã tích góp đủ, vì vậy nghĩ đến những ngày tháng an nhàn cùng với niềm vui thú tuổi già.
Nhưng hai nữ nhi của ông không để ông được sống yên ổn, sau khi Chung Lăng chết, Thẩm Du vẫn ở lại Hầu phủ, tâm trạng không tốt.
Mà Thẩm Hàm từ ngày trở về từ công phủ, giống như phát điên, động một chút liền đánh tới đập lui trong sân, đập vỡ không ít chén dĩa.
Hôm đó, khi mấy người ăn cơm ở Hà Hương đường, Thẩm Hàm và Thẩm Du lại cãi nhau.
“Ha ha, cả ngày cứ có ý định leo lên cành cao, mà không thèm xem mình được mấy cân mấy lượng, ngay cả nhan sắc cũng không có như người ta, dựa vào cái gì mà muốn cho ngươi sắc mặt tốt?”
Mặc dù Thẩm Du không chỉ đích danh, nhưng sao Thẩm Hàm lại không biết, người nàng ta đang châm chọc chính là nàng.
Điều này lại nói tướng mạo của nàng không bằng Thẩm Nguyên, lại nói Lục Chi Quân có thái độ lạnh nhạt với nàng, Thẩm Hàm nghĩ tại sao Thẩm Du không chết cùng Chung Lăng đi?
Nếu như nàng ta không hòa ly với Chung Lăng