Sau khi Thẩm Hoằng Lượng rời khỏi công phủ, bầu trời xanh biếc lại bắt đầu đổ mưa.
Lục Chi Quân vốn đang ngồi yên rất lâu ở Vinh Yến đường, thấy sắc trời đã thay đổi, liền vội vàng chạy tới Kỳ Tùng quán.
Cuối cùng khi đến phòng quán, Lục Chi Quân vào phòng lại thấy, Thẩm Nguyên đã đứng ở chỗ lồng hoa rơi xuống đất ở sương tây chờ hắn.
Lục Chi Quân nắm chặt một bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên, thấy mái tóc đen dày của nàng xõa đến thắt lưng.
Sau khi sương mưa, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay cũng nở rộ như hoa sen.
Một con bướm được thêu bằng những sợi chỉ đủ màu sắc ở nơi phủ đầy tuyết đang quấn trước thân áo lót, theo hơi thở như lan của mỹ nhân, con bướm ấy tựa như đang bay tung tăng.
Cảm giác xung quanh Thẩm Nguyên rất yếu đuối và dịu dàng, trên cổ nhỏ nhắn có những vết đỏ loang lổ thoạt nhìn có vẻ hơi lóa mắt.
Thấy Lục Chi Quân vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, Thẩm Nguyên liền dùng một bàn tay còn lại vuốt nhẹ những dấu vết đó, hàng mi thật dài cũng rủ xuống.
Trong mắt Lục Chi Quân, hành động này giống như một lời buộc tội và oán giận trong thầm lặng.
Là do hắn không thể chú ý và để lại một số dấu vết ở đó, Thẩm Nguyên có thể sẽ lại trách hắn.
Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân im lặng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thẩm Nguyên, vừa định dẫn nàng vào Noãn các ở tây sương.
Lại không ngờ, Thẩm Nguyên bỗng dưng nhào vào trong vòng tay của hắn, còn dùng hai cánh tay mảnh khảnh, dễ gãy vòng qua thắt lưng hắn.
Lục Chi Quân ngẩn ra, cúi đầu vừa thấy, Thẩm Nguyên quay mặt đi, dán lên bổ tử trước người hắn, nàng nhắm mắt lại, thái độ lộ ra một chút ỷ lại.
“Sao thế?”
Lục Chi Quân dịu dàng hỏi nàng, sau đó đưa tay xoa xoa đầu nàng.
Thẩm Nguyên lắc đầu vài cái trong vòng tay hắn, không nói gì.
Lục Chi Quân bất lực bật cười, lại hỏi: “Thẩm Nguyên, nàng đang làm nũng với ta à?”
Thẩm Nguyên vừa nghe thấy vậy, liền dời đôi cánh tay đang ôm lấy cái eo con kiến của hắn xuống, nhưng Lục Chi Quân lại kịp thời nắm lấy, thấp giọng khuyên nhủ: “Còn mưa, ôm tiếp đi.”
Nói xong, lại lần nữa đặt hai cánh tay của nàng thành tư thế hồi nãy, thuận thế hưởng thụ sự thân mật hiếm có của Thẩm Nguyên.
Mưa thu ngoài cửa sổ nặng hạt hơn.
Lục Chi Quân ôm thê tử vào lòng với thái độ bảo vệ, Thẩm Nguyên là do hắn đoạt lấy từ trong tay Lục Kham, nhưng kiếp trước hắn không thể bảo vệ được nàng, kiếp này, hắn đương nhiên sẽ không lặp lại vết xe đổ, để những chuyện thảm hại kia lại xảy ra.
Lục Chi Quân không muốn Thẩm Nguyên biết những chuyện của Thẩm gia, hắn vẫn hoài nghi, cha ruột của Thẩm Nguyên chính là Yến vương Uất Trì Hành.
Năm ông rời kinh đến lãnh thổ của chư hầu, vào chính năm mẫu thân Thẩm Nguyên là Đường thị qua đời, về phần ngày sinh của Uất Trì Tĩnh được ghi lại trên sách của tổ tiên của Hồng lô tự, có khả năng rất lớn là do Yến quốc báo cáo sai sự thật.
Trước khi hắn tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra giữa Thẩm gia và Yến vương, Thẩm Nguyên chỉ cần sống trong sự che chở của hắn, vui vẻ làm chuyện mình thích là được rồi.
***
Trên con đường đi tới cửa tây của Vĩnh An Hầu phủ, một ngọn núi dát dựa lưng vào tường sân, xung quanh núi giả này được bao quanh bởi những cây tùng sum xuê cao chót vót, bao gồm cây tùng La Hán, cây tùng vỏ trắng, và cây tùng đen quý hiếm.
Đêm ngày càng tối, mây mù dày đặc.
Lưu thị và Thẩm Hoằng Lượng đứng trên mặt đất lát đá cuội ở đây, nhìn những lão nhân trong Hầu phủ xách hành lý suốt đêm, sắp bị Thẩm Hoằng Lượng phân tán đưa đến thôn trang ở vùng ngoại ô xa xôi.
Về những gì xảy ra khi Đường thị còn sống, Lưu thị hoàn toàn không biết gì cả, Thẩm Hoằng Lượng luôn là người kín miệng, cho tới bây giờ ông cũng không chịu nhắc tới chuyện vị thê tử đầu tiên với bà.
Khi Tiểu Đường thị còn sống, vẫn chưa từng nhắc tới vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này.
Lưu thị thấy Thẩm Hoằng Lượng từ công phủ trở về, liền lo lắng muốn đuổi hết những lão nhân trong phủ ra ngoài, trong lòng dần dần nảy sinh nghi ngờ.
“Hầu gia, ngài ở công phủ…Có phải xảy ra mâu thuẫn gì với Trấn quốc công không?”
Thẩm Hoằng Lượng trầm mặt trả lời: “Ngươi quản lý miệng của ngươi chặt lại đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, đốc thúc Hàm tỷ nhi cho tốt vào, đừng để con bé đi gây chuyện phiền phức nữa, miễn cho lại làm chướng mắt vị kia.”
Sắc mặt Lưu thị hơi khó chịu, nhưng vẫn cung kính đáp lại: “Thiếp thân đã biết.”
Bà đỡ năm đó biết những gì xảy ra đã qua đời.
Nha hoàn thân cận hầu hạ Đường thị, cũng bị Thẩm Hoằng Lượng tìm một lý do để diệt khẩu, mà những lão nhân còn lại trong Hầu phủ, có mấy người đã từng hầu hạ Đường thị, tuy nói bọn họ không nhất định biết được bí mật, nhưng mọi chuyện vẫn phải cẩn thận thì hơn.
Tuyệt đối không thể để Lục Chi Quân phát hiện ra thân phận thật sự của Thẩm Nguyên, bằng không chỗ dựa vững chắc này của Thẩm gia sẽ hoàn toàn không còn.
Từ sau khi Thẩm Nguyên gả cho Lục Chi Quân, mặc dù Lục Chi Quân chưa từng biểu hiện sự thiên vị đối với Thẩm gia ở trước mặt người ngoài, nhưng Thẩm Hoằng Lượng vẫn mượn tầng quan hệ này của hắn, mà kiếm được không ít chỗ tốt, ông còn được kính trọng nhiều hơn trước đây.
Ông phải để Đường thị và Yến vương, đám người nợ ông, đều để Thẩm Nguyên trả nợ.
Bởi vì nàng được Lục Chi Quân sủng ái, Du tỷ nhi, Hàm tỷ nhi của ông, trưởng tử Thẩm Hạng Minh, Ngũ di nương vừa sinh cho ông một Lâm ca nhi, thậm chí là thứ nữ Mộc tỷ nhi không được sủng ái kia, mới có thể dựa lưng vào cây đại thụ Trấn Quốc công phủ này, đạt được hôn sự tốt hơn, tiền đồ tốt hơn.
Thẩm Nguyên cứ tiếp tục làm phu nhân Quốc công của mình đi, ông sẽ đốc thúc mấy nữ nhi kia không nên quấy rầy nàng nữa, chỉ cần nàng còn là nữ nhi của Thẩm gia là được rồi.
Gần đây, Thẩm Hoằng Lượng nghe thấy chút tin đồn, người ta bảo rằng cái lão bị vợ cấm sừng Yến vương kia đang triền miên nằm trên giường bệnh, mọi việc của nước chư hầu đều do tên nghiệt tử Uất Trì Tĩnh nắm giữ.
Lục Chi Quân dù tài giỏi đến đâu, có hùng mạnh đến mấy, thì có thể nghĩ rằng cha ruột của Thẩm Nguyên là Yến vương sao?
***
Ba ngày sau, Hà Hương Đường Hầu phủ.
Hôm đó, Dương Trình An, đích trưởng tử của Thái thường tự khanh, vẫn cùng mẫu thân đến Hầu phủ, muốn định ra hôn sự với Thẩm Hàm cùng Thẩm Hoằng Lượng.
Quan mai mối ở đây, sính lễ cũng đã mang tới, Thẩm Hàm lại mơ hồ nghe thấy Dương Trình An muốn tới cầu hôn, gấp đến độ lập tức chạy tới Hà Hương đường.
Vừa vào mùa thu, cơn nhức đầu của Lưu thị đã đặc biệt nghiêm trọng, gần đây không có tâm trạng đi quản thúc Thẩm Hàm nhiều hơn nữa.
Mặc dù Thẩm Hoằng Lượng cấm túc Thẩm Hàm, không cho phép nàng ra khỏi phủ đi dạo, nhưng ở trong Hầu phủ, nàng có thể di chuyển tự do.
Khi Thẩm Hàm xông vào Hà Hương Đường, làm xáo trộn cuộc trò chuyện của hai nhà, Thẩm Hoằng Lượng cuối cùng cũng nhận ra rằng nữ nhi mà ông sinh ra ngu xuẩn và không biết lễ nghĩa như thế nào.
Nói cho cùng, Thẩm Hàm biến thành dáng vẻ như bây giờ, không thể không liên quan đến sự cưng chiều của Lưu thị đối với nàng, trong đó cũng có trách nhiệm của ông, là ông đặt cả trái tim mình lên người Thẩm Du, xem nhẹ việc dạy dỗ nàng.
Sau lễ Thất Tịch, Dương Trình An cùng Dương mẫu nhắc tới chuyện xảy ra ngày đó, sau khi hai mẹ con nói chuyện vào buổi tối, nhất trí cho rằng Thẩm Hàm hẳn là không có ý xấu gì, chắc là tính tình kiêu căng một chút thôi, đây là bệnh chung của các nữ tử thế gia.
Mấy ngày nay, Dương Trình An đã suy nghĩ cẩn thận về hôn sự của mình, sau khi làm rõ ưu và nhược điểm, cảm thấy tầng quan hệ này của Thẩm gia và Lục gia, ít nhiều có thể làm con đường làm quan sau này của hắn thuận lợi hơn, cuối cùng vẫn quyết định dựa theo kế hoạch lúc trước, đến Vĩnh An Hầu phủ cầu hôn.
Thẩm Hoằng Lượng cảm thấy ngoại hình của Dương Trình An có chút tầm thường, nhưng nhân phẩm và tài năng là xuất sắc nhất trong số toàn bộ con cháu thế gia trong kinh thành.
Sau khi lập gia đình, cuộc sống cứ thế trôi đi.
Mấy cái gối thêu hoa như Lục Kham cực kỳ vô dụng.
Mà Lục Chi Quân là nam tử vừa đẹp trai, vừa có quyền lực, Hàm tỷ nhi nhà ông lại không xứng.
Hơn nữa chỉ dựa vào tài mạo của Thẩm Hàm, cũng không thể gả cho nam tử thế gia quá xuất sắc được.
Cá và tay gấu không thể có được cả hai, Thẩm Hoằng Lượng vẫn có thể tự biết.
Ông đau lòng nghĩ cho Thẩm Hàm như vậy, nhưng đổi lại là một câu cực kỳ bài xích của nàng: “Con không lấy chồng! Cho dù con chết cũng không gả cho Dương Trình An làm vợ đâu!”
Thẩm Hàm nói những lời này trước mặt Dương Trình An và mẫu thân hắn.
Dương mẫu chưa từng thấy tiểu thư thế gia nào mà không có giáo dục như vậy, đồng thời cũng từ trong giọng nói của nàng nghe ra sự ghét bỏ Dương Trình An.
Mẫu thân không chê xấu xí.
Trong mắt Dương mẫu, Dương Trình An chính là ưu tú nhất, tài giỏi nhất.
Tiểu thư Hầu phủ này, dựa vào cái gì mà chướng mắt Trình ca nhi của bà?
Dương mẫu ngồi ghế bành một bên, cố gắng kìm nén sự tức giận, muốn mang sính lễ rời đi.
Dương gia bọn họ còn chưa leo lên Thẩm gia Vĩnh An Hầu phủ đâu!
Dương Trình An tương đối tĩnh, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc của mẫu thân.
Thẩm Hoằng Lượng trách mắng: “Ngươi hỗn cái gì vậy? Mau trở về viện đi!”
Thẩm Hàm liếc mắt nhìn khuôn mặt tầm thường của Dương Trình An, trong lòng lại trào lên từng tia chán ghét.
Nàng đã tìm được đối tượng tiếp theo rồi, ngoại hình của Lục Chi Dương mạnh hơn Dương Trình An gấp nhiều lần, nàng còn chả cần người vừa đẹp vừa có gia thế tốt hơn cơ mà, vì sao lại phải gả cho cái tên này vừa nhìn đã làm cho nàng cảm thấy ghê tởm chứ.
“Nữ nhi không lấy chồng, cho dù phụ thân đưa nữ nhi đến am đường làm ni cô, nữ nhi cũng tuyệt đối sẽ không gả cho Dương Trình An!”
“Ngươi!”
Thẩm Hoằng Lượng cực kỳ tức giận, trước mặt mẹ con Dương thị, liền tát Thẩm Hàm một cái.
So với cảm giác kinh ngạc khi Thẩm Hoằng Lượng bất ngờ tát Thẩm Hàm, Dương Trình An lại càng quan tâm đến những gì Thẩm Hàm nói hơn.
Thà rằng vào am đường làm ni cô chứ không gả cho hắn?
Sắc mặt của Dương Trình An dần dần trở nên lạnh lẽo, trầm giọng hỏi Thẩm Hàm: “Hàm cô nương, ngươi thật sự không muốn gả cho ta sao?”
Thẩm Hàm che mặt trả lời: “Dương công tử tìm giai nhân khác đi, ta thật sự không quan tâm ngươi.”
Chưa đợi Thẩm Hoằng Lượng răn dạy Thẩm Hàm là nữ nhân bất tài một lần nữa, Dương Trình An cười lạnh một tiếng, cất giọng cũng cao hơn vài lần: “Được, ta cũng thề trước cao đường Thẩm gia các ngươi, Dương Trình An ta tuyệt đối sẽ không cưới Thẩm Hàm ngươi làm vợ.”
Thẩm Hàm mừng thầm trong lòng.
Để Dương Trình An tức giận đi, ai thèm muốn hắn cưới nàng chứ.
Khi Thẩm Hoằng Lượng đi cùng với khuôn mặt tươi cười, tiễn mẹ con Dương thị đi, ông liền lập tức đến viện của Thẩm Hàm, vừa mới vào bên trong phòng, liền tát nàng một cái.
“Bốp ——” một tiếng.
Lần này, trong mắt Thẩm Hàm cũng rơi xuống vài giọt nước mắt.
Nàng biết Thẩm Hoằng Lượng chỉ động thủ với nữ nhi Thẩm Nguyên thôi, lại không ngờ phụ thân cũng sẽ động thủ tát nàng, còn tát nàng tận hai lần!
Thẩm Hoằng Lượng không có lý do gì để đánh nàng cả, nàng và con sói mắt trắng Thẩm Nguyên kia, không giống sao Tang Môn[1] đó.
[1] Sao Tang Môn: Theo tử vi, sao Tang Môn biểu thị tang tóc, hình thương, tai nạn, tang thương, bệnh tật, chết chóc.
“Ngươi khiến Dương Trình An tức giận rời đi, thì còn muốn gả cho ai? Ngươi cho rằng Dương gia dễ bắt nạt đến vậy sao, nếu việc này truyền ra ngoài, ta xem trong kinh thành này có còn thế gia nào dám đi cưới ngươi không!”
Thẩm Hàm khóc nức nở trả lời: “Có… Một người sẽ cưới con.”
Thẩm Hoằng Lượng hừ lạnh một tiếng: “Ai có thể cưới ngươi chứ?”
Hỏi xong, đột nhiên cảm thấy có phải Thẩm Hàm thông đồng với nam nhân nào khác hay không, đừng nói là tiểu dân phố phường như mấy người buôn bán nhỏ.
Đúng lúc này, Thẩm Hàm nói: “Lục Chi Dương, Lục Chi Dương có thể cưới con.”
Thẩm Hoằng Lượng nheo híp mắt lại, ông thầm cảm thấy đầu óc của Thẩm Hàm hình như bị con lừa đá, lại hỏi: “Lục Chi Dương? Hắn coi trọng ngươi không?”
Thẩm Hàm nói về hai lần “cứu giúp” đó của Lục Chi Dương với nàng vào ngày lễ Thất Tịch cho Thẩm Hoằng Lượng.
Thẩm Hoằng Lượng vừa nghe nữ nhi giảng thích, vừa vuốt râu.
“Ngươi có chắc rằng Lục Chi Dương thật sự coi trọng ngươi?”
Thẩm Hàm nước mắt lưng tròng gật đầu.
Thẩm Hoằng Lượng lại mắng Thẩm Hàm vài câu, rồi rời khỏi viện của nàng.
Lục Chi Dương, Thẩm Hoằng Lượng cũng không tính là coi trọng, người hắn có võ công nhưng lại không có mưu lược, hắn có thể ngồi đến vị trí hôm nay cũng là con đường mà Lục Chi Quân đã vạch ra.
Lục Chi Quân thân là người bên họ ngoại, tất nhiên cũng có những suy tính về chính trị của mình, binh mã ngũ thành và Kinh Vệ bảo vệ hoàng thành, chỉ bằng cách để đệ đệ ruột của hắn ngồi ở vị trí chỉ huy sứ thì quyền hành trong tay hắn mới có thể vững chắc hơn.
Vả lại Thẩm Hoằng Lượng biết rõ Lục Chi Quân lúc nào cũng phái vài người đi theo bên cạnh Lục Chi Dương, hai phó chỉ huy sứ kia giống như quan tham mưu, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào Lục Chi Dương, như thế, hắn ta sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó.
Nhưng nếu Thẩm Hàm thật sự có thể gả cho Lục Chi Dương, cũng là một chuyện tốt.
Ít nhất sau khi nàng trở thành em dâu của Lục Chi Quân, hắn sẽ nể mặt Lục Chi Dương, sẽ không động tâm giết với Thẩm Hàm nữa.
***
Trấn Quốc Công phủ, Vân Úy Hiên.
Lục lão thái thái vui mừng đốt Tô Hợp hương có mùi thơm nhẹ, Thẩm Nguyên nghe y sư nói hương này có tác dụng khai thông đờm, bổ khí, giảm đau.
(1)
Nhìn thấy sắp sang thu, mọi thứ ở kinh thành đều tươi tắn, cảnh vật tươi vui.
Lá sen trên ao Thượng Ách đã chuyển từ xanh sang khô héo, cỏ cây trong phủ cũng lộ vẻ ảm đạm của mùa thu.
Chuyện Lục Chi Dương coi trọng Tam tiểu thư Thẩm Hàm của Vĩnh An Hầu phủ đã truyền ra bên ngoài kinh thành, khiến Thẩm Nguyên bán tín bán nghi về việc này.
Đúng lúc hưu mộc của Lục Chi Dương, hôm nay không cần trực, Lục lão thái thái gọi hắn đến viện, muốn cẩn thận hỏi hắn xem có chuyện gì.
Thẩm Hàm và Lục Dung cũng có mặt, nhưng thấy Lục Chi Dương đang cau mày, cũng thỉnh thoảng nhìn Bích Ngô bên cạnh Thẩm Nguyên, dường như đang lặng lẽ giải thích với nàng ấy.
Để tránh hiềm nghi, Bích Ngô cố tình bỏ qua ánh mắt của Lục Chi Dương.
Lục lão thái thái hỏi: “Lão Thất, có phải vào ngày Thất Tịch, có phải ngươi đích thân mang theo quan binh đi giải cứu cho Tam tiểu thư Thẩm gia không?”
Lục Chi Dương trả lời: “Tôn nhi chỉ là dẫn quan binh đi kiểm tra tình hình thôi, người thực sự cứu nàng ta là đại công tử Dương gia, Dương Trình An.”
Lục lão thái thái lại hỏi: “Nhưng ta nghe nói, đêm đó Hàm cô nương quay về phủ, thì gặp trúng đám cướp, là do quan binh trực tiếp dưới tay ngươi cứu nàng.”
Lục Chi Dương có khổ không nói nên lời về việc này.
Ngày đó, hắn đã chủ động đi gặp Thẩm Hàm là vì nhìn thấy Bích Ngô ở đó.
Mà lúc trước Ngũ huynh hắn vừa mới theo dõi Ngũ tẩu, cố tình ra lệnh cho Giang Trác dặn dò hắn, phải chú ý tung tích của Thẩm Nguyên, không thể để kẻ xấu nào theo dõi, phải bảo vệ an toàn của nàng bất cứ lúc nào.
Khu vực của Vĩnh An Hầu phủ đương nhiên là khu vực trọng điểm, hắn đã từng phái quan binh nhất định phải tuần tra nhiều hơn ở vùng gần chỗ này.
Sau khi Thẩm Nguyên gả cho Lục Chi Quân, các quan binh vẫn theo thói quen trước đây, sẽ tuần tra thêm một chút ở vùng lân cận Vĩnh An Hầu phủ.
Lúc này, trùng hợp cứu Thẩm Hàm.
Nhưng tất cả những chuyện này có liên quan gì đến hắn chứ?
Hắn ngay cả ngoại hình của Thẩm Hàm cũng không nhớ nữa, lấy đâu ra việc hắn muốn cưới nàng chứ?
Nghĩ đến đây, lông mày sắc bén của Lục Chi Dương càng lúc càng trầm xuống, đùng đùng đứng dậy khỏi ghế bành, muốn rời khỏi phủ đi Vĩnh An Hầu phủ tự mình hỏi Thẩm Hàm.
Tuy nhiên, Lục lão thái thái kịp thời ngăn cản hắn lại, mắng: “Đứng lại! Ngươi chả quan tâm gì đến việc này, mọi chuyện còn chưa biết rõ, không thể để cái tính nóng nảy mà làm xằng bậy!”
Lục Dung cười ngâm nga ngồi bên cạnh lão thái thái, vừa dùng răng bạc cắn hạt hướng dương, vừa giống như xem kịch nhìn dáng vẻ túng quẫn của huynh ruột mình.
Lục Chi Dương nhìn thấy dáng vẻ này của muội muội, càng tức giận, hừ lạnh một tiếng nói: “Dung tỷ nhi, muội đừng có ở đây mà chê cười ta, cuối năm nay muội sẽ tròn mười sáu đấy, sớm muộn gì tổ mẫu cũng sẽ gả tiểu nha đầu như muội ra ngoài thôi.”
Dung tỷ nhi đặt hộp bánh trong ngực xuống, giọng nói nũng nịu phản bác: “Lão tổ tông còn lâu mới nỡ để muội lập gia đình sớm như vậy ~”
Nhìn thấy hai huynh muội này sắp cãi nhau, nhưng khi Lục Chi Quân sải bước vào phòng, bỗng dưng im bặt.
Mọi người ở đây, ngoại trừ Lục lão thái thái, đều đứng dậy chào hỏi vị gia chủ Lục gia này.
Sau khi Lục Chi Quân trầm mặc ngồi xuống ghế gỗ