[1] Mật hòa với dầu: Từ gốc “蜜里调油”, có nghĩa là rất thân mật và đầy yêu thương.
Mặc dù Thẩm Nguyên nắm lấy cánh tay mập mạp của Sóc ca nhi, nhưng bàn tay nhỏ bé của bé lại có thể hoạt động tự nhiên, cho nên khi Thẩm Nguyên ôm bé kề sát Lục Chi Quân, Sóc ca nhi liền muốn lấy tay bắt hạt mã não tối màu trên mũ rủ xuống hàm của Lục Chi Quân.
“Gọi phụ thân đi, Sóc ca nhi.”
Thẩm Nguyên dịu dàng nghiêng đầu nhìn gương mặt bụ bẫm của nhi tử, ngay từ đầu cũng không bắt bé buông hai viên mã não ra.
Đến khi đôi mắt to tròn, sáng ngời của Sóc ca nhi bỗng dưng trừng mắt, rồi dùng bàn tay mập mạp túm lấy mũ của Lục Chi Quân, lông mày dữ tợn muốn kéo mũ của cha bé xuống, thì Thẩm Nguyên hoảng hốt, cuối cùng mở miệng ngăn lại nói: “Sóc ca nhi, không được vô lễ với phụ thân con.”
Lương quan của công hầu cũng giống như mũ ô sa của quan viên, đều không thể dễ dàng cởi ra được.
Thẩm Nguyên không ngờ Lục Sóc Hi thực sự bướng bỉnh đến mức định cởi mũ quan của lão cha bé.
Sau đó, thấy Lục Chi Quân sau khi bị Sóc ca nhi làm điều này với hắn, đôi mắt phượng sắc bén cũng nhìn lên.
Tay áo sang trọng của bộ y phục hình trăn đột nhiên mở ra, khí thế cũng trở nên cường thế hơn rất nhiều, liền muốn đoạt Sóc ca nhi đang ê ê a a mà lại không nghe lời, không khoan dung từ trong vòng tay của Thẩm Nguyên.
Thẩm Nguyên sợ Lục Chi Quân sẽ quá nghiêm khắc với Lục Sóc Hi, vội vàng bảo vệ nhi tử, sau đó bước nhanh khỏi Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân nhíu mày, lại thấy thê tử ôm đứa con ngây thơ vào lòng, bóng dáng đưa lưng về phía hắn yếu ớt và mảnh mai, vòng eo con kiến không thể nắm chặt.
Bằng cách này, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sóc ca nhi thì hướng về phía hắn, nửa khuôn mặt dưới chôn dưới bả vai của mỹ nhân, đôi mắt to tròn đen láy vẫn đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Lục Chi Quân trừng mắt nhìn bé một cái.
Sóc ca nhi hơi khiêu khích nghiêng cái đầu nhỏ, hi hi cười ra tiếng.
Lục Chi Quân đến gần Thẩm Nguyên, trầm giọng nói: “Nàng quá chiều chuộng nó rồi.”
Bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên ôm lấy cái đầu nhỏ của nhi tử, dịu dàng trả lời: “Sóc ca nhi còn nhỏ, thiếp thân sẽ dạy dỗ con thật tốt, quan nhân cũng đừng mắng con.”
“Chiều con là giết con đấy.”
Lục Chi Quân sâu lắng nói điều này, vừa muốn thừa dịp Thẩm Nguyên không quan sát, ôm Lục Sóc Hi từ trong ngực nàng ra.
Thẩm Nguyên đã xoay người lại, nhìn hắn.
Lục Chi Quân thấy trên mặt phù dung của Thẩm Nguyên lại lộ chút nghiêm túc, không khỏi lại hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Nguyên ôm nhi tử vẻ mặt mơ mơ, ho khan một tiếng, cuối cùng nghiêm túc hỏi: “Quan nhân, thiếp thân có chuyện muốn hỏi ngài.
Trước mặt Sóc ca nhi, ngài không được lừa thiếp thân.”
Đã mấy tháng rồi, nàng cũng không muốn giằng co qua lại với Lục Chi Quân nữa.
Dứt khoát hỏi thẳng ra, đối với nàng mà nói, cũng là một sự giải thoát.
“Nàng hỏi.”
Lục Chi Quân thấp giọng nói.
Thẩm Nguyên cố tình run sợ che mặt lại, hỏi: “Ngài chính là các chủ Tàng Vân Các, Vân tiên sinh đúng không?”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lập tức đông cứng lại.
Lục Chi Quân tất nhiên im lặng một lúc, nhưng hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Thẩm Nguyên lại nhớ tới những cảnh tượng khác nhau khi nàng gửi thư cho Vân tiên sinh ở kinh thành thông qua Lục Chi Quân khi nàng còn bé.
Khi đó nàng còn nhỏ nên tất nhiên sẽ không nói chuyện tình cảm với hắn trong thư, mà là giống như văn nhân, gửi thư qua trát (giấy truyền lệnh) hoặc thẻ gỗ, nàng đã từng gửi cho Vân tiên sinh một cái quạt, cũng muốn vì nhau mà viết chữ lên quạt giống như văn nhân Dương Châu.
Nhưng bức thư mà Vân tiên sinh viết lại thẳng thừng nói rằng hắn không thích những hình thức hoa lệ này, nếu muốn thảo luận hắn về châm kim đá[2] và những bất lợi đương thời, nghị luận về các châm biếm của xưa và nay, trực tiếp gửi trát là được rồi.
[2] Châm kim đá: châm cứu bằng kim đá, cách sử dụng đã thất truyền, ví với chỉ ra sai lầm để mong sửa chữa
Thẩm Nguyên càng nhớ lại, càng cảm thấy mình thật sự có chút đần độn.
Cho dù chỉ thông qua những bức thư ấy, nàng chợt nhận ra rằng qua nét chữ, trên người Vân tiên sinh có rất nhiều đặc điểm giống quan nhân của nàng.
Cùng nghiêm túc và đứng đắn, cùng nhìn mọi chuyện một cách nhạy bén, liếc mắt một cái là có thể cắt trúng điểm yếu của mọi chuyện.
Mỗi lần Thẩm Nguyên gửi thư cho hắn, đều cố tình sai người đi mua giấy khai hóa đắt tiền, giấy này có kết cấu mịn nhẵn, cũng không có dòng kẻ rõ ràng, trên mặt giấy thường có điểm sáng ví dụ như màu hồng.
(1)
Nội dung của bức thư bao gồm sách luận, chú thích, Thẩm Nguyên lần nào cũng sẽ viết rất nghiêm túc, cho dù sai một chữ cũng phải viết lại hết một lần, sau khi viết xong còn nghiên cứu vần chân bằng trắc của nó, cố gắng làm cho nó hoàn hảo nhất.
Mà thư của Vân tiên sinh trả lời cho nàng thường tùy tiện nhiều hơn, thường là chỉ viết một lần.
Tuy rằng thư được viết theo thể chữ liễu cực kỳ nghiêm túc, nhưng Thẩm Nguyên thường xuyên có thể nhìn thấy dấu vết tô lên những chữ sai của hắn ở trên thư, vừa nhìn đã biết là trực tiếp gửi thư viết đầu tiên cho nàng.
Khi nàng mười ba tuổi, đã từng thảo luận với Trăn Trăn rằng tương lai muốn gả cho một nam nhân như thế nào.
Thẩm Nguyên khi đó nghĩ, tuyệt đối không gả cho một mãng phu ngang ngược, có võ, ít học, nàng sẽ không có điểm chung nào để tán gẫu với những võ sĩ tử này.
Nhưng cũng không muốn gả cho những văn nhân có quy củ quá nhiều, còn hay làm bộ làm tịch.
Tuy nói nàng ngưỡng mộ nam tử có tài học cao, nhưng thật sự không thích những sĩ nhân giáo dục mà còn có phần đạo đức giả.
Trăn Trăn nói yêu cầu của nàng quá nhiều, Thẩm Nguyên cũng cảm thấy yêu cầu của mình có hơi cao, nhưng Vân tiên sinh, người trao đổi thư từ với nàng, đã đáp ứng mọi yêu cầu của nàng.
Lục Chi Quân trước mặt cũng vậy.
Tính tình hắn cương trực, mạnh mẽ, tài học cũng không thua kém bất kỳ nho sĩ nào của Kỳ triều, nhưng từ sau khi nàng gả cho hắn, hắn chưa từng dạy nàng, ngược lại quá trầm lặng và ít nói.
Ở bên kia, Lục Chi Quân thừa dịp Thẩm Nguyên trầm ngâm đến mức xuất thần, đoạt Sóc ca nhi vào lòng.
Thẩm Nguyên còn có chút lo lắng Lục Chi Quân sẽ không ôm được đứa nhỏ, nhưng không ngờ động tác ôm Lục Sóc Hi của hắn lại rất quen thuộc.
Sóc ca nhi vừa bị cha bé ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, lộ ra một chút uể oải.
Thẩm Nguyên vừa định thúc giục Lục Chi Quân trả lời nàng, nhưng nam nhân lại mở miệng trước, thấp giọng hỏi: “Thẩm Nguyên, ta cũng muốn biết rõ một chuyện, nàng gửi nhiều phong thư cho hắn như vậy, còn nhắc hắn với ta, có phải là vì nàng ngưỡng mộ hắn không?”
Lúc này đây, đôi mắt phượng lạnh lùng của nam nhân hơi tối sầm xuống.
Hắn nhìn ra tâm sự mà Thẩm Nguyên giấu giếm nhiều năm, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Lúc này, nàng cảm nhận được sự lợi hại của Lục Chi Quân, hắn vốn đang ở trong thế bất lợi và bị động mà thực sự có thể lật bài trong thời gian ngắn như vậy.
Trong nháy mắt, nàng đã trở thành bên bị chất vấn.
Lục Chi Quân ôm Sóc ca nhi đi về phía nàng vài bước, lạnh nhạt nói thêm một câu: “Trước mặt nhi tử, nàng đã làm mẫu thân rồi, không nên nói dối.”
Đôi mắt đẹp của Thẩm Nguyên lóe lên vài cái, ấp úng phản bác nói: “Quan nhân đang nói hồ đồ cái gì vậy? Thiếp thân khi đó được bao nhiêu tuổi chứ, làm sao có thể tồn tại mấy tâm tư kia được?”
Nàng thích Vân tiên sinh, thậm chí còn thích quan nhân Lục Chi Quân của mình.
Nhưng bất kể một trong hai điều được nói ra, đối với nàng mà nói, rất khó thản nhiên nói ra.
Khóe môi lạnh lẽo của Lục Chi Quân lại mỉm cười nhàn nhạt, rồi dùng bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể nhỏ bé của Sóc ca nhi.
Thề non hẹn biển nói: “Nàng chính là thích Vân tiên sinh rồi, trước mặt nhi tử, không được nói dối đấy.”
Đúng lúc này, có lẽ là vì Lục Chi Quân vỗ bé một cái, nên Sóc ca nhi liền oà một tiếng khóc rống trong ngực hắn.
Tiếng gào khóc của đứa bé chói tai lạ thường, Thẩm Nguyên vội vàng cất tiếng gọi nhũ mẫu, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay lại đỏ bừng.
Trên đường nhũ nương chạy tới, Thẩm Nguyên còn cố gắng bình tĩnh nói: “Quan nhân ngài cứ nhận đi, đừng vòng vo với thiếp thân nữa.
Ngài đã lừa thiếp thân hai lần rồi, gạt thiếp thân một thân phận khác của ngài.
Ba chữ Vân Trí Lộ này, đọc ngược lại, không phải là Lục Chi Quân sao?”
Nói xong, khuôn mặt đẹp trai của Lục Chi Quân vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt như trước.
Quả nhiên là lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cho dù có xảy ra chuyện gì, đều là dáng vẻ không sợ hãi như vậy.
Khi hai người giằng co không dứt, nhũ nương đã hoảng sợ chạy tới thiên phòng này, thấy hai phu thê dường như đang cãi vã.
Nhưng bà lại nhìn, trong mắt công gia, đúng là đang nhìn phu nhân với một chút vui đùa.
Xem ra chỉ là phu thê liếc mắt đưa tình nhau, tình thú mà thôi.
Sau khi nhũ nương ôm Sóc ca nhi rời đi, trên mặt Thẩm Nguyên vẫn có chút uất ức.
Lục Chi Quân vẫn không muốn thừa nhận việc này, chính là vì sợ Thẩm Nguyên sẽ ghi hận hắn.
Năm đó, Thẩm Nguyên cũng vì chuyện hắn lừa nàng nên đã khiến ngáng chân hắn không ít lần, khi hắn còn tuần tra muối ở cánh đồng muối.
Đầu óc nàng nhanh nhẹn, lúc còn nhỏ đã cực kỳ khó chơi như vậy rồi.
Nhưng hắn vẫn không có cách nào gây khó dễ với tiểu cô nương này được.
Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân lại đi về phía thê tử đang giận hờn, vừa định ôm eo nàng, ôm nàng vào lòng thì Thẩm Nguyên lại muốn tránh hắn.
Lục Chi Quân tất nhiên là không chịu cho Thẩm Nguyên có cơ hội thoát ra, sau khi cường thế giam cầm mỹ nhân vào lòng, hắn đột nhiên nghiêng người kề sát vào khuôn mặt nàng.
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân chỉ cách nàng hai ngón tay, chóp mũi gần như sắp chạm vào nhau.
Tim Thẩm Nguyên bỗng dưng đập lệch vài nhịp.
Lại nghe Lục Chi Quân thấp giọng gọi nàng: “Nguyên nhi.”
Giọng của hắn vẫn trầm thấp như cũ, lại nói: “Vân tiên sinh của nàng, hiện tại là phu quân của nàng đấy.”
Lục Chi Quân cuối cùng cũng thừa nhận chuyện này, hình tượng Vân tiên sinh và quan nhân của nàng cũng trùng hợp nhau, hoàn toàn trở thành cùng một người.
Nghe những lời nói trầm thấp của hắn, trái tim của Thẩm Nguyên đập nhanh hơn, dường như đang rơi xuống vực sâu.
Khi nàng mở miệng, muốn nói lại thôi thì Lục Chi Quân khép chặt vòng eo nàng, rồi nghiêng đầu, in một nụ hôn nhẹ lên cánh môi nàng.
Thẩm Nguyên đang cảm thấy có chút chưa thỏa mãn, thì phía sau đột nhiên bị hắn đánh một cái không nhẹ cũng không nặng.
Nàng không khỏi trợn to đôi mắt ngập nước.
Lục Chi Quân đã vẻ mặt đoan chính, giả vờ trịnh trọng nói: “Vậy nên khi đối mặt với phu quân, không được kiêu ngạo như vậy nữa.”
“……”
***
Mấy ngày sau, Quảng Ninh Hầu phủ.
Lại nói Cao gia Hầu phủ Quảng Ninh này cũng giống như Đỗ gia ở Lưu Viễn Hầu phủ, là thế gia lâu đời trong kinh thành, hai thế gia này không giống như Trấn Quốc Công phủ có quân công trong người, mà là thị tộc có uy tín trong nhóm văn nhân.
Vả lại hai thế gia này đều rất thân thiết với Lục gia.
Quảng Ninh Hầu phủ đương nhiên không cần phải nói, đích trưởng tử của nhị phòng nhà này là Lại bộ thượng thư Cao Hạc Châu.
Thái độ của Lưu Viễn Hầu phủ đối với Lục Chi Quân gần như càng thêm nịnh nọt.
Hôm nay, đích trưởng tử của đại phòng thành hôn, cưới cô nương là ấu nữ Nghi Xuân Bá gia, hai nhà môn đăng hộ đối là cái cọc điển hình của hôn nhân thế gia.
Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu có quan hệ riêng, cháu ruột của hắn ta thành hôn, Lục Chi Quân cũng dành chút thời gian trong lúc bận rộn, cùng Thẩm Nguyên đến phủ dự tiệc cưới của nhà này.
Chỉ vào ngày này, Thẩm Nguyên mới nhận ra sâu sắc vì sao người ta hay nói quan hệ giữa các thế gia gắn bó với nhau, mối quan hệ giữa mẫu thân Dương Trình An, người mà Thẩm Hàm từ hôn, cùng với phu nhân của đại phòng Hầu phủ rất tốt.
Mà Nghi Xuân bá gia kết thân với đích trưởng tử của đại phòng, còn có một đích nữ tuổi còn trẻ đã thủ tiết góa chồng, Đại Bạch thị.
Mà Dương gia và Bạch gia đã định ra hôn sự này vào mấy ngày trước, để Đại Bạch thị tái giá cho Dương Trình An.
Thẩm Nguyên cảm thấy, trong kinh thành này khắp nơi đều là bá tước công hầu, nếu người nàng gả là một quan viên triều đình bình thường, hoặc là thế gia tử bình thường, những quan hệ thế gia có liên quan đến nhà chồng này đều phải phụ thuộc vào nàng duy trì một cách khổ tâm.
Nhưng sau khi gả cho Lục Chi Quân, mọi thứ đã thay đổi.
Mượn ánh sáng của quan nhân nàng, nàng là người được nịnh hót trong vòng tròn của các quý phụ thế gia.
Mà Cao phu nhân và Kiều phu nhân cần nàng để duy trì mối quan hệ thì cả hai đều là rất tốt, ngược lại đã giúp nàng tiết kiệm rất nhiều công sức.
Bởi vì là tiệc cưới, cho nên Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân mặc y phục trang trọng hơn bình thường một chút.
Lục Chi Quân vẫn mặc một bộ ban phục có con trăn đang ngồi, đội mũ lương quan.
Bởi vì có cáo mệnh trong người, nên Thẩm Nguyên đã mặc áo màu đỏ thẩm của nhất phẩm phu nhân, trên tóc vấn cao còn đội mũ nặng nề.
Sau khi hai người vào Hầu phủ, nhóm phù dâu, phù rể đã nhìn đôi phu thê này nhiều hơn vài lần.
Tướng mạo của hai người đều xuất sắc, có thể nói là trai tài gái sắc, cực kỳ đẹp mắt.
Phu nhân Trấn Quốc Công có khí chất đoan trang và trong sáng, cổ điển và ôn hòa, có một gương mặt phù dung trong sáng và mềm mại, có thể gọi là nhan sắc tuyệt trần.
Đứng cùng với Trấn Quốc Công cường thế lạnh lùng, khí chất đúng là hòa quyện một cách khó hiểu, trông cực kỳ xứng đôi.
Nhóm phù dâu, phù rể không chỉ đợi hai người bước vào phủ, mà còn rất chờ mong cảnh tượng đôi phu thê này đứng cùng nhau, dù sao tiệc cưới của Quảng Ninh Hầu phủ vẫn là yến tiệc đầu tiên mà đôi phu thê này cùng tham gia.
Ngoại trừ sự chờ mong của phu thê Trấn Quốc Công, một điều nữa mà mọi người tham gia yến tiệc đều bàn tán say sưa chính là, trong yến tiệc này tập hợp đủ hai người đàn bà nổi tiếng đanh đá nhất trong kinh thành.
Trong đó người đanh đá thứ nhất đương nhiên là Cao phu nhân của nhị phòng Hầu phủ.
Nhưng Cao phu nhân hung hãn thì hung hãn vậy thôi, nhưng lại không làm nhục thiếp thất,