Hơi thở ấm áp của Lục Chi Quân tràn ngập bên tai Thẩm Nguyên, làn da mỏng manh trên bắp chân nàng cũng bị quan phục của nam nhân nhẹ nhàng lướt qua, có chút ngứa ngáy.
Mặc dù hắn có vẻ cho nàng một chút không gian nhưng Thẩm Nguyên vẫn không thể thoát khỏi hắn.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng sấm xuyên mây, xé rách cả bầu trời.
Cơ thể mảnh mai của Thẩm Nguyên đột nhiên trở nên mềm nhũn bởi vì tiếng sấm.
Lúc này, Lục Chi Quân dùng cánh tay dài thuận thế bắt lấy eo mỹ nhân, ôm nàng vào lòng.
Sau khi Thẩm Nguyên ngồi xuống đôi chân rắn chắc của nam nhân, Lục Chi Quân cũng nghiêng người về phía trước, muốn hôn môi nàng, nhưng Thẩm Nguyên chưa định thân mật với hắn, theo bản năng liền nghiêng mặt né tránh, còn cắn chặt hàm răng, khiến hắn nhào vào khoảng không.
Lục Chi Quân thấy vậy thì nhíu mày, sau khi yết hầu lăn nhẹ, liền thấp giọng ra lệnh nói: “Há miệng.”
Giọng của hắn vẫn trầm lắng như mọi khi, hơn nữa có chút bá đạo.
Hàng mi dài của Thẩm Nguyên run lên vài cái, khi nàng còn đang sững sờ, nam nhân đã dùng bàn tay to nắm lấy hai gò má nàng, đôi môi mềm mại của nàng cũng bởi vì động tác của Lục Chi Quân mà mở ra một chút khe hở.
Sau khi hắn thành công thăm dò vào khoang răng thơm tho của thê tử, liền khuấy đảo với một chút trừng phạt.
Lục Chi Quân là một nam nhân mạnh mẽ từ trong xương, nhưng những hành động này của hắn không làm cho Thẩm Nguyên cảm thấy khó chịu hoặc bị áp lực xâm lấn, ngược lại là một loại kiểm soát vừa phải.
Sau khi Thẩm Nguyên nhắm mắt lại, thầm cảm thấy đôi khi, nàng rất thích hắn đối xử độc đoán với nàng hơn.
Gần đây hai người luôn như vậy, chỉ cần cùng nhau ở khu vực giường Bạt Bộ, không nói vài câu, không biết tự bao giờ đã biến thành dáng vẻ vành tai và tóc mai cọ vào nhau.
Đôi mi mỏng manh của Thẩm Nguyên khẽ run lên, bàn tay mảnh khảnh vẫn khẽ cầm thắt lưng bằng da bên hông của nam nhân, sau khi Lục Chi Quân ngước mắt lên, thứ hắn nhìn thấy chính là dáng vẻ yếu đuối và bị ức hiếp của Thẩm Nguyên.
Dáng vẻ này thật sự là quá đáng thương, Lục Chi Quân đã nhanh chóng tha nàng, giữa môi và răng vẫn còn vị ngọt của quýt đường, hắn liếc mắt nhìn hộp bánh trên bàn hương, giọng nói khàn khàn: “Nàng lại tham ăn quýt rồi.”
Thẩm Nguyên ăn không nhiều, nhưng mỗi khi đến mùa thu, nàng lại đặc biệt háu ăn quýt, kiếp trước nàng cũng như vậy, Lục Sóc Hi cũng học theo tật xấu này của mẫu thân, đến mùa quýt, một ngày có thể ăn mười mấy quả.
Thói quen này của Thẩm Nguyên được hình thành ở Đường gia Dương Châu, khi đó không ai quan tâm đến nàng, mỗi lần ăn quá nhiều thì sẽ khó chịu, đều là nàng tự đi quầy bán thuốc cầu xin y sư kê đơn thuốc, mới chữa khỏi bệnh đau dạ dày.
Sau khi gả cho Lục Chi Quân, nam nhân đã nhớ kỹ tật xấu này của nàng, vẫn hay dặn dò nàng không được tham ăn.
Thấy áo lót màu tím nhạt của Thẩm Nguyên hơi lộn xộn, Lục Chi Quân liền đưa tay sửa sang lại cho nàng, chờ đến khi làm phẳng làn váy cho nàng, bàn tay to thấy rõ xương ngón tay của nam nhân cũng vô tình chạm vào cổ chân trắng nõn của nàng.
Vừa chạm vào làn da mềm mại kia, Lục Chi Quân liền cảm nhận được sự lạnh lẽo trên đó.
Vỏ quýt có tính nóng, nhưng thịt quýt lại tính hàn.
Thân thể của Thẩm Nguyên yếu ớt, nếu ăn quá nhiều, nhất định sẽ bị lạnh.
Hàng lông mày sắc bén của Lục Chi Quân nhíu lại, rồi nhớ tới Thẩm Nguyên mấy ngày nay sắp đến nguyệt sự, nên dùng tay phải nắm chặt đôi chân ngọc trắng nõn của nàng trong lòng bàn tay.
Lòng bàn chân và mu bàn chân của nàng vô cùng mềm mại, giống như không có xương.
Hai chân của Thẩm Nguyên lập tức được nam nhân làm cho ấm lên, có thể cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay khô ráp của hắn nhưng lại có chút ấm áp.
Một bàn tay to của hắn gần như có thể bao phủ cả hai bàn chân của nàng.
Thẩm Nguyên lập tức cảm thấy rất xấu hổ.
Chân đối với nữ tử mà nói, cũng là một bộ phận rất riêng tư trên cơ thể.
Lục Chi Quân mặc quan phục nghiêm nghị, vẫn là dáng vẻ quan lão gia uy nghiêm, lạnh lùng như trước, chìm nổi nhiều năm trong quan trường, nhưng một vị quyền thần như vậy đã thiết triều và thiên hạ, lại trịnh trọng xoa chân cho nàng.
Thẩm Nguyên lúc này không thể diễn tả được cảm giác trong lòng, thậm chí còn cảm thấy, Lục Chi Quân muốn nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi của nàng, nên muốn tránh tay hắn ra.
Nam nhân tất nhiên nắm chặt đôi chân ngọc của nàng hơn.
Thẩm Nguyên không khỏi mềm giọng nén giận: “Quan nhân ~”
Nàng đã được hắn nuông chiều từ lâu, chỉ cần cụp mắt xuống, sẽ lộ ra vẻ dịu dàng của nữ tử.
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Thẩm Nguyên, Lục Chi Quân khẽ cười, lạnh nhạt trả lời: “Đêm qua nàng đâu có gọi ta như vậy.”
Thẩm Nguyên giả bộ hồ đồ, dịu dàng hỏi ngược lại: “Thiếp thân gọi như thế nào?”
——”Đêm qua nàng gọi Quý Khanh.”
Hai chữ Quý Khanh này, sau khi phát ra từ trong miệng Lục Chi Quân, lại làm cho tim Thẩm Nguyên đập nhanh hơn, hơi thở trở nên ngắn lại trong tích tắc.
Thẩm Nguyên vẫn cố gắng bình tĩnh, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước thiếp thân có nghe Cao phu nhân nhắc tới chuyện thú vị về biểu tự của quan nhân và Cao đại nhân, biểu tự của Cao gia cũng được sắp xếp dựa theo bá, trọng, thúc, tề, quý.
Nam tử thuộc thế hệ này của Quảng Ninh Hầu phủ theo chữ Thường, Cao đại nhân xếp hàng lão nhị, nên gọi là Trọng Thường.
Nói đến đây, quan nhân ngài và hắn thật đúng là có duyên.”
Nàng cố tình chuyển hướng đề tài.
Lục Chi Quân không quên điểm quan trọng, đôi mắt phượng đẹp đẽ của hắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Nguyên, ánh mắt thâm sâu lạ thường: “Thẩm Nguyên, nàng hẳn là biết rõ ta đang muốn nói gì.”
Thẩm Nguyên luống cuống chớp chớp mắt, lại nghe Lục Chi Quân nói: “Thứ ta muốn, nàng cũng nên hiểu.”
“Quan nhân…”
“Sau này đừng gọi ta là quan nhân nữa, cứ gọi ta là Quý Khanh đi.”
Nghe xong những lời này của Lục Chi Quân, trong lòng Thẩm Nguyên vẫn rung lên.
Cuối cùng nàng có thể hiểu được ý của hắn.
Hóa ra Lục Chi Quân không muốn mối quan hệ giữa hai người chỉ dính vào khía cạnh phu thê.
Hắn cũng muốn mối quan hệ này tiến thêm bước nữa.
Mà điều hắn muốn chính là cùng nàng trở thành người bạn đồng hành, thậm chí là người yêu.
Vẻ mặt kinh ngạc hiện lên trên gương mặt phù dung của Thẩm Nguyên.
Lục Chi Quân lúc này lại nhớ tới kiếp trước, lúc hắn cưỡng ép Thẩm Nguyên, ép nàng giả bộ cũng được, tức giận cũng được, để nàng đối xử với hắn như người yêu.
Để có thể chạy trốn khỏi hắn, Thẩm Nguyên đã từng diễn hết vở kịch này đến vở kịch khác ở trước mặt hắn một cách xuất sắc, cũng từng khiến hắn thật sự cho rằng, Thẩm Nguyên đã phải lòng hắn.
Nhưng trên thực tế, Thẩm Nguyên không thật sự yêu hắn, thái độ của nàng đối với hắn luôn là căm hận và bài xích.
Lục Chi Quân cũng ở trên người nàng, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị bị đùa giỡn.
Thẩm Nguyên đang đùa giỡn thứ tình cảm của hắn, hơn nữa trước đó, hắn chưa từng có tình cảm với một nữ nhân.
Cho nên, sau khi bắt nàng trở về kinh thành, Lục Chi Quân không quan tâm đến nàng có nguyện ý hay không, vẫn ép buộc nàng, bắt nàng gọi hắn là Quý Khanh.
Hắn tất nhiên có dục vọng chiếm hữu rất sâu với Thẩm Nguyên, giống như loại dục vọng mà nam nhân đối với mỹ nhân.
Nhưng tình cảm nhiều hơn của hắn dành cho Thẩm Nguyên là thứ mà trước đây hắn luôn khinh thường, cái gọi là hai chữ tình yêu đó.
Hắn cần nàng bầu bạn, cũng cần nàng đối xử với hắn như người yêu.
Nhưng kiếp này, hắn nhất định sẽ không ép buộc Thẩm Nguyên nữa.
Hắn sẽ đợi đến khi Thẩm Nguyên có thể chân chính tiếp nhận hắn mới thôi.
Dưới tiếng mưa không ngớt, mỹ nhân ngồi nghiêng trên giường đang muốn nói lại thôi, Lục Chi Quân cũng không ép nàng lập tức thay đổi danh xưng với hắn.
Ngược lại là hiếm khi đề cập đến chính sự trong triều, thì thầm nói với Thẩm Nguyên: “Qua mấy ngày nữa, trong triều sẽ vài biến cố, có liên quan đến phụ thân nàng.
Nhưng đừng sợ, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nàng đâu.
Nàng cứ ngoan ngoãn dưỡng bệnh ở trong phủ, cũng không cần quan tâm đến bên ngoài nói cái gì.”
Mặc dù tâm trạng của Thẩm Nguyên vẫn chưa bình phục, nhưng lại gật đầu, trịnh trọng đáp: “Ừm, quan nhân yên tâm, thiếp thân đã gả vào Lục gia rồi, nên mọi chuyện sẽ lấy sự sắp xếp của quan nhân làm hàng đầu.”
***
Ngày hôm sau.
Đại nội Cấm Thành, Giao Thái điện.
Sau khi vào thu, bệnh tình của tiểu hoàng đế thường xuyên tái phát, mọi cuộc họp hằng tháng đều bị bãi miễn, mọi triều vụ đều do nội các thay thế.
Mấy ngày nay, thân thể của tiểu hoàng đế có chút cải thiện, nhưng vẫn không thể chủ trì triều hội quá lớn, dưới sự ra hiệu của Lục Chi Quân, triệu tập các chư thần nội các và Lục bộ thượng thư, thị lang và các quan viên cao cấp khác đến Giao Thái điện để nghị sự.
Gần đây, tâm trạng của Thẩm Hoằng Lượng đều không đặt vào triều vụ, bởi vì quốc công phủ tuyên bố với bên ngoài, chủ mẫu Thẩm thị bị bệnh, ông cũng không tiện đến phủ cầu kiến Thẩm Nguyên vào lúc này.
Đương nhiên, Thẩm Hoằng Lượng cũng không có lá gan nào dám cầu tình với Lục Chi Quân.
Sau khi vào điện, một đám quan viên mặc quan phục màu đỏ thống nhất cùng mũ ô sa, phân ra hai bên điện.
Lại bộ, Hộ bộ và Lễ bộ đứng bên phải.
Binh bộ, Hình bộ và Công bộ đứng bên trái.
Cánh trái được coi trọng trong Kỳ triều, địa vị của Binh bộ trong Lục bộ có thể được nhìn thấy từ các cấp bậc khi xếp hàng.
Sau khi Thẩm Hoằng Lượng đứng vững với lá bài trong tay, thấy tiểu hoàng đế ngồi trên cao trước mắt vẫn còn xanh đen, mà Tiểu Lộc Tử thì đứng bên cạnh hắn.
Tiểu Lộc Tử năm nay mới mười mấy tuổi, lại làm chủ quan của Ti Lễ Giám, năng lực xuất chúng là một chuyện, quan trọng nhất là Hoàng đế cực kỳ tin tưởng hắn.
Thẩm Hoằng Lượng mơ hồ nghe nói, Tiểu Lộc Tử này cũng là người của Lục Chi Quân và Cao Hạc Châu, hiện giờ ngay cả hoạn quan cận thần này cũng trở thành người của bọn họ, phóng mắt nhìn cả triều, gần như không thể tìm được người có thể khống chế Lục Chi Quân.
Lục Chi Quân vẫn là người duy nhất ngồi trước mặt đế vương trong tất cả các triều thần.
Cao Hạc Châu thân là quan lớn nhất của Lại bộ, là người gần trung tâm quyền lực nhất, Lại bộ cũng đứng đầu Lục bộ, vương triều này không có thừa tướng, ban đầu là Lại bộ có tác dụng như một cơ quan kiểm tra và cân đối nội các.
Thế nhưng, Cao Hạc Châu chính là thứ phụ của các thần.
Lại bộ cũng tương đương với nha môn riêng của Lục Chi Quân, quyền lợi của nội các cũng áp đảo Lục bộ.
Ông cho rằng Cao Hạc Châu vốn là một người kiêu căng ngạo mạn, có người đã từng động tâm khiêu khích quan hệ giữa hắn ta và Lục Chi Quân.
Nhưng quan hệ giữa hai người này dù có chia rẽ đến mấy cũng không chia rẽ được.
Thẩm Hoằng Lượng biết rõ lúc này việc thúc đẩy cục diện này có liên quan đến nhiều nhân tố khác nhau.
Lục Chi Quân hắn có tất cả mọi thứ, tài năng xuất chúng, thủ đoạn chính trị sắc bén, có được sự tin tưởng của tiên đế, hơn nữa có quan hệ họ ngoại như vậy.
Khiến hắn trở thành người nắm quyền thực tế của vương triều này, ở trên triều đình, hắn giống như kim dưới đáy biển, địa vị không thể lay chuyển.
Cuộc thảo luận chính của triều hội cỡ nhỏ lần này vẫn là vấn đề lũ lụt của các bố chính sứ ty.
Lại nói Công bộ dưới quyền của Thẩm Hoằng Lượng quản lý tổng cộng bốn ti, lần lượt là Doanh thiện thanh lại ti[1], Ngu hành thanh lại ty, Đô thủy thanh lại ty, Đồn điền thanh lại ti.
(1)
[1] Doanh thiện thanh lại ty: thảo kế hoạch xây dựng hoặc sửa chữa (theo wikipedia) Ở Việt Nam, mình không tìm thấy cái ty còn lại, chỉ thấy Công trình thanh lại ty thôi.
Ngoài ra, thời Tùy, Đường và Ngũ đại, Công bộ là một trong sáu bộ (Lục bộ) của Thượng thư tỉnh.
Dưới thời Đường, biên chế Công bộ gồm: Công bộ ty, Đồn điền ty, Ngu bộ ty, Thủy bộ ty.
Năm đó Thẩm Hoằng Lượng vừa mới vào Công bộ, chính là bắt đầu từ một ti vụ nhỏ làm trong Ngu hành thanh lại ty, đúng lúc đó Hồ Quảng bị lũ lụt, ông nhận lệnh lúc lâm nguy, lo liệu tai họa nên có công.
Hơn nữa khi đó nếp sống trong triều thường trọng dụng quan kinh thành, các quan viên còn lại của Công bộ đổ bệnh, chết, còn có một số người bị giáng chức và thuyên chuyển.
Tất cả các loại điều kiện có lợi cộng lại với nhau, khiến Thẩm Hoằng Lượng từ ti vụ, ngồi đến thị lang, rồi ngồi đến vị trí Thượng thư hiện giờ.
Mà bây giờ trong Giao Thái đại điện, rất nhiều vị trí của quan viên đã được thay đổi.
Có một vị trí Hữu thị lang của Công bộ đang tạm thời bỏ trống, Cao Hạc Châu liền thỉnh cầu Hoàng đế, muốn thăng chức chủ sự Nghiêm Duệ Trạch của Đồn điền thanh lại ty lên ba cấp, lên vị trí Lại bộ thị lang này.
“Mặc dù Nghiêm Duệ Trạch xuất thân là quan lại nhỏ ở Phú Dân[1], mấy năm trước chỉ làm quan vận chuyển lương thực ở ngoại ô kinh thành, nhưng mấy năm gần đây chiến tích của hắn trong Binh bộ lại rất nổi bật, ngăn chặn được hỏa hoạn lớn ở xưởng để củi[1] ở Dịch Châu, lăng tẩm được chỉnh sửa cũng rất hợp tâm ý của bệ hạ, trước đó kênh rạch trong hoàng thành cũng do Nghiêm Duệ Trạch chủ trì xây dựng và gia cố, mà chỉ mất chưa đầy một tháng.
Thần cho rằng, từ trước đến nay triều ta tuyển quan là trọng tài năng trọng năng lực, tuy Nghiêm Duệ Trạch không phải xuất thân từ khoa cử, nhưng tài năng của hắn lại đủ phù hợp với vị trí thị lang.
Thần thỉnh tấu, mong bệ hạ cho phép Nghiêm Duệ Trạch thăng chức làm Hữu thị lang của Công bộ.”
[1] Phú Dân: Phú Dân huyện là một huyện thuộc Côn Minh, tỉnh Vân Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
[1] Xưởng để củi: Từ gốc “山厂”, là cơ quan khai thác gỗ và lưu trữ than củi được các quan phủ nhà Minh thiết lập.
Tiểu hoàng đế ừ một tiếng, cũng có chút ấn tượng với quan viên Nghiêm Duệ Trạch, nên nói với Cao Hạc Châu: “Chuẩn tấu.”
Thẩm Hoằng Lượng trong lòng khá khó chịu, mặc dù ông có tước vị trong người, nhưng cũng xuất thân từ khoa cử, năm đó ông đã lấy thân phận cử nhân vào làm quan, thân là quan được nâng lên nhưng cũng phải chịu đựng rất nhiều khổ sở ở Quốc Tử Giám thì mới có thể được Hoàng đế hoặc Lại bộ thượng thư trực tiếp đề bạt thành quan viên.
Ông chướng mắt những quan lại nhỏ mà Cao Hạc Châu trọng dụng.
Đang lúc Thẩm Hoằng Lượng cố gắng đè nén sự tức giận, sau khi Cao Hạc Châu bẩm tấu xong, ở trước mặt tiểu hoàng đế, gọi ông: “Thẩm đại nhân.”
Tim Thẩm Hoằng Lượng đập thình thịch.
Lại nghe Cao Hạc Châu nói: “Thẩm đại nhân, kỳ thi tuyển Lại bộ năm nay đã kết thúc.
Triều ta cứ ba năm thi một lần, sáu năm lại lần nữa, thông khảo chín năm một lần.
Mấy năm trước ngươi còn được đánh giá là xứng đáng với chức vụ, nhưng đến năm nay, chỉ được đánh giá là bình thường.”
Các kỳ thi quan chức của Kỳ triều được chia làm ba loại: xứng đáng với chức vụ, bình thường, không xứng đáng với chức vụ.
(2)
Khi cánh môi Thẩm Hoằng Lượng khẽ run rẩy, Cao Hạc Châu nói tiếp: “Năm nay tình cờ là thời kỳ khảo sát của Ngự sử sáu năm một lần, trước đó Trần Ngự sử đã đến chỗ bản quan vạch tội đại nhân một quyển.
Cái gì mà tham lam, tàn