Nhìn thấy bóng dáng của Dương Trình An cùng anh em cột chèo Bạch gia dần dần biến mất, Cao Hạc Châu nói với Lục Chi Quân: “Đi thôi, đi uống rượu nào.”
Lục Chi Quân nhàn nhạt gật đầu, theo Cao Hạc Châu xuống lầu ba.
Phòng khác.
Sau khi nha hoàn rời đi, Thẩm Hàm cũng bước qua cánh cửa phòng, thấy Lục Chi Dương đang ngồi trên ghế bành, gương mặt rủ xuống, nhưng khó có thể che đi đường nét đẹp trai và tinh xảo trên mặt.
Thẩm Hàm không khỏi nhớ tới Thẩm Hoằng Lượng từng nhắc nàng ta, nói đầu óc của Lục Chi Dương không được sáng sủa lắm, trong mấy con cháu của Lục gia, hắn là người không có học vấn, viết chữ đều do uy thế của Lục Chi Quân, mới miễn cưỡng tiếp nhận toàn bộ, tính tình còn thô bạo cực kỳ.
Nếu không phải có Ngũ huynh Lục Chi Quân của hắn ta ở đây, gã này đã khó có thể trở thành người có năng lực, số làm quan cũng sẽ không trôi chảy như thế, tuổi còn trẻ mà đã ngồi ở vị trí chỉ huy sứ.
Nhưng Thẩm Hàm lại cảm thấy, vậy thì có liên quan gì chứ.
Dù sao tướng mạo của Lục Chi Dương cũng đẹp, vẫn là đích trưởng tử của công phủ, mà gương mặt cũng có vài phần giống Lục Chi Quân.
Chỉ có vài phần giống với Lục Chi Quân, Thẩm Hàm nàng cũng quyết định chọn hắn ta.
Thẩm Hàm quan sát cách bài trí trong căn phòng này, thấy đông sương có một giường La Hán, nên muốn chuyển Lục Chi Dương đến đó, nhưng dù sao nàng cũng là người nhỏ nhắn, tất nhiên là không thể di chuyển được thân thể cao lớn của hắn ta.
Sau khi suy nghĩ kỹ lại, thì nhớ tới bà tử ở Vĩnh An Hầu phủ đã từng nói nếu nam nhân thật sự uống say, hình như là không thể làm được.
Nàng không nhất thiết phải xảy ra chuyện gì với Lục Chi Dương, chỉ cần có người bên ngoài nhìn thấy bộ dáng y phục xập xệch của nàng và Lục Chi Dương là được rồi.
Như thế thì có thể thực hiện được chuyện Lục Chi Dương cợt nhả với nàng ta.
Đến lúc đó hắn ta bị áp lực, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cưới nàng thôi.
Sau khi Thẩm Hàm hạ quyết tâm trong lòng, liền tháo trâm trên tóc ra, rồi cố tình xoa mái tóc đen.
Làm cho nó rối tung lên một chút.
Nàng đang do dự, nên dùng tư thế nào ngồi trên đùi Lục Chi Dương, thì nghe phía sau truyền đến một tiếng “Cọt kẹt ——”.
Tim Thẩm Hàm đập nhanh, quay đầu lại thấy cửa sổ sát đất của căn phòng này bỗng dưng bị người ta đóng lại.
Cạch một tiếng.
Bên tai lập tức lại vang lên âm thanh khóa cửa.
Thẩm Hàm cuống quít đi tới chỗ đó, thấy cửa sổ dài bên tay phải nàng bị khóa lại, cẩn thận nhìn qua cửa sổ cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ nha hoàn hay gã sai vặt nào, mà tiểu viện của căn phòng này cò nhiều cây cảnh mọc um tùm, nói không chừng người vừa mới khóa cửa lại đang trốn trong khu vực này.
Cũng may cửa sổ dài bên kia vẫn chưa bị khóa, Thẩm Hàm đang do dự có nên tiếp tục ở đây giả vờ thân mật với Lục Chi Dương, hay là hành động thận trọng, rời khỏi căn phòng từ cửa sổ dài chưa bị khóa kia.
Quay người lại thấy, Lục Chi Dương đang ngồi ở cái ghế đó hồi nãy đã biến mất!
Lần này, Thẩm Hàm rốt cuộc nhận ra được mọi chuyện kỳ lạ, khi nàng hạ quyết tâm, rồi nhặt dây áo trên mặt đất lên, vừa định rời khỏi căn phòng thì bên ngoài lại truyền đến tiếng nói chuyện của hai nam nhân.
Thẩm Hàm biết có người muốn vào phòng này, vội vàng tìm một cái rương bằng gỗ lim núp vào, tim đập như trống, càng lúc càng đập nhanh.
Lại nghe một nam tử xa lạ trong đó nói: “Để hắn ở đây một mình chắc không sao, có cần tìm người chăm sóc hắn không?”
Một người khác trả lời: “Không cần tìm, đã là đại lão gia rồi, không phải là tiểu cô nương.
À, chỗ đó tình cờ có một cái giường La Hán, cứ đỡ hắn đến đó, dù sao cũng say đến bất tỉnh nhân sự rồi, để cho hắn nằm ở chỗ đó một lát đi.”
Thẩm Hàm vẫn nín thở ở sau rương, sợ phát ra âm thanh gì, nên không dám lặng lẽ đi nhìn trộm tướng mạo của mấy người đi vào.
Đến khi cảm thấy hai người Bạch gia rời khỏi căn phòng này, Thẩm Hàm vừa định chạy trốn bằng cửa sổ dài sát đất khác, nhưng không ngờ, hai người kia vừa đi, cửa sổ dài đang mở thực sự đã bị người ta khóa lại.
Thẩm Hàm chỉ cảm thấy đầu óc “Bùm ——” một tiếng.
Lập tức, có một cảm xúc gần như tuyệt vọng nào đó đang ùn ùn ập đến về phía nàng ta.
Cửa sổ dài hai bên đều bị người khóa, nàng chỉ có thể bị nhốt cùng một người say rượu lạ mặt trong căn phòng này, nhưng nàng đã bảo nha hoàn gọi Thẩm Nguyên và Cao phu nhân đến, nếu là bị bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tóc rối bời của nàng cộng thêm y phục xộc xệch, thì nên giải thích với bọn họ như thế nào đây?
Thẩm Hàm hiện tại, có một cảm giác bất lực tự đào hố chôn mình.
Cho dù giống như một con thú bị mắc kẹt, thì cũng không thể kêu la, không thể cầu cứu người khác, chỉ có thể yên lặng chờ Thẩm Nguyên và Cao phu nhân đến đây “bắt gian”.
Thẩm Hàm buộc mình phải bình tĩnh lại, cũng cảm thấy nam tử thế gia có thể đến Quảng Ninh Hầu phủ tham dự yến tiệc nhất định cũng không đơn giản, lỡ như người được đưa vào là cậu ấm, là một công tử có tài mạo không tệ, vậy nàng sẽ chọn cọc thứ hai, gả cho hắn là được rồi.
Vì vậy, Thẩm Hàm quyết định đi xem tướng mạo của người nằm trên giường La Hán tây sương, sau khi đến đó, rồi nhìn kỹ hơn, đôi mắt của Thẩm Hàm đột nhiên mở to hoảng sợ.
Làm sao có thể là Dương Trình An?
Làm sao có thể là cái thứ xấu xí tầm thường như hắn chứ?
Nàng đến chết cũng không muốn gả cho hắn mà, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện ở đây chứ?
Đúng lúc này, cửa sổ dài sát đất bên tay phải của Thẩm Hàm đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện của vài người ——
“Hai người các ngươi đưa Trình ca nhi đến chỗ này?”
“Trưởng tỷ, chỗ này yên tĩnh, vừa lúc để cho vị tân cô gia chúng ta tỉnh rượu.”
“Đẩy cửa ra, ta muốn vào bên trong xem hắn.”
“Vâng.”
Tim Thẩm Hàm như muốn nhảy lên cổ họng, thầm cảm thấy may mắn là nơi này đã bị khóa, nàng còn có thời gian có thể trốn từ tây sương đến sau cái rương.
Ai ngờ, ngay sau đó vang lên một tiếng “Cọt kẹt ——”.
Ánh mắt của Thẩm Hàm đột nhiên thay đổi.
Cửa sổ dài bên kia được mở khóa từ khi nào vậy?
Khi nàng vừa bước qua chỗ lồng hoa, liền đối mặt với Đại Bạch thị vẻ mặt kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau với hai anh em cột chèo của Bạch gia bên cạnh nàng ta.
Thẩm Hàm vẻ mặt hoảng sợ, nhưng không có đường lui.
Đại Bạch thị nhìn thấy Thẩm Hàm tóc tai bù xù cùng y phục xộc xệch, sắc mặt nhanh chóng từ kinh ngạc chuyển sang tức giận dữ tợn.
Không cần biết đúng sai, nàng ta tiến lên liền vung tay áo tỳ bà rộng lớn, tát vào mặt xinh đẹp của Thẩm Hàm.
“Tiện nhân! Con tiện nhân không biết liêm sỉ!”
Thẩm Hàm đã từng nghe qua danh dữ dằn của Đại Bạch thị, nhưng không nghĩ rằng quả phụ trẻ tuổi này lại đánh người.
Ở cửa sổ dài bên kia, Thẩm Nguyên và Cao phu nhân nghe tin chạy tới, liền nhìn thấy cảnh giằng co giữa Thẩm Hàm và Đại Bạch thị.
Nha hoàn nọ đã nghe theo lời dặn dò của Thẩm Hàm, còn cố tình truyền tin tức này cho Thẩm Mộc, để cho nàng ấy cũng mang nha hoàn của mình, cùng vài tiểu thư quan gia quen biết tới căn phòng của tiểu viện này, coi như là nhân chứng cho nàng và Lục Chi Dương làm chuyện bất chính.
Thẩm Mộc không biết những chuyện này, nàng ấy là thứ nữ trong nhà, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng nào.
Thẩm Nguyên không ngờ rằng thứ muội này và vài tiểu thư quan gia còn lại cũng sẽ đi theo, vội vàng ra lệnh cho tất cả mọi người trở về bàn tiệc.
Chuyện này thật đáng hổ thẹn, nó có liên quan đến Lục gia và Thẩm gia, nàng và Cao phu nhân đều nhất trí, chuẩn bị đè việc này xuống, nhưng lại không ngờ mấy tiểu thư quan gia nọ cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này, thế thì việc này cuối cùng không thể làm gì được nữa.
Nhưng nếu Thẩm Hàm thật sự xảy ra chuyện gì với Lục Chi Dương, vậy thì vì sao nàng ta lại bị Đại Bạch thị đánh tàn nhẫn như vậy?
Khi Thẩm Nguyên cùng Cao phu nhân bước vào cánh cửa, nhìn thoáng qua khuôn mặt của người nọ trên giường La Hán Tây Sương.
Thì ra là nha hoàn nọ nhầm lẫn, không phải Lục Chi Dương bế Thẩm Hàm vào trong căn phòng này, mà là Dương Trình An đã cùng nàng ta lui cọc hôn sự.
Đôi mắt hạnh của Thẩm Hàm mở to nhìn Đại Bạch thị, Đại Bạch thị vừa định cãi nhau với nàng ta thì Cao phu nhân thân là tức phụ của chi thứ hai Hầu phủ, đương nhiên là tiến lên khuyên can một phen, nói: “Bạch cô nương đừng manh động, chúng ta hãy bình tĩnh và nói về chuyện gì đã xảy ra vừa rồi.”
Đại Bạch thị cười lạnh nhạt một tiếng, nói với Thẩm Nguyên: “Ngươi là trưởng tỷ của nàng à, không ngờ rằng cô nương Thẩm gia các ngươi, đúng là tiện tì như vậy!”
Cao phu nhân cũng chưa từng thấy Đại Bạch thị như vậy, tiến lên chưa nói đạo lý gì, không thèm ngăn cản, giọng nói cũng lạnh xuống rất nhiều: “Bạch cô nương, ta tôn trọng ngươi, là bởi vì muội muội ngươi gả cho đích trưởng tử của đại phòng làm thê tử, nhưng lúc ngươi nói chuyện, dù sao cũng phải chú ý chừng mực một chút chứ.”
Thẩm Nguyên tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy tay Cao phu nhân, ý bảo nàng ấy không cần ra mặt vì nàng và Thẩm Hàm.
Dù sao Thẩm Hàm cũng là muội muội của nàng, đây cũng là chuyện của Thẩm gia và Bạch gia.
Nàng thân là trưởng nữ của nhà này, mớ hỗn độn trước mắt chung quy đều phải do nàng xử lý.
Cho nên, Thẩm Nguyên bình tĩnh nói với Đại Bạch thị: “Bạch cô nương, dù sao chúng ta cũng đã ở tiệc cưới của Quảng Ninh Hầu phủ, tân nương tử vẫn là muội muội ruột của ngươi.
Chuyện này là chuyện của Bạch gia và Thẩm gia chúng ta, tóm lại không thể bỏ lỡ hôn sự của tân nương, thỉnh ngươi bình tâm lại, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện.”
Đại Bạch thị liếc xéo Thẩm Nguyên một cái, tâm trạng tạm thời được trấn an.
Thẩm Hàm lúc này nghĩ đến Thẩm Nguyên là trưởng tỷ của nàng ta, cũng biết ở Quảng Ninh Hầu phủ chỉ có mỗi Thẩm Nguyên mới có thể giải vây cho nàng ta.
Đây cũng là điều mà Thẩm Nguyên nên làm.
Nàng là trưởng nữ của Vĩnh An Hầu phủ, dù sao cũng phải bảo vệ nàng ta thân là muội muội ruột chứ.
—— “Ái chà, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Câu hỏi của Cao Hạc Châu bỗng dưng cắt đứt sự giằng co của mọi người.
Thẩm Hàm nhìn theo giọng nói, thấy Lục Chi Quân cũng cùng Lục Chi Dương tới đây, tư vị trong lòng càng khó tả.
Nàng ta vừa định chất vấn Lục Chi Dương một phen, nghĩ lại, nếu nói ra chuyện Lục Chi Dương và nàng ở căn phòng này, chẳng phải sẽ bại lộ chuyện nàng ta muốn hãm hại hắn ta sao?
Thẩm Hàm nắm chặt nắm đấm, móng tay cũng khảm vào trong lòng bàn tay, nhưng đành phải đè nén sự thật vào trong bụng.
Cao phu nhân muốn đuổi Cao Hạc Châu đi, chê nam nhân ở chỗ này không tiện, nhưng cũng biết vị nhà nàng thích xem náo nhiệt nhất.
⇒ Một phong cảnh lớn ở ngay trước mắt như vậy, Cao Hạc Châu tất nhiên là oanh không được.
Đại Bạch thị thấy người đến càng ngày càng nhiều, cũng không sợ hãi, vẫn không chịu buông tha nói với Thẩm Nguyên: “Ngươi và muội muội ngươi, hôm nay nhất định phải cho ta một lời giải thích.”
Dương Trình An vẫn còn đang mê man trên giường La Hán, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong căn phòng này, Thẩm Hàm liếc nhìn bộ dáng của hắn ta, làm gì mà say rượu trông giống như là bị người ta hạ mê dược vậy!
“Không gả cho hắn, trưởng tỷ, ta không muốn gả cho hắn.
Ta không biết chuyện gì đang xảy ra cả… Mọi chuyện là có người gài bẫy ta.”
Thẩm Hàm thực sự oan ức khóc thành tiếng ở trước mặt mọi người.
Nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Hàm, hai hàng lông mày màu khói trên mắt của Thẩm Nguyên không khỏi nhíu lại, nàng cũng không hiểu cặn kẽ của sự việc, nhưng lại cảm thấy Thẩm Hàm rơi vào kết cục như thế này, có khả năng là nàng ta gieo gió gặt bão.
“Câm miệng, nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện.”
Giọng điệu của Thẩm Nguyên hiếm khi nghiêm khắc, Thẩm Hàm cũng không ngờ Thẩm Nguyên hay dịu dàng thực sự lại có thể quở mắng nàng ta như vậy.
Nhưng nàng ta vẫn bị hoảng sợ bởi tiếng quát lớn của Thẩm Nguyên, cứng rắn nuốt nước mắt về hốc mắt, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Thẩm Nguyên bình tĩnh hỏi Đại Bạch thị: “Bạch cô nương muốn thế nào?”
Đại Bạch thị cười lạnh một tiếng, nói: “Ta và Dương Trình An đã định hôn ước, nhưng không nghĩ rằng trước khi thành hôn lại xảy ra một chuyện như vậy, tuy nói muội muội ngươi chả xảy ra chuyện gì với hắn, nhưng nhiều người đã nhìn thấy rồi, cũng chỉ có thể chịu thiệt đưa ả vào Dương phủ làm thiếp thất.”
Hai chữ thiếp thất vừa ra khỏi miệng, liền giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho đầu óc của Thẩm Hàm ong ong một tiếng.
Nàng ta chính là tiểu thư đích xuất của Hầu phủ, làm sao có thể làm thiếp cho người ta được?
⇒ Huống hồ người nọ lại là Dương Trình An mà nàng ta sống chết đều thấy ghê tởm?
Đại Bạch thị này dựa vào cái gì mà muốn nàng ta làm thiếp thất của Dương Trình An chứ?
Thẩm Hàm vừa định cãi lại với Đại Bạch thị thì đã thấy Lục Chi Quân cũng đi vào căn phòng này, nam nhân cao lớn và rắn chắc, khí thế cũng mạnh mẽ và sắc bén, đang đi về phía Thẩm Nguyên.
Hắn vừa vào phòng, liền làm cho người ta tự sinh ra cảm giác áp lực trong lòng.
Vì vậy, khi Lục Chi Quân đến bên cạnh Thẩm Nguyên, lấy tư thế bảo vệ đứng im lặng, Thẩm Hàm lập tức