Lý Hàn Quân vì lệnh phạt của đại phu nhân Nhạc gia mà ngây ngốc trong phòng. Hắn nhìn chằm chập trang giấy trắng phau không nhiễm một bút mực mà đau đầu. Hắn tuy vì chức nghiệp cũng học qua nhiều thứ nhưng hội hoạ thì phải có năng khiếu mới được, cùng lắm hắn chỉ vẽ dăm ba cái hình mẫu giáo chứ còn vẽ cả một bức hoạ thư thì hắn cắn răng, lẽ ra phải bắt tên tiểu tử kia vẽ mới đúng hoạ là do y mà hắn phải đội.
Y Nguyệt bên cạnh vui vẻ mài mực.
" Tiểu thư đừng lo lắng quá, lần nào người hoạ đại phu nhân cũng đều rất thích, sẽ nhanh chóng tha thứ cho người."
Lý Hàn Quân nghe xong càng trừng dữ hơn, tờ giấy đáng thương khóc ròng. Gia, ta làm gì nên tội.(T.T)
Lý Hàn Quân chỉ còn có thể liều mạng cùn, tay nắm chặt bút như cầm dao đao kiếm xung trận, đầu bút lông cũa run lên. Khi bút vừa chạm đến thì tiếng gõ cửa vang lên làm hắn giật mình. Tiểu mỹ nhân đáng thương nhìn trăng giấy sạch sẽ bị cắt một đường mực đen tuyền.
Y Nguyệt nghe tiếng gõ cửa thì rất tự nhiên ra mở như đã biết trước người đến.
" Tiên sinh người luôn đúng giờ." Y Nguyệt cười lễ phép làm một cái chào lễ rất cung kính.
Trước cửa, một người đàn ông trung niên khá lớn tuổi đang ôm trong lòng ngực một bình hoa sứ không lớn lắm. Lý Hàn Quân tò mò rốt cuộc người có thể cắm ra bình hoa tao nhã xinh đẹp là người thế nào. Hắn liếc mắt trông chỉ thấy gã mặt mày tăm tối không rõ ngũ quan, vì tóc mái dài rối che đi phần đôi mắt, chỉ thấy ánh sáng loé lên một phần lấp ló sau khe tóc. Gã trung niên khi nhìn thấy Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân chỉ khẽ gật đầu chào rồi không nói tiếng nào đến bên cạnh bàn trang điểm đặt bình hoa mới xinh tươi thay cho bình hoa cũ đã có chút úa tàn. Bình hoa kỳ này lại không cầu kỳ hoa mỹ chỉ là nhánh lan kiếm vàng tuy mỏng manh lại sừng sững thẳng đứng một mình.
"Thật xinh đẹp. Trình độ cắm hoa của lão tiên sinh thật đáng ngưỡng mộ." Lý Hàn Quân rất muốn chân chó ôm đại thần nhưng ngại hình tượng thiết lập thanh tao ữu lễ nên chỉ hai mắt cong cong ý cười dịu dàng tâng bốc, mà bóng lưng lạnh lùng kia không đáp lại, gã trung niên mang chậu hoa cũ về rời đi nhanh chóng. Khi lướt qua ánh mắt lấp loé một tia chán ghét. Lý Hàn Quân nhạy cảm giật mình. Tâng bốc quá đà sao?
"Tiểu thư đừng trách, tính tình tiên sinh vẫn luôn quái gỡ, lẽ nào người còn không biết?" Y Nguyệt tay che miệng khúc khích cười, Lý Hàn Quân đỏ mặt hừ một tiếng, tốt nhất im miệng, nói nhiều sai nhiều.
Sau khi nhìn chằm chằm nét mực cả canh giờ cùng ánh mắt lấp lánh trông đợi của tiểu nữ hầu, Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân quyết định đuổi người, đóng cửa, bế quan tìm linh cảm. Y Nguyệt tuy hơi bất mãn nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng giấy bút xột xoạt. Bên dưới chân bàn gỗ là la liệt giấy mực hỗn độn vò thành cục lớn lăn lốc khắp nơi, thật là đáng thương a~
"Ngươi là vẽ con rùa trên cành hoa sao? Thật sáng tạo nha." Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, khiến đôi tai nhỏ hồng lên, Lý Hàn Quân giật mình run run bút. Phía sau nam tử như ngọc, thanh y đơn bạc, khí chất tao nhã.
" Sao... Ngươi lại ở đây? Không đúng! Giờ là sáng sớm, ngươi vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ hạ nhân mắt đui hết rồi sao?"
Nam nhân mới đến chính là tên đêm qua cưỡng bức hắn xong hắn ngu ngốc còn xưng huynh gọi đệ với y, đến lúc y đi hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại mới biết mình bị hố rồi.
" Đây vốn là phòng ta, ta về phòng mình có gì sai? Với võ công của ta muốn đến muốn đi lúc nào chẳng được..." Híp mắt cười nhẹ.
Hắn quên mất thế giới này hack võ công.
"Với hiện giờ trong cơ thể ta lại là một kẻ lưu manh không rõ nguồn gốc, nếu không theo dõi sát sao lỡ hắn làm ra chuyện gì tổn hại thanh danh của ta, đến lúc ta có cơ hội trở lại xác cũ há phải gánh tội oan sao?" Vừa nói tay lại chỉ chỉ vào lồng ngực đang phập phồng của Lý Hàn Quân.
"Ta mới không làm bậy!" như ngươi. Lý Hàn Quân chột dạ nuốt xuống hai từ cuối nhưng bụng vẫn tức giận muốn đứng lên đánh người, chỉ là vừa mới nhón mông đã bị người kia ấn xuống, ghễ gỗ cứng ngắt đau mông nha~
"Ngươi muốn làm gì?"
Lý Hàn Quân còn đang nghi hoặc thì một bàn tay ấm áp đã bao trọn lấy tay hắn, cầm tay hắn hướng một nét hắc huyền. Lý Hàn Quân theo bản năng giật nảy người thì phía sau đã bị lồng ngực rắn chắc bao phủ.
"Ngươi...ngươi..." Nghiến răn từng chữ, hắn muốn chửi theo thói quen nhưng người kia như đoán trước, đưa tay nhéo miệng nhỏ.
"Ngoan, ta giúp ngươi vẽ phạt."
Từ hướng Lý Hàn Quân chỉ có thể thấy được bàn tay to lớn, từng ngón tay dài đang nhẹ nhàng cầm lấy tay mình dẫn từng đường đi nét vẽ, chỉ có thể nghe được âm thanh trầm thấp êm dịu, hắn không thấy khuôn mặt giống y mình kia, chỉ cảm nhận vành tai hơi nóng cứ phả ra nhịp nhàng, tim hắn bỗng chốc đập mạnh một cái, sau đó là cứ tăng tốc liên hồi.
"Ngươi có thể tự... tự vẽ giúp ta... không cần như thế