Thư Sinh Ta Muốn Xuyên

Chương 10


trước sau


 
Lý Hàn Quân vì lệnh phạt của đại phu nhân Nhạc gia mà ngây ngốc trong phòng. Hắn nhìn chằm chập trang giấy trắng phau không nhiễm một bút mực mà đau đầu. Hắn tuy vì chức nghiệp cũng học qua nhiều thứ nhưng hội hoạ thì phải có năng khiếu mới được, cùng lắm hắn chỉ vẽ dăm ba cái hình mẫu giáo chứ còn vẽ cả một bức hoạ thư thì hắn cắn răng, lẽ ra phải bắt tên tiểu tử kia vẽ mới đúng hoạ là do y mà hắn phải đội.
 
Y Nguyệt bên cạnh vui vẻ mài mực.
 
" Tiểu thư đừng lo lắng quá, lần nào người hoạ đại phu nhân cũng đều rất thích, sẽ nhanh chóng tha thứ cho người."
 
Lý Hàn Quân nghe xong càng trừng dữ hơn, tờ giấy đáng thương khóc ròng. Gia, ta làm gì nên tội.(T.T)
 
Lý Hàn Quân chỉ còn có thể liều mạng cùn, tay nắm chặt bút như cầm dao đao kiếm xung trận, đầu bút lông cũa run lên. Khi bút vừa chạm đến thì tiếng gõ cửa vang lên làm hắn giật mình. Tiểu mỹ nhân đáng thương nhìn trăng giấy sạch sẽ bị cắt một đường mực đen tuyền.
 
Y Nguyệt nghe tiếng gõ cửa thì rất tự nhiên ra mở như đã biết trước người đến.
 
" Tiên sinh người luôn đúng giờ." Y Nguyệt cười lễ phép làm một cái chào lễ rất cung kính.
 

Trước cửa, một người đàn ông trung niên khá lớn tuổi đang ôm trong lòng ngực một bình hoa sứ không lớn lắm. Lý Hàn Quân tò mò rốt cuộc người có thể cắm ra bình hoa tao nhã xinh đẹp là người thế nào. Hắn liếc mắt trông chỉ thấy gã mặt mày tăm tối không rõ ngũ quan, vì tóc mái dài rối che đi phần đôi mắt, chỉ thấy ánh sáng loé lên một phần lấp ló sau khe tóc. Gã trung niên khi nhìn thấy Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân chỉ khẽ gật đầu chào rồi không nói tiếng nào đến bên cạnh bàn trang điểm đặt bình hoa mới xinh tươi thay cho bình hoa cũ đã có chút úa tàn. Bình hoa kỳ này lại không cầu kỳ hoa mỹ chỉ là nhánh lan kiếm vàng tuy mỏng manh lại sừng sững thẳng đứng một mình.
 
"Thật xinh đẹp. Trình độ cắm hoa  của lão tiên sinh thật đáng ngưỡng mộ."  Lý Hàn Quân rất muốn chân chó ôm đại thần nhưng ngại hình tượng thiết lập thanh tao ữu lễ nên chỉ hai mắt cong cong ý cười dịu dàng tâng bốc, mà bóng lưng lạnh lùng kia không đáp lại, gã trung niên mang chậu hoa cũ về rời đi nhanh chóng. Khi lướt qua ánh mắt lấp loé một tia chán ghét. Lý Hàn Quân nhạy cảm giật mình. Tâng bốc quá đà sao?
 
"Tiểu thư đừng trách, tính tình tiên sinh vẫn luôn quái gỡ, lẽ nào người còn không biết?" Y Nguyệt tay che miệng khúc khích cười, Lý Hàn Quân đỏ mặt hừ một tiếng, tốt nhất im miệng, nói nhiều sai nhiều.
 
Sau khi nhìn chằm chằm nét mực cả canh giờ cùng ánh mắt lấp lánh trông đợi của tiểu nữ hầu, Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân quyết định đuổi người, đóng cửa, bế quan tìm linh cảm. Y Nguyệt tuy hơi bất mãn nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo.
 
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng giấy bút xột xoạt. Bên dưới chân bàn gỗ là la liệt giấy mực hỗn độn vò thành cục lớn lăn lốc khắp nơi, thật là đáng thương a~
 
"Ngươi là vẽ con rùa trên cành hoa sao? Thật sáng tạo nha." Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, khiến đôi tai nhỏ hồng lên, Lý Hàn Quân giật mình run run bút. Phía sau nam tử như ngọc, thanh y đơn bạc, khí chất tao nhã.
 
" Sao... Ngươi lại ở đây? Không đúng! Giờ là sáng sớm, ngươi vào đây bằng cách nào? Chẳng lẽ hạ nhân mắt đui hết rồi sao?"
 
Nam nhân mới đến chính là tên đêm qua cưỡng bức hắn xong hắn ngu ngốc còn xưng huynh gọi đệ với y, đến lúc y đi hắn nằm trên giường lăn qua lộn lại mới biết mình bị hố rồi.
 
" Đây vốn là phòng ta, ta về phòng mình có gì sai? Với võ công của ta muốn đến muốn đi lúc nào chẳng được..." Híp mắt cười nhẹ.
 
Hắn quên mất thế giới này hack võ công.
 
"Với hiện giờ trong cơ thể ta lại là một kẻ lưu manh không rõ nguồn gốc, nếu không theo dõi sát sao lỡ hắn làm ra chuyện gì tổn hại thanh danh của ta, đến lúc ta có cơ hội trở lại xác cũ há phải gánh tội oan sao?" Vừa nói tay lại chỉ chỉ vào lồng ngực đang phập phồng của Lý Hàn Quân.
 
"Ta mới không làm bậy!" như ngươi. Lý Hàn Quân chột dạ nuốt xuống hai từ cuối nhưng bụng vẫn tức giận muốn đứng lên đánh người, chỉ là vừa mới nhón mông đã bị người kia ấn xuống, ghễ gỗ cứng ngắt đau mông nha~
 
"Ngươi muốn làm gì?"
 
Lý Hàn Quân còn đang nghi hoặc thì  một bàn tay ấm áp đã bao trọn lấy tay hắn, cầm tay hắn hướng một nét hắc huyền. Lý Hàn Quân theo bản năng giật nảy người thì phía sau đã bị lồng ngực rắn chắc bao phủ.
 

"Ngươi...ngươi..." Nghiến răn từng chữ, hắn muốn chửi theo thói quen nhưng người kia như đoán trước, đưa tay nhéo miệng nhỏ.
 
"Ngoan, ta giúp ngươi vẽ phạt."
 
Từ hướng Lý Hàn Quân chỉ có thể thấy được bàn tay to lớn, từng ngón tay dài đang nhẹ nhàng cầm lấy tay mình dẫn từng đường đi nét vẽ, chỉ có thể  nghe được âm thanh trầm thấp êm dịu, hắn không thấy khuôn mặt giống y mình kia, chỉ cảm nhận vành tai hơi nóng cứ phả ra nhịp nhàng, tim hắn bỗng chốc đập mạnh một cái, sau đó là cứ tăng tốc liên hồi.
 
"Ngươi có thể tự... tự vẽ giúp ta... không cần như thế

này..." Lý Hàn Quân lắp bắp, rõ ràng không phải thiêú nữ mới lớn đang yêu lại như bất ngờ sa vào ấm áp mê hoặc.
 
" Thế này là thế nào? Nếu ta tự vẽ lần sau mẫu thân bắt phạt không có ta vẽ giùm ngươi phải làm sao? Tiểu thư Nhạc gia cầm kỳ thi hoạ đều thông thạo, từ khi ngươi ở trong thân xác này thì phải trở thành một Nhạc tiểu thư hoàn mỹ, chỉ một sơ hở nhỏ cũng có thể dễ dàng bị người khác phát hiện."
 
"Ta làm sao biết những thứ đó." Lý Hàn Quân gặm gắm môi nhỏ uất ức, dù hắn có học sơ qua một số thứ để phục vụ vai diễn qua đường của mình nhưng không phải cái nào hắn cũng rành.
 
" Nên ta mới bất chấp nguy hiểm tới dạy ngươi. Nếu để lộ ra ngươi là tá thì hoàn hỗn chẳng phải sẽ bị người khác xem là ma quỷ mà thiêu sống sao? Đến lúc đó ta muốn trở về xác cũ cũng không được."
 
Vừa nghe đến chuyện kinh khủng ấy tay nhỏ trong lòng bàn tay y run lên. Lý thư sinh Nhạc Nhã nhìn một bên sườn má căng thẳng của người trong lòng thì khoé môi nhếch lên thật cong.
 
"Ta học." Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân cắn răng gằng chữ. Y mới không muốn bị thiêu đâu.
 
Bên dưới giấy trắng nền nhã một bức hoạ đồ sơn hà núi non trùng điệp hùng vĩ dần hiện lên. Dù không rành về hoạ thư, Lý Nhất Hàn cũng âm thầm tán thưởng. Cái tiểu tử này mà đặt ở thời đại của hắn sẽ được người tung hô thiếu niên thiên tài, cái gì cũng max điểm.
 
" Ngươi biết cưỡi ngựa chứ?" Giọng trầm ấm lại vang lên phá vỡ không khí tĩnh lặng hiếm hoi. Vành tai Lý Hàn Quân đã sớm thiêu đốt rồi nên không còn run rẩy nữa.
 
"Hả?" Lý Hàn Quân ngớ ra, tiểu thư Nhạc gia thật đa đi năng, cái gì cũng con mẹ nó biết tuốt. Hắn cao giọng đắc ý. " Biết nha, cái này ta hơi bị siêu đó!" Kinh nghiệm bảo năm đóng vai lính cưỡi ngựa đã trường đã luyện nên một cái mông chai lì. Gì chứ cưỡi ngựa hắn tự tin có thừa.
 
Lý thư sinh Nhạc Nhã cũng khá bất ngờ, tên lưu manh này xem ra cũng không phải phế.
 
"Vậy lễ hội săn bắn sắp tới ngươi chỉ cần ngồi im trên ngựa không cần làm gì là được." Sau đó y hơi hối hận, chắc khó ha, cái đôi mắt long lanh quay ngoắt nhìn hắn sáng như sao trời khiến y chột dạ mà phẩy tay.
 

"Hay thôi đi, tình hình này ngươi cứ kiếm cớ bệnh ở nhà, không đi vẫn tốt hơn. Lỡ như..."
 
"Nhạc tiểu thư yên tâm, ta sẽ đóng vai tiểu thư một cách hoàn mỹ nhất. Quyết không làm tổn hại thành danh của tiểu thư!" Lý Hàn Quân hùng hồn hứa hẹn cam đoan, nên lễ hội săn bắn này ta nhất định phải đi a. Hắn là một kẻ cuồng chân sao có thể chịu gò bó trong phòng nhỏ.
 
Lý thư sinh Nhạc Nhã bất ngờ bị nắm tay cũng hơi ngạc nhiên, nhìn bộ dáng háo hức muốn thoát cương kia y tỏ ra thái độ quan ngại sâu sắc, mày kiếm cũng hơi nhíu, đáy mắt trầm xuống. Y ghét cái danh xưng đầy chói tai đấy...
 
" Gọi ta là Nhạc Thần."
 
" Được! Được! Nhạc Thần huynh đệ có gì mau mau chỉ bảo a..." Khuôn mặt mỹ nhân như sáng lên một tầng, ánh mắt to tròn rộ lên nét cười. Cả xuân thủy đều lưu động trong đấy.
 
Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, sự chuyển giao giữa đêm và ngày khiến sắc trời bên dưới chìm trong bóng tối phía trên lại lan dần ra vùng sáng mờ ảo ám đỏ ánh vàng.
 
Gà đã gáy canh đầu khiến gia nô trong Nhạc phủ như thường lệ ể oải bước xuống giường.
 
Gió mùa hạ ở An Việt Quốc không quá khô nóng, dù gần sáng thậm chí không khí vẫn còn vương lại chút ẩm ướt mát mẻ, cơn gió thổi qua khiến muôn hoa trong hậu viện cũng rung rẩy sảng khoái. Nhưng người trong Nhã phòng cực kỳ cực kỳ không thoải mái chút nào. Tiểu mỹ nhân run rẩy thối lui trên giường, gương mặt đầy sợ hãi.
 
"Trời sắp sáng rồi nếu ngươi không trở về nhà đến lúc gia nhân thức dậy mọi người sẽ hoài nghi..."
 
"Ngươi... ngươi muốn làm gì nữa?"
 
"Ngươi không được làm thế tên khốn!!!"
 
Câu cuối cùng cơ hồ muốn rống lên nhưng đã bị bàn tay to lớn bụm chặt miệng nhỏ khiến lời phát ra là những tiếng ấm ức đáng thương, bàn tay còn lại của nam nhân cao lớn kia lại không kiêng dè mà nắm lấy cổ chân nhỏ xinh kéo lên cao khiến người kia vô thức ngã phịch xuống nệm nhung êm ái, nhưng mặt lại xám nghoét.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện