Trong đêm tối người trên giường nhập nhèm mở mắt, ánh nến trên giá đồng lay động từng đợt, soi rọi hình bóng ôn hương nhuyễn ngọc. Mỹ nhân yếu ớt tay chống trên giường ngồi dậy, tấm chăn lông vũ dày tuột khỏi bả vai người lộ ra làn da trắng nõn mềm mại và xương quai xanh thanh mảnh in đầy dấu vết ái mụi.
"Ngươi tỉnh?" Trong căn phòng tờ mờ ánh nến giọng nam nhân khàn khàn, từ tính đầy gợi cảm sau một cuộc giao hoan khiến người xấu hổ.
Lý Hàn Quân cả người suy nhuyễn mồ hôi mướt cả vai trần, hắn nhích cơ thể ra khỏi cái chăn dày nóng bức, nghiến răng nhìn cơ thể mảnh mai bị hành hạ lăn lộn mà đau cả đầu. Vừa rướn người hắn đã cảm nhận được sự bỏng rát giữa hai chân, và cơ thể gầy nhỏ như vừa gánh một lực tác động quá lớn, eo hông như muốn gãy vụn.
Vừa mới xuyên qua đã bị người ta lăn lộn, dù chưa thật sự đưa vào nhưng hắn rõ ràng đây là sự khắc chế mạnh mẽ nhất của nam nhân, vừa lý trí lại vừa cuồng dã. Nhưng một sự thật còn tồi tệ hơn, chính là, hắn bị một tiểu tử trong cái thân xác y đúc mình xém cưỡng bức.
Vẻ mặt Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân vặn vẹo biểu tình cực khó ở, hắn hi vọng đây chỉ là cơn ác mộng tối tăm quái đản mà thôi. Nhưng nhìn người nam nhân đang trầm mặc bên đầu giường, tay ôm trán mày châu kia hỏi một câu bâng quơ, hắn thực sự điên tiết.
"Mẹ nó!!! Có là khuôn mặt của ông đây, ông cũng giết chết mày!!! Biến thái chết tiệt!!!"
Vừa gào hắn vừa lao tới dùng nắm đấm nhỏ vung mạnh tới kẻ đang mang biểu tình bất đắc dĩ khổ sở như người bị hại kia.
"Má nó, mày nhìn bản mặt chính mình mà cũng cứng được!!! Đúng là đồ cầm thú!!!"
"ĐỦ!!!"
Bàn tay to lớn nhanh chóng nắm gọn lấy cổ tay gầy gò, mà trên cổ tay ấy cũng đã in đầy vết xanh tím. Lý thư sinh Nhạc Nhã nhíu sâu chân mày kiếm, khuôn mặt anh tuấn nho nhã lướt qua một tia ảm đạm đau đớn nhưng chỉ là thoáng trong giây lát, y trở lại bộ dáng điềm đạm thanh nhã như bản tính vốn có.
Lý thư sinh Nhạc Nhã thả tay nhỏ của Lý Hàn Quân ra, nhíu mày thở dài, đôi mắt trầm lắng nhìn sâu vào con ngươi đen láy đang muốn đỏ lên vì uất ức kia. Y không ngờ có ngày chính mình còn có thể nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Y muốn đưa tay lên vuốt khóe mắt ửng ửng hồng của người trước mặt, muốn chạm vào đuôi mi nhiễm hạt nước nhỏ để nó vỡ tan không thể đọng trên đấy. Khuôn mặt hoàn mỹ không nên vương chút bụi nào. Nhưng y nào dám. Nam nhân hắc y, y trang gọn gàng chỉ có thể lặng lẽ rũ vai, tay nhấc vạt áo nơi bờ vai của người kia khép lại kín kẽ, che đi dấu vết giao hoan cuồng nhiệt vừa đi qua, y nhếch môi mỏng khẽ thì thầm.
"Ta sẽ chịu trách nhiệm."
Đờ... fac!.
Hắn vừa nghe cái gì thì phải. Cầm thú biến thái biết nói tiếng người?
" Mẹ nó chứ! Ta cần ngươi chịu trách nhiệm?!!! Lão tử cần ngươi chịu trách nhiệm?!!! Chân lão tử, eo lão tử muốn gãy rồi đây này!!!”
“Được thôi, cho ta ch*ck lại ngươi, trách nhiệm gì đều xí xóa hết!!!"
Lý Hàn Quân lại gào lên, đại não muốn vỡ tung, lời nói không tiết tháo thô lỗ văng ra. Rõ ràng là tức giận làm người mất khôn. Trong tình huống điên loan đảo phượng thế kia mà nam nhân đã khắc chế đến mức tối đa để không đi vào, thế mà hắn lại đòi làm tới bến người ta. Có quá ăn gian không? Nhưng lúc này cặp đùi trắng tuyết, da thịt mỏng như nhung lụa của hắn đã bị mài mòn đến sưng đỏ tựa như muốn rách, cơ thể bị dằn vặt đến hơn nửa đêm khiến hắn cảm thấy tự tôn của nam nhân đều bị kẻ trước mắt đạp nát. Ông đây tuy là gay nhưng trước giờ cũng là 1, không thể để người khác đối xử như 0 được. Để đám bạn trong vòng biết được thì chả phải hắn bị cười cho thíu mũi à. Hừ! Vì thế bao nhiêu lời văng tục ở hiện đại hắn đều tuôn ra không ngớt.
Nhạc Nhã vốn là người gia giáo, dù thân là người võ gia cũng không không thể chịu nổi người khác văng tục chửi bới mình. Y có tôn nghiêm tự trọng của nam nhân, cũng chính vì thế mà xém chút nữa y quên mất linh hồn trong cơ thể của mình vốn là một kẻ không rõ lai lịch. Khuôn mặt tĩnh như mặt hồ cũng phải gợn sóng, y gằng từng tiếng một không khoan nhượng.
"Là ngươi câu dẫn ta trước!"
"Gì?!!!" Lý Hàn Quân đang hăng tiết thì bị một câu đánh xẹp xuống, mặt trắng nhỏ đỏ bừng bừng. Cái gì kia chứ? Hai mươi hai năm làm 1 của hắn, xuyên một cái sao có thể tự động bẻ cua? Phải rồi trước khi xuyên hắn vốn cong, thời đi học cũng từng thử yêu đương nhưng thất bại. Lúc tỏ tình cũng là bạn trai hắn tỏ tình trước, vậy mà chia tay trước cũng là người ấy. Gã bảo hắn quá vô tâm, quá đào hoa. Thật là oan, hắn không có đào hoa, khi bắt đầu với người ấy, hắn thật tâm hướng đến người đó hai chân chỉ đứng vững một thuyền, không hiểu sao người kia luôn không có cảm giác an toàn. Lúc đó hắn nghĩ có thể do bạn họ còn trẻ, suy nghĩ chưa chín chắn, chưa mang được cảm giác bền vững cho nhau. Đến khi trưởng thành tâm trí y chỉ giành cho diễn xuất, một lòng hướng về nghiệp diễn, lại thấy quá nhiều sự tối tắm trong giới nên vẫn giữ mình làm gã độc thân vàng. Không ngờ vừa xuyên qua bao lâu lại được một phen mây mưa mãnh liệt như thế.
Không đúng!!!
Hắn không có cua y a!!! Nhìn cái bản mặt y chang mình sao hắn có thể động tình được kia chứ?
"Ngươi ngụy biện!!! Là ngươi biến thái tự yêu chính mình nên mới đè ta ra... bạch bạch..." Càng nói Lý Hàn Quân càng xấu hổ đuối lý, hình ảnh xuân cung dâm sắc bỗng hiện lên mồn một trong đầu. Hình như hắn có chút... lúc đó không tự khống chế được.
Bùm!!!
Xấu hổ! Cực kỳ xấu hổ. Hắn nhớ rồi, lúc đó hắn bị mùi hương trên cơ thể nam nhân kia làm mê mẩn đầu óc, cả cơ thể nhũn như mèo hoa mà ưỡn ẹo cầu hoan. Lý Hàn Quân triệt để ngậm miệng, ngồi chồm hổm trên giường, chôn đầu vào hai cánh tay. Hắn muốn khóc a.
Tiết táo ơi mi ở đâu... T~T
"Ngươi hạ xuân dược ta! Nếu không phải mùi hương trên người ngươi làm ta... ta..." Hắn muốn nói từ động dục lắm, nhưng lời không thốt được, tai hắn chắc đã đỏ bừng bừng, hắn cố cãi chày cãi cối, tìm đủ lý do để biện minh cho hành vi không chừng mực của mình.
"Hương?" Lý thư sinh Nhạc Nhã nhíu mày nghi hoặc, y đưa tay ngửi ngửi, lại nghiêng đầu nhướn vai ngửi ngửi, xác định cơ thể ngoại trừ một ít mùi tình dục chưa phai thì không có lẫn mùi nào khác.
"Nè... nè ngươi làm gì đó?!!! Ta... ta la lên đó!!!" Lý Hàn Quân thấy tên kia có vẻ muốn sáp đến mình, ánh mắt thập phần nguy hiểm thì rợn người, cúc hoa bên dưới mãnh liệt cảm thấy nguy cơ, cả cơ thể dựng lông nháo lên. Võ công không bằng ai nhưng hắn có cái miệng a.
"YÊN!" Một tiếng gằng đầy uy áp, ánh mắt nghiêm túc lạnh lẽo khiến cả cơ thể Lý Hàn Quân cứng còng, cả sóng lưng đau nhức cũng thẳng tắp y như lúc duyệt binh tập quân sự.
Nhạc Nhã rướn người, hai tay nắm bả vai Lý Hàn Quân áp sát về phía mình mặc cho đương sự như mèo nhỏ bị túm đuôi, da lông dựng thẳng bài xích.
Không có.
Rõ ràng lúc đó hương thơm rất nồng. Lý thư sinh Nhạc Nhã lật lòng bàn tay trái của người kia lên đồng thời nhìn lòng bàn tay mình.
Ấn ký Bạch Long không còn.
"Sao lại mất rồi?" Lý Hàn Quân đầy cúi đầu nhìn bàn tay mình, rồi ngước lên nghi hoặc nhìn kẻ mang khuôn mặt mình đang lâm vào thế trầm tư. Rõ ràng là bộ dáng khuôn mặt của hắn, chỉ khác là trang vận cổ y, nhưng lại toát ra hơi thở ôn nhuận thanh nhã có thể sắm vai công tử thế gia, nếu là gã chỉ có thể là tiểu lưu manh qua đường.
Nhạc Nhã nhìn kẻ mang bộ dáng mình lại bày ra bộ trạng ngốc nghếch, mắt đen to tròn vì kinh ngạc mà mở lớn, lông mi cong cao cao nhướn lên, môi nhuận thắm vì bị kẻ nào đó quá nhiệt tình. Có lẽ hắn không biết về ấn ký kia?
"Mất rồi thì thôi. Thứ đó chẳng tốt lành gì."
"Có phải nó chính là nguyên nhân khiến chúng ta mần nhau?"
Chỉ có ta mần ngươi thôi. Nhạc Nhã cắt lại nghĩa trong lòng.
Lý Hàn Quân thẳng toẹt nghi vấn. "Rốt cuộc nó là thứ gì?"
"Vảy Bạch Long, có lẽ Lý thư sinh trước khi bị ngươi xuyên qua đã ký khế ước với lão già kia."
Lý Hàn Quân còn muốn thắc mắc thì Nhạc Nhã đã trầm giọng chất vấn.
"Rốt cuộc ngươi là ai, từ đâu tới?"
"Ta cũng muốn biết cơ thể ta đang mang này rốt cuộc là thế nào a?" Lý Hàn Quân ôm mặt thở dài thườn thượt. Hắn nghi ngờ Lý thư sinh là kiếp trước của mình. Nhưng nếu hắn thực sự trọng sinh thì tại sao ở trong cơ thể Lý thư sinh kia chưa đầy năm phút đồng hồ đã bị đẩy qua thân xác yếu nhược này. Hay thực tế hắn chỉ là một linh hồn phiêu bạt lơ đãng không chỗ trú ngụ. Đầy giả thuyết được Lý Hàn Quân bổ não, nhưng không có cái nào hắn tự thuyết phục được chính mình.
Hai kẻ ngồi trên giường, nhìn khuôn mặt chính mình mắt to trừng mắt nhỏ, sau một chum trà đành phải thỏa hiệp. Lý Hàn Quân bi thương thành thật khai báo chỉ mong