Hướng theo ánh nhìn của vị đại ca hờ, Lý Hàn Quân nheo mắt, ánh sáng mặt trời có chút chói. Nhưng sau đó, một hình ảnh kinh diễm khiến hắn trợn to cả hai mắt, cả lồng ngực đập mạnh, hắn muốn hít một hơi mạnh để kiềm chế sự thất thố của mình.
Một mỹ nhân áo đỏ từ trên trời bay xuống. Dưới ánh nắng rực rỡ, sa y đỏ sẫm tung bay như hứng từng tia ánh sáng, những hạt bụi mịn cũng lấp láp lượn quanh. Mỹ nhân phất tay, tà áo mỏng manh lướt nhẹ giữa không trung tạo một đường gió khiến khóm hoa tường vi vốn đang nở rộ đỏ thẫm trong sân cũng vì thế mà run rẩy rứt cánh tung bay, mỹ nhân nhẹ nhàng đáp xuống hậu viện giữa bầu trời rợp cánh hoa rơi.
Bay xuống. Lý Hàn Quân tam quan vỡ vụn.
Con người có thể bay sao?
Máy bay, tên lửa gì gì đó vứt hết mẹ đi. Không cánh vẫn bay như thường. Mẹ nó chứ, kinh công đỉnh vờ cờ lờ luôn, Lý Hàn Quân hắn xuyên qua không chỉ là thế giới cổ trang, mà là thế giới võ hiệp đỉnh đỉnh đại danh trong tiểu thuyết rồi.
"Sao ngươi lại tới đây?"
Khác với bộ dáng cưng chiều sủng nịch tiểu muội lúc nãy, Lý Hàn Quân chân chính cảm nhận được đây mới chính là bộ dáng thật của nam nhân? Cả thân phát ra khí tràn uy áp, khiến người không rét mà run. Mỹ nhân áo đỏ nhìn thấy bộ dáng hung dữ đầy đề phòng của nam nhân cũng khựng người lại, nắm tay bên dưới đã siết chặt đẫm mồ hôi, nhưng chỉ một chút thoáng qua, mỹ nhân lại một bộ dáng uyển chuyển, nhếch môi đi về phía Nhạc Hạ Thần lời nói đầy lẳng lơ chăm chọc, chỉ là đuôi mắt hơi ửng đỏ như phải kiềm chế cảm xúc nào đó.
Lý Hàn Quân cảm nhận không khí xung quanh nặng nề, chủ động cách xa phiền phức, tự động di gót núp sau cái bóng to lớn của Nhạc Hạ Thần làm một bộ dáng không tồn tại. Các ngươi cứ diễn kịch tình chàng ý thiếp, ta không hứng thú.
Nhạc Hạ Thần cười khổ trong lòng, tiểu muội đệ từ khi nào đã không nghĩa khí như thế. Nhưng hắn không có thời gian trách móc, vì người kia đã dùng ngón trỏ trắng nõn thon dài, đầu ngón tay có một lớp đỏ nhạt được cố ý tô điểm đang ấn lên ngực mình, lực đạo không hề nhẹ, mỹ nhân lẳng lơ lại đầy ủy khuất.
"Nhạc tướng quân mau quên, một đêm ân ái trăm năm tình nghĩa..."
Thật không ngờ lão đại ca trông vẻ đạo mạo cấm dục thì ra bản chất tra nam ăn xong cầm quần bỏ chạy.
Thật không ngờ nha...
Lý Hàn Quân nhìn mỹ nhân áo đỏ đuôi mắt ửng hồng đầy thương cảm, mỹ nhân xinh đẹp sắc sảo, lại phảng phất nét yêu mị điển hình của vai nữ phản diện bị tình nhân ngược bỏ trong phim kiếm hiệp. Thật trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp thanh tao thoát tục mà hắn đang mang, cái túi da này có thể đảm đương nhân vật chính đi, tiếc là hắn chỉ là người bình thường lại là nam nhân không muốn tranh đua với nữ nhân có vẻ ngoài nguy hiểm này đâu.
"Ca ca ăn xong dứt áo vô tình, đại mỹ nhân người ta tìm tới tận cửa đòi ngươi chịu trách nhiệm rồi đó..."
Cái giọng vịt đực cố tình lí nhí sau lưng khiến Nhạc Hạ Thần càng uất ức.
"Quàng xiêng!!!"
"Rõ ràng giữa chúng ta không có gì!" Nhạc Hạ Thần khuôn mặt trở nên dữ dằn, các cơ mặt theo đó cũng kéo lên, gã quát lớn đày tức giận thô lỗ hất ngón tay mỹ nhân ra. Quả thật lúc đó hắn say rượu, kéo lộn người lên giường. May mắn khí tức giữa hai người quá khác biệt, hơi thở của gã và ngươi này mới quấn quýt với nhau hắn đã kịp tỉnh táo nhận ra.
"Hay! Hay lắm! Là ngươi ngay giữa đại tiệc lôi lôi kéo kéo ta trước mặt bao người. Giờ chỉ một tiếng liền phủi sạch sẽ?"
"Lúc đó đầu óc ta hỗn loạn không tính toán với ngươi, giờ nghĩ lại, với tửu lượng được rèn luyện ngàn ly không say trong quân ngũ sao có thể dễ dạng bị gục bởi vài ba chén rượu man di dị tộc. Không phải là rượu có vấn đề?" Nhạc Hà Thần mặt không đổi sắc, chậm rãi nói, trong lời nói ba phần mang tính hăm dọa đầy khẳng định, gã không phải là gà mơ bị người nắm đuôi xoay vòng vòng, chỉ là ban giao hai nước gã không tiện xé cái mặt nạ kia ra mà thôi.
Mỹ nhân giũ mạnh tay áo, môi mím chặt, đầu vai run run đầy chột dạ, vốn ban đầu y nghĩ chỉ cần câu dẫn được tướng quân Nhạc gia là có thể xoay chuyển cục diện chính sự. Tốt nhất khiến gã trở thành người của mình, chỉ là không ngờ đinh lực gã quá tốt tránh được một kiếp. Nhưng đáng giận chính là gã nam nhân này dám đem y làm thế thân của kẻ khác. Mỹ nhân hít sâu, hơi thở khó nhọc, nỗi tức giận như đá tảng đặt ngay giữa lồng ngực bám rễ chặt chẽ, nhấc hoài không lên, chặt mãi không đứt, mà kẻ đặt nền móng xuống chính là tên mặt lạnh phía trước.
"Nhưng ta là thật tâm yêu thích ngươi. Ngươi lại trước mặt tướng lính hai bên lôi kéo ta. Trong doanh bây giờ đều nói ta là người của ngươi..." Mỹ nhân ủy ủy khuát khuất, cúi đầu, mím môi cắn cắn đầu ngón cái, đôi mắt muốn đỏ lên như chực chờ khóc.
Lý Hàn Quân: "Quao~", lật mặt nhanh hơn bánh tráng, diễn xuất đỉnh quá đi, cầu học tập.
Mỹ nhân diễm lệ, nâng lên bàn tay băng bó dải trắng chùi chùi khóe mắt rồi buông xuông nắm lấy sa y giầy vò, lại cảm thấy tay mình được nhấc lên, bàn tay thon thả xinh đẹp nằm trọn trong lòng bàn tay to lớn thô ráp của nam nhân.
"Xin lỗi..." Chất giọng trầm thấp đầy từ tính vang lên trong hậu viện. Nam nhân anh tuấn thở dài bất đắc dĩ.
"Dù tình huống thật sự như thế nào, thân là đại tướng lúc đó là ta cư xử cũng quá hồ đồ đi...