Một chút gió mùa hạ thổi qua giàn Hồng hoa đăng khiến nhụy hoa hồng nhuận xinh xắn rũ dài rung rinh theo gió, cuốn theo làn hương dịu nhẹ làm tâm người thư thái.
BỐP!!!
Lý Hàn Quân chân vừa bước một nửa vào cửa đã bất ngờ ăn một cái tát. Hắn sững sờ ôm mặt ngước lên định chửi người đánh mình. Chỉ là khi nhìn thấy một phu nhân tầm bốn mấy năm mươi, khuôn mặt có chút tiều tụy nhưng vẫn còn lưu giữ nét đẹp thời xuân trẻ. Vị phu nhân vận ngoại bào xám giản đơn, tóc búi cao đầy trang nhã, trông như một vị tu sĩ, chỉ là khuôn mặt đầy giận giữ.
"Chẳng phải ta đã cấm con ra khỏi cửa?!!!"
Y Nguyệt tay nắm chặt gấu váy, môi mím chặt quỳ sụp xuống nền đá lót nơi cửa hậu viện. Cánh cửa cổng gỗ lớn nặng nề vừa khép lại, tiểu nha hoàn run sợ, dập đầu khóc lóc.
"Đại phu nhân, là lỗi của nô tì. Là nô tì kéo theo tiểu thư đi họp chợ hoa đăng mà chưa xin phép người. Đại phu nhân là nô tì có lỗi, có lỗi... hu hu..."
Lý Hàn Quân thấy tiểu cô nương hoảng sợ như vậy cũng đoán chừng địa vị của vị phu nhân xinh đẹp trước mắt, cùng với việc tên đại ca kia đề cập hẳn là bà ta sợ con gái mình ra đường nhiều có ngày việc phẫn nữ trang bại lộ.
"Mẹ là con sai, con không nên đòi nàng ấy dẫn ra ngoài chơi. Người có trách thì trách con..." Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân nhanh chóng học theo mấy nàng tiểu thư khuê các trong phim kiếm hiệp một bộ dáng ngoan ngoãn chấp tay bên hông, hơi cúi đầu, mắt long lanh đầy vẻ biết lỗi. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc thoáng qua vẻ bối rối của vị phu nhân, cùng đôi mắt to tròn khinh hỉ của Y nguyệt nhìn hắn, hắn lúng túng không biết có phải mình đã xưng hô sai hay không.
Phải gọi là mẹ, ma ma hay mẫu thân đây?
Nhưng khác với khuôn mặt đầy giận dữ hắn thấy khi vừa bước vào cửa, vị phu nhân lại thoáng thở dài, hạ mi mắt nhìn hắn rồi xoay người bước đi. Giọng trách móc nhưng không còn vẻ khó chịu như lúc nãy.
"Tiểu thư khuê các thì nên ở trong phòng cầm kỳ thi họa không nên suốt ngày lộ diện ra đường, mặt mũi Nhạc gia để đâu. Phạt con họa một bức Bích sơn hà cho ta."
"Vâng."
Lý Hàn Quân ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó đỡ Y Nguyệt dậy. Tiểu cô nương còn nhỏ lại phải chịu ủy khuất thế này, có cơ hội hắn sẽ tìm khế ước bán thân trả lại cho nàng. Để nàng có thể cùng tình lang như ý mà tiêu dao tự tại.
Khoan!
Cái vị tình lang đó không phải là tên thư sinh mang khuôn mặt của hắn sao?
Cũng khoan!!!
Hiện tại trong cái thân thể ấy có chắc là hàng nguyên chính chủ?
Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân thở dài sâu sắc, nhìn tiểu nha hoàn bằng ánh mắt thương cảm xót xa. Sau đó phủi phủi bụi vạt áo nàng mà phân phó.
"Lấy cho ta một ít thức ăn rồi đi nghỉ ngơi đi."
Y Nguyệt nhìn nàng ngỡ ngàng một chút rồi gật đầu dụi mắt đáp ứng, bóng nhỏ thoáng chạy đi, bản thân hắn thì theo trí nhớ mà trở về phòng.
Căn phòng thanh nhã thoáng mùi hương dịu ngọt, hoa nơi bàn trang điểm đã được thay mới, xinh đẹp trang nhã như chính chủ nhân của căn phòng.
Lý Hàn Quân hứng thú nhìn bình hoa trước mắt.
Một đóa Bạch trà nằm giữa những bông Hải dường xa hoa lại không hề kém cạnh, vì xen kẽ chúng là những nhánh Phi điệp được uốn cong tỉ mĩ khoe những búp hoa trắng muốt len lõi giữa những chiếc lá lục diệp tạo nên một vòng bảo vệ đóa trà my bé nhỏ.
Lúc trước Lý Hàn Quân cũng từng học qua một chút cắm hoa cho vai diễn, khi đó hắn thật sự hứng thú với việc trang trí những bông hoa đầy sắc màu này, còn tham gia học một lớp cấm hoa nghệ thuật. Tiếc là vai diễn nhỏ bé cũng chỉ chiếu thoáng qua bàn tay cùng bình hoa đạo cụ, hắn chán nản nhận tiền lương rồi cũng không thèm học tiếp. Thật không ngờ ở thời cổ đại đã có thuật cắm hoa tinh xảo như thế.
Bình hoa xinh đẹp được đặt kế bên gương đồng phản chiếu bóng hình mỹ nhân.
Ngồi bên bàn gỗ, Lý Hàn Quân ngắm nghía hình bóng mình trong gương đồng mà tự thở dài, vị mỹ nhân này xem ra thân phận cũng thật phức tạp. Hắn cần yên tĩnh sắp xếp lại mọi việc diễn ra, chỉ là tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy tư.
"Tiểu thư, người dùng bữa." Y Nguyệt bộ dáng nho nhỏ hai tay cầm khây đồ ăn, mặt phúng phính lấp ló giữa khe cửa.
"Mang vào đi." Hắn vẫy tay, khi tiểu nha hoàn đặt khây đồ ăn xuống hắn lại dửng dưng phất tay cho người lui xuống mà không để ý nét vặn vẹo thoáng xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu của Y Nguyệt, nhưng sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường dạ vâng rồi thối lui.
Nhìn khây điểm tâm sắc màu tinh xảo khiến hắn lóa mắt. Lúc trước làm diễn viên tuyến mười tám, lúc có việc lúc không, lương cũng ba cọc ba đồng lại phải tiết kiệm tiền viện phí cho ba mình khiến hắn ăn uống cũng dè dặt, nay xuyên qua nhà phú đại nhị khiến hắn chợt cảm thấy ông trời cũng không quá bạc đãi hắn đâu nha.
Chén sạch một vòng đồ ăn trên bàn, cũng nhấm nháp xong dĩa kẹo đường tráng miệng, bụng to căng ợ một hơi không hình tượng mới thoáng liếc qua chén nước đen ngòm, Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân nhíu mày.
Cái gì thế này? Thuốc ư? Vị tiểu mỹ nhân này có bệnh sao?
Lý Hàn Quân nghi hoặc cầm chén thuốc lên mũi ngửi, hắn nhăn mũi le lưỡi quay mặt đi. Có thật cần phải uống không đây, hắn cũng không cảm thấy cơ thể nhỏ này có gì không khỏe để mà uống cả. Lý hàn Quân xoắn quýt.
Uống hay không uống đó là cả vấn đề.
Nếu trên khây đã để sẵn thuốc, vậy chẳng phải vị mỹ nhân này có bệnh thầm kín gì đó hay sao, nếu không cũng không cần phải giả trang thành nữ nhi. Lý Hàn Quân đắn đo, cầm lên bỏ xuống, sau đó hắn bịt mũi hóa liều mà đưa chén nước đắng lên miệng.
VÚT!!!
"A!"
Chén nước chưa kịp đụng đến môi đã bị người lấy mất.
Ào ào!!!
Chén nước đen được bàn tay nam nhân đổ bỏ vào bình hoa, nước thuốc nồng đượm tanh tưởi bốc lên, hương thơm dịu dàng của hoa bỗng trở nên gay gắt. Lý Hàn Quân giật mình xoay người nhìn kẻ mang gương mặt mình trong bộ hắc y đang bình thản đổ bỏ nước thuốc, giọng điềm nhiên hướng dẫn.
"Nếu ngươi không muốn chết sớm tốt nhất lần sau cứ đổ nó vào đây..."
"Ngươi?"
Hắn chưa kịp nói tiếp trên cổ truyền đến một độ nóng ấm khác người, cổ bị người phía trước giữ chặt, các ngón tay thon dài chậm rãi bấu sâu xuống, chiếc cổ mảnh mai cứ như bị bẻ gẫy đén nơi.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hắc y nhân nghiến răng nhỏ giọng hỏi. Ngoài trời đã là trưa hè nắng gắt. Tiếng ve râm ran ồn ào.
"Ta... chẳng phải ngươi cũng biết rồi sao? Ta chính là tiểu thư phủ gia này..." Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân tái mặt, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ toát một lớp mồ hôi mỏng, hai tay nhỏ cố bấu lấy bàn tay nam nhân, hắn cố dùng hết sức để gỡ từng ngón tay người kia nhưng lực tay của người trước mắt quá lớn, hắn như muốn tắt thở, cổ như muốn bị vặn xoắn.
"Ngươi nói dối! Cơ thể này vốn là của ta!!!" Hắc y nhân cười gằn đe dọa.
"Ngươi quả đúng là chủ nhân cơ thể này!!!" Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân mở to mắt kinh ngạc lại thoáng qua tia đắc ý, quả nhiên là vậy.
"Xem ra ngươi đã biết bí mật của ta…" Lực tay hắc y nhân xiết mạnh. "Người biết bí mật của ta đều phải chết!" Trên khuôn mặt anh tuấn là hàng mày châu lại lộ ra vẻ hung ác khó ngờ.
"A! Đừng nha! Dù sao đây cũng là cơ thể của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn giết chết chính mình sao? Tiểu thư à, à không tiểu công tử à, ngươi cũng phải suy nghĩ một chút chứ. Chúng ta vô duyên vô cớ hoán đổi