Thư Sinh Ta Muốn Xuyên

Chương 6


trước sau


Khi Y Nguyệt kéo tay hắn rời đi, ngón chân vô thức cong lại bám vào đế giày vải thêu hoa, bàn chân như muốn biến thành rễ đâm sâu xuống nền nhà.
 
Lý Hàn Quân khổ sở, môi mím chặt không thể nói nhưng ánh mắt hận không thể bám trên người kẻ kia, cái kẻ dựa giường nghỉ ngơi một bộ dáng phong tư thanh nhã, uổng cho Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân hắn nháy mắt chục lần phát tín hiệu về phía đối phương.
 
Nếu tên kia chính là do linh hồn của vị tiểu thư này nhập, vậy y phải tâm linh tương thông với hắn chứ? Tiếc là từ đầu đến cuối người kia vẫn điềm nhiên cư xử thật bình thường, khiến Lý Hàn Quân nghi ngờ có hay chăng người này đích thị là nguyên bản thư sinh ở thế giới này?
 
Chỉ là ánh mắt lúc y tiễn hắn ra cửa thoáng lướt qua một tia hàn khí, lạnh buốt sống lưng.
 
Lý Hàn Quân nhíu mày, ngoan ngoãn đi theo Y Nguyệt đi về.
 
"Hic, không biết kẻ ác độc nào đánh Lý công tử ra nông nổi này."
 
Y Nguyệt đôi mắt ửng đỏ chớp mắt đã ngụy trang lại thành tiểu nha đầu cứ vương vấn cứ luyến tiếc mắt không rời tình lang, đến lúc bước ra khỏi khách điếm vẫn là một bộ dáng nhỏ nhắn thút thít đáng thương. Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân không để ý tới dáng vẻ thỏ con của Y Nguyệt, hắn còn đang bần thần chưa thoát khỏi được ánh nhìn sâu như đáy vực đáng ngờ của kẻ kia. Lý Hàn Quân chìm trong nghi hoặc của bản thân.
 
Hắn không biết chính mình là tá thi hoàn hồn của tên thư sinh kia hay là hoán đổi linh hồn với vị tiểu thư này, chỉ biết phải tìm cơ hội để gặp riêng người kia mà chất vấn.
 
Trên trời mây trắng trong xanh, thanh y nhẹ nhàng, gót ngọc vừa dời, mắt người đã ngoái nhìn.
 
Nhạc tiểu thư không hổ mỹ danh giai nhân tuyệt sắc chốn kinh thành. Vừa bước ra khỏi cửa khách điếm, gót hồng vừa dời một khoảng, hai đại hán đã chắn trước mặt, ép họ lui vào con hẻm nhỏ gần đó.
 
"Khà khà... Tiểu mỹ nhân hầu gia du sơn ngoạn thủy nào." Giọng cười dâm tà vang lên như ồ ồ muốn xuyên sóng não.
 
Hai đại hán cao to thô kệch mở miệng học đòi văn sĩ, lọt vào tai người qua đường nghe thật buồn nôn. Nhưng hai tên cao to vạm vỡ, vẻ mặt không phải dạng hiền lành, bên hông bọn chúng còn đeo một bộ đao cong lưỡi liềm khiến người có lòng tốt cũng e ngại, mắt điếc tai ngơ nhanh chân tránh xa.
 

Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân bởi cái giọng điệu dâm dê bỡn cợt mà rợn da gà, bao nhiêu suy tính trong đầu phút chốc bay sạch. Mắt ngọc trong veo ngước nhìn hai kẻ chắn đường, hắn thoáng nhận ra trong đó có một tên trọc lúc nãy trong quán rượu bộ dáng hung dữ khá ấn tượng.
 
Gã trọc cao to vận áo da thú phanh ngực, lộ rõ hình xăm quái thú hung dữ nhe nanh len lõi giữa bộ lông ngực rậm rạp của gã, trên cổ gã có đeo khá nhiều vòng nanh thú phô trương, kẻ kế bên có vẻ gầy hơn, mặt nhọn, trông cũng bậm trợn không kém.
 
Y Nguyệt cười gằng trong bụng, rặc một lũ mọi tộc trên núi mới xuống, nếu không cũng không biết danh tiếng Nhạc gia mà đùa giỡn. Tuy trong lòng trào phúng nhưng Y Nguyệt vẫn diễn một bộ dáng hoảng sợ kinh hãi. Tiểu nhỏ bé run rẩy, hai tay dang ra bộ dáng bất khuất bảo vệ chủ.
 
"Lũ mọi rợ các ngươi mau cút, dám đụng đến tiểu thư..." Y Nguyệt bé nhỏ hung dữ đứng chắn trước tiểu thư nhà mình.
 
Tiểu Y Nguyệt nhỏ bé đáng thương chưa nói hết câu đã bị tên đại hán mặt nhọn đưa tay nắm lấy eo kéo tới, tay kia bóp cằm nhỏ, miệng gã phả ra mùi rượu rẻ tiền hôi thối cười dâm tà khiến mắt người nhìn kinh tờm.
 
“Con gái An Việt thật là trắng trẻo xinh xắn, chả bù với lũ đàn bà thô kệch trên núi chúng ta. Đại ca con bé này cho đệ, tiểu mỹ nhân kia dành cho huynh.”
 
“Thả ta ra… không…” Y Nguyệt tái mặt, tay nhỏ ra sức chông cự.
 
“Mau thả nàng ra...” Giọng nói đầy bén nhọn nhưng lại quá mức trong trẻo, khiến nó không có chút lực uy hiếp, lọt vào tai những kẻ thô thiển lại như sữa mật ngọt ngào có chút đắng đầy tính khiêu khích.
 
Lý Hàn Quân theo bản năng đàn ông thấy phụ nữ bị ức hiếp mà lên tiếng, cũng đầy bất ngờ trước giọng nói mềm mại của bản thân. Hắn không biết nên chửi cái lọ thuốc quý của tên đại ca kia ra sao nữa, hắn thà dùng cái giọng vịt đực hù dọa bọn khốn này còn có lý hơn. Lý Hàn Quân ân hận vì lúc nãy lén uống thuốc.
 
“Sao lại thế được, tiểu mỹ nhân mau theo gia, gia nuông chiều…” Tên đại hán trọc đầu cười tà cố dụ dỗ vị mỹ nhân trước mắt. Gã từ từ bước tới, cố bước chậm, nhưng lực bước mạnh như muốn dẫm nát mặt đất gồ ghề bên dưới. Không khí dâm tà bao phủ quanh gã. Mỹ nhân trước mắt xinh đẹp thanh thuần, đôi mắt nàng đầy sợ hãi lại cất giọng nói trong trẻo như dòng nước đầu nguồn đang khẽ lay động khi chảy qua khe suối, khiến cổ họng gã khô cháy, muốn mau chóng nhấp một ngụm thanh mát ngọt ngào.
 
Lý Hàn Quân giật giật cơ mặt, mẹ nó đây là đùa giỡn gái nhà lành kinh điển trong truyền thuyết sao, hắn còn chưa quên bộ dáng xinh đẹp thoát trần mà hắn đang mang đâu, cái bộ dáng liễu yếu mành sương mặc người đùa bỡn này, anh hùng đâu mau ra cứu mỹ nhân a.
 
Tên đại hán càng đến gần, cả cơ thể cao to tiến áp sát vị tiểu thư mảnh mai, hương thơm thanh mát làm lòng gã chộn rộn, bộ vị bên dưới cũng ngứa ngáy khó chịu. Gã khom người, nghiêng đầu, ánh mắt đỏ ngầu, hơi thở hôi thối càng trở nên nặng nề, gã hít sâu một hơi, hương thơm thanh mát ngọt ngào lại như mê dược khiến trước mắt gã như lót một mảng sương mù đầu óc trở nên mờ mịt chỉ muốn tham lam nuốt hết toàn bộ thiên hương mỹ vị trước mắt.
 
Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân tái mặt thối lui, cho đến khi phía sau đụng vào bức tường thô lạnh, phía trước lại cảm nhận được sự nóng rực cứng ngắt đang không ngừng dúi về phía chân mình.
 
Mẹ kiếp!
 
“Tiểu thư người!!!”
 
BỐP!!!
 
“A aaaa!!!”
 
Một cú đá chuẩn xác ngay bộ vị quan trọng của nam nhân.
 
Tên đại hán trọc đầu khom người lớn, hai tay thô to ôm lấy bộ vị trọng yếu bị đá nát không thương tình, Lý Hàn Quân nhìn tên thô lỗ đang quằng quại trước mắt cũng khiếp sợ, hắn không ngờ cơ thể vị tiểu thư này mảnh dẻ như thế nhưng sức lực thật không nhỏ.
 
Tên đại hán mặt nhọn thấy đại ca mình gặp chuyện thì điên tiết thả tay Y Nguyệt ra nhào tới muốn tính sổ kẻ gây tại họa đời sau cho đại ca nhà mình.
 
“Con khốn... mày chết chắc với tao!!!” Tên mặt nhọn vừa chửi vừa rút đao lưỡi liềm bên hông lao tới Lý Hàn Quân. Lý Hàn Quân cho dù từng học võ lúc đóng lính quèn cũng không thể chọi được với đao thật kiếm thật, hắn chỉ có thể theo bản năng nghiêng người né, lưỡi đao chém cong một vòng, Lý Hàn Quân ngồi thụp xuống vã mồ hôi né được.
 
Tên đại hán mặt nhọn chém hụt thì càng nổi điên, lực chém mạnh hơn không thương hoa tiếc ngọc. Đàn bà thôi mà, chỉ một cái tù và hắn đổi được biết bao nhiêu em, nhưng nếu để trưởng tộc biết nòi giống của đại ca lại bị con yêu tinh này hủy hoại, mặt mũi bọn gã để đâu, càng nghĩ gã càng tức điên, chém càng tới tấp.

Lý Hàn Quân tay không tất sắt chỉ biết chạy né, nhưng váy áo rườm rà, khiến gót chân dẫm lên tà váy làm hắn mất thăng bằng ngã ra sau. Lưỡi đao lóe sáng lướt ngang, Lý Hàn Quân nhắm tịt mắt theo bản năng tay đưa lên che đầu.
 
“Cứu mạng!!! Cứ mạng a!!!”
 

“Á!!!”
 
“Ngươi tên khốn!”
 
“Thả ra”
 
BỐP!!!
 
HỰ!!!
 
Một loạt tiếng động đánh đấm vang lên cùng tiếng chửi rủa văng tục. Lý Hàn Quân hé mắt, giựt mình nhìn đại hiệp cứu mình.
 
Nam nhân y sa thuần trắng, tay cầm pháp trượng quất mạnh vào lồng ngực tên đại hán mặt nhọn khiến gã hộc máu tháo lui. Gã trọc đại hán thấy đệ đệ của mình bị tấn công, cũng cắn răng tay bụm thằng nhỏ bên dưới, tay kia rút đao tương trợ, hai gã đồng loạt hướng đến nam nhân sa y kia chém tới tấp.
 
Đao khí vụt lên lóa mắt, ánh sáng đao thương bén nhọn, chỉ nghe tiếng gió không ngừng xé nát không khí. Lý Hàn Quân hít sâu, chân chính thấy được giang hồ đẫm máu.
 
Nam nhân khuôn mặt anh tuấn, mày thẳng đậm, mũi cao, miệng lẩm bẩm sám hối kinh, tay cầm pháp trượng vàng, cổ đeo hắc châu sa khắc chữ vạn, trên đầu đội mũ sa rộng vành che đi một nửa nốt chu sa trên trán, bạch y tung bay, rõ là một vị hòa thượng khôi ngô.
 
Vị hòa thượng nhún người tránh khỏi vòng đao khí. Tay cầm pháp trượng quơ ngang phản đòn, lực khí từ pháp trượng như xé gió mà phóng tới khiến hai gã đại hán bị đánh bật ra sau đập mạnh vào tường.
 
RẦM!!!
 
Máu trên tường nhuốm đỏ.
 
Lý Hàn Quân cảm thấy cả người cứng ngắt.
 
Hai cái xác to lớn đập vào tường trượt dài xuống đất, quằng quại máu me dưới chân hắn.
 
Vị hòa thượng trẻ tuổi đáp nhẹ xuống đất, dẫm lên chiếc lá khô, lá không hề nát vụn vẫn vẹn nguyên bị bụi cát cuốn đi, y nhẹ nhàng đến bên cạnh cô nương xinh đẹp đang sợ hãi. Hòa thượng trẻ tuổi híp đôi mắt cười, một cung độ hiền hậu, tay đưa lên chạm nhẹ vào mí mắt nàng, chất giọng trầm bổng tựa cung đàn khiến người không ở nơi máu me sẽ cảm thấy an tâm, chỉ tiếc trước mắt cảnh tượng kinh hoàng khiến người được đối xử dịu dàng càng sợ hãi hơn.
 
“Không sao! Tiểu cô nương không cần sợ. Ác giả ác báo, kẻ tàn ác đều sẽ bị trừng trị thích đáng.” Mà y chính là kẻ trừng trị chúng. Vị hòa thượng mỉm cười an ủi, mắt không liếc nhìn hai cơ thể đang không ngừng co giật ọc máu. Lý Hàn Quân bị cái đụng chạm mà sởn người, hất tay vị hòa thượng ra, la lên: “Gọi cấp cứu!!! Có người sắp chết!!!”
 
Hắn là người hiện đại a, có người hiện đại nào có thể mở to mắt nhìn người chết trước mắt mà không gọi 115 kia chứ. Hắn cũng không muốn dính trên lưng hai mạng người đâu...
 
“Um~” Một bàn tay trắng trẻo thon dài, mảnh gân xanh nhạt như nổi rõ trên từng khớp ngón tay bịt lấy miệng nhỏ xinh của vị tiểu thư đang la hét. Hòa thượng hắn cứu người không cần trả ơn, nhưng cũng không muốn rước lấy phiền phức từ quan phủ.
 
“Tiểu thư này không cần kêu! Bọn chúng chỉ bị chút nội thương không chết được đâu...”
 
Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân lắc đầu ngoày ngoạy, tay cố gỡ bàn tay trắng trẻo thơm tho kia ra khỏi miệng mình.
 
“Ừm..., cái này...” Bất chợt vị hòa thượng híp mắt, y nheo mày.
 
BỐP!!!
 
“Hòa thượng lưu manh mau thả tiểu thư ra!”
 
Y Nguyệt một bộ dáng hung dữ phùng mang trợn má, tay cầm tảng đá như dùng hết sức bình sinh lao đến đập vào đầu tên hòa thượng đang không ngừng dí sát mặt đưa mũi vào cần cổ trắng nõn của tiểu thư nhà mình mà hít hà. Nhưng vị hòa thượng võ công cao thâm nào dễ dàng bị đánh lén, y nghiêng đầu, xoay người, nắm lấy tảng đá trên tay Y nguyệt ra, dứt khoát ném một phát vỡ vụn trên mặt tường. Đồng thời mũ sa bị rơi xuống lộ ra cái đầu cắt sát vẫn còn tóc đen.

 
“Ngươi giả danh hòa thượng?” Y Nguyệt há hốc chỉ tay về phía đầu y la lên.
 
“A oan nha! Ta vừa cứu hai cô còn gì, mà ta không phải hòa thượng rỏm đâu. Chỉ là xuống núi mấy tháng chưa có thời gian cạo mà thôi.” Hòa thượng tay nhặt mũ sa, tay kia sờ sờ cái đầu lổm chổm tóc của mình mà cười oan ức.
 
“Nào có hoà thượng đùa giỡn tiểu thư nhà người ta như ngươi?” Y Nguyệt không phục, má hồng đỏ lên vì tức giận, tay nắm váy, tay kia chỉ thẳng vị hòa thượng đang ra vẻ đáng thương vô tội mà mắng.
 
“Tiểu nha đầu ngoan, ta không có ý xấu, chỉ là...” Y nheo mắt, đáy mắt lướt qua chút bất đắc dĩ, sau đó tay ngón tay bạch ngọc không vướng bụi trần chạm nhẹ vào cần cổ xinh xắn của tiểu thư xinh đẹp nhỏ giọng.
 
“Tiểu thư, hương thơm của cô quá nguy hiểm...”
 
Tiếng nói trầm bổng chậm rãi, như từng nốt nhạc nhẹ thả trôi ra giữa dòng sông, lại như âm ma vấn vít lấy cần cổ, chạy len lỏi lên vành tai, nhẹ nhàng truyền đến màng nhĩ. Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân cứng người, cả cơ thể như bị tang đá buộc chân nặng nề không né tránh được, lông tơ cả người dựng lên, bản năng cảnh giác nguy hiểm nổi lên bao bộc lấy các giác quan cơ thể. Người kia vừa dời cần cổ mình, Nhạc tiểu thư Lý Hàn Quân theo phản xạ đưa tay lên chụp bao lấy nơi hơi ấm thơm tho còn đọng lại.
 
Người này thật đáng sợ.
 
**********************
 
Tiểu kịch trường:
 
Lý Hàn Quân: Cấp cứu! 115!!!
 
Hòa thượng: Bọn chúng chưa chết!
 
Lý Hàn Quân: Ba xạo! Bọn chúng sùi bọt mép cả rồi kia!
 
Tiểu cảnh: Ngoài mặt hẻm người qua đường nghe tiếng kêu càng cố chạy xa, hẻm thật thanh vắng nha.
 
Lý Hàn Quân: Người cổ đại, tình người đi đâu a.
 
Người qua đường: Xin lỗi bọn ta chỉ là dân thường không muốn dính đến ân oán giang hồ. 
 
Tác giả: Ngươi quên ban nãy bọn chúng đùa giỡn lưu manh ngươi sao?
 
Hòa thượng cười khổ ca: trần gian vô tình, lòng người lạnh lẽo, cửa chùa rộng mở a.
 
Y Nguyệt: 115 là gì vậy tiểu thư?
 
 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện