…Tắm rửa tắm rửa, một người mới là tắm rửa, hai người sao, cái này gọi là tắm uyên ương…
…
Khách điếm lão bản hôm nay giống như nằm mộng, đầu tiên là ác mộng, sau đó lại biến thành mỹ mộng. Nhiếp trưởng lão của Phong Nhã Tụng đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ đang đứng trước mắt lão, lão bản trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ, phát hiện vị danh nhân này lớn lên không phải ba đầu sáu tay như trong truyền thuyết, thậm chí có thể nói ngay cả một chút đặc sắc cũng không có.
Có lẽ, tướng mạo không có gì đặc sắc, mới là tướng mạo của người lãnh đạo?
Chỉ là, khi lão bưng bức văn tự kia của Quý Độc Chước đi đến chỗ Nhiếp trưởng lão, vị lãnh đạo này lại lộ ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt.
Lão bản chậc chậc lưỡi, quả nhiên người lãnh đạo là thâm sâu khó lường. Giống như vị công tử ốm yếu gặp được trước đó, vậy mà lại là chủ nhân của Phong Nhã Tụng…
Ôm lòng tôn kính đối với danh nhân, khách điếm lão bản không nhịn được muốn tám chuyện một chút: không biết chủ nhân của Phong Nhã Tụng kim quang lấp lánh có phải cũng giống người bình thường ngồi xổm trong nhà xí cỡ bự hay không?
Quý Độc Chước hoàn toàn không biết mình bị người khác lấy làm đề tài tám chuyện lúc này đang nằm trên giường, mặc cho tiểu Nô Nhi dùng ánh mắt ăn sạch đậu hũ của hắn.
Hắn nhìn nhìn thân trên đã trần trụi của mình, lại nhìn nhìn nửa thân dưới sắp sửa hoàn toàn trần trụi, than thở một tiêng: “Tiểu Nô, cứ tiếp tục như vậy, trinh tiết của ta khó giữ… A!”
Lời còn chưa nói xong, một cây ngân châm đã phong lấy huyệt Cực Tuyền của hắn, ngân châm đi cực nhanh, Quý Độc Chước đau đớn kêu lên một tiếng.
Tiểu Nô Nhi mỗi tay cầm mười cây châm, hai mươi cây ngân châm ở trước mắt Quý Độc Chước thoắt ẩn thoắt hiện, hắn nhếch khóe miệng, vẻ mặt không tình nguyện: “Thất biểu thiếu gia, phiền ngài yên lặng một chút.”
“Nếu không yên lặng, ngươi sẽ phong Á huyệt của ta sao?”
“A?” Tiểu Nô Nhi hơi sửng sốt, “Vì sao lại phong Á huyệt của ngươi? Ép độc lại không phải Á huyệt.”
Quý Độc Chước bị hỏi trầm mặc một chút, quay đầu, hướng vào trong giường lặng lẽ rơi nước mắt… Gia chủ, ngài thực sự không phải cố ý sao? Phái đến một nô bộc nghiêm túc đứng đắn như vậy, trêu ghẹo cũng không có cảm giác thành tựu.
Phía sau truyền đến tiếng tiểu Nô Nhi vẫn đang tận tâm tận lực giải thích: “Gia chủ đã nói, Đỗ Quyên Huyết không thể giải được, cho dù là Hồi Thiên Đan cũng không có tác dụng. Nhưng gia chủ phái tiểu Nô Nhi đến, tiểu Nô chung quy phải thay thất biểu thiếu gia giải độc này.”
“Nga.” Quý Độc Chước vô lực đáp một câu.
“Tiểu Nô ta nghĩ rằng, đã là độc dược của thiên hạ, nếu muốn người khác chết, chung quy nhất định phải có liều lượng. Đỗ Quyên Huyết này tuy rằng độc, nhưng nếu giúp thất biểu thiếu gia ép ra một nửa, ắt hẳn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Ngươi không cần giải thích cặn kẽ như thế, ta đối với y dược không có hứng thú… Quý Độc Chước tiếp tục rơi nước mắt: “Tiểu Nô, xin nhờ ngươi lần sau không cần gọi ta là ‘thất biểu thiếu gia’, nghe thực sự quá không thuận miệng.”
“A?” Tiểu Nô Nhi lại ngẩn người, “Vậy gọi cái gì? Quý biểu thiếu gia? Độc Chước biểu thiếu gia?”
Quý Độc Chước đau khổ: “Quên đi, tùy ngươi vậy…”
Chỉ như điểm tinh. (ngón tay như điểm sao lên bầu trời)
Võ học gia truyền của Yên Sơn Bối gia tên gọi là Đại Đoàn Bôi Thủ, là một môn võ học về chỉ lực, theo đuổi vận lực như sơn, xuất chỉ như điện. Giờ đây môn võ học này đưa vào trong trị thương, tiểu Nô Nhi ngón tay bay lượn, vô số ngân châm theo thứ tự của huyết lưu1 đâm vào thất kinh bát mạch của Quý Độc Chước.
Tiểu Nô kéo người Quý Độc Chước dậy, hai tay cùng đối chưởng với hai tay hắn, nói một câu: “Thất biểu thiếu gia, có chút đau, cố gắng chịu đựng một chút.”
Há chỉ là có một chút đau?
Quý Độc Chước đau đến bật khóc. Hắn trời sinh mạch nhược, lúc này chỉ cảm thấy một đạo nhiệt lực đau rát theo lòng bàn tay mình truyền thẳng thiêu đốt trong lòng, chớp mắt, tứ nhi đều giống như bị chiên trong chảo dầu.
Đau đớn, đau đến tận xương tủy, tựa như cường ngạnh đem người đang sống sờ sờ ra băm nát, rồi lại nhào nặn một hồi. Nếu như không phải chịu đựng loại đau đớn này, hắn trái lại tình nguyện ba tháng sau một mạng quy thiên.
Trong lòng có chống đối, nội lực của tiểu Nô Nhi không thuận, không có biện pháp lôi kéo lưu động trong huyết mạch của hắn. Nhưng lúc này cậu đã phát công, nếu như dừng lại nửa chừng, độc khí phản phệ, sẽ chỉ lập tức lấy mạng Quý Độc Chước. Tiểu Nô Nhi biết rõ một điểm này lặng lẽ cắn răng, càng dùng sức thúc động nội lực, cương quyết phá vỡ cản trở trong cơ thể Quý Độc Chước.
Quý Độc Chước cả đời phong lưu rốt cuộc rất không có hình tượng kêu lên: “Cứu mạng a a a…”
Nghe thấy tiếng kêu gào này Giang Ngạc trong lòng kinh hãi, đẩy cửa phòng xông vào, đang muốn hỏi thăm có chuyện gì, lại chỉ gặp tiểu Nô Nhi hét to một tiếng, đồng thời, những cây ngân châm trên người Quý Độc Chước kia bị nội lực tấn công, giống như tán hoa đâm khắp bốn phía.
Giang Ngạc một chiêu Thiết Bàn Kiều bức ra một cây châm đang đâm thẳng tới trước mặt, răng cắn lấy một cây từ bên cạnh bay đến. Chỉ nghe “phập phập phập phập” mấy tiếng, những cây châm kia toàn bộ đâm vào trên bốn bức tường.
Mà vào lúc này, đôi vai trần trụi của Quý Độc Chước run lên, nôn ra một ngụm máu đen, người liền hôn mê trên giường.
Giang Ngạc nhổ cây ngân châm trong miệng kia ra, tiến về phía trước, dùng chăn đơn bọc lấy Quý Độc Chước, ngước mắt nhìn, trông thấy tay phải của tiểu Nô Nhi phủ một tầng tử khí.
“Đây là…?”
Tiểu Nô Nhi thả tay áo xuống, che tay mình đi, hướng y giải thích: “Không có gì, là ta đem một nửa độc tố trên người thất biểu thiếu gia chuyển lên trên người ta.”
Giang Ngạc nghi hoặc quan sát Quý Độc Chước, hỏi: “Như vậy liền khỏi sao?”
Tiểu Nô Nhi lắc lắc đầu: “Sau khi chuyển đi một nửa độc tố, tuy rằng không chết, nhưng dư độc vẫn còn, từ nay về sau vẫn phải kiêng trà rượu.”
“Nếu bảo hắn kiêng rượu, e rằng có chút khó khăn…” Giang Ngạc cười cay đắng, quay đầu lại thận trọng chăm chú nhìn tiểu Nô Nhi, “Ta đối với trà rượu đều không chấp niệm, đem một nửa độc tố còn lại trên người hắn chuyển đến trên người ta đi.”
“Ngươi?” Tiểu Nô Nhi từ trên xuống dưới đánh giá Giang Ngạc một hồi, rồi mới lắc lắc đầu, “Nếu là người khác, phương pháp này không thể thực hiện được, chỉ là… thất biểu thiếu gia trời sinh mạch nhược, ta yểm trợ rút bớt một nửa độc tố đã là cực hạn, nếu như tiếp tục bức một nửa còn lại ra, chỉ e hắn sẽ bị kinh mạch đứt đoạn huyết quản nổ tung mà chết.” Cậu nói, người từ trên giường nhảy xuống, tay ở trong không trung khẽ vung lên, hơn mười cây ngân châm cắm trên tường phút chốc trở về đầu ngón tay cậu. Cậu lồng bên ngoài một cái bao vải đỏ, cẩn thận thu lại ngân châm, lúc này mới nói tiếp: “Ta từng nghe gia chủ nhà ta nói qua, thất biểu thiếu gia ra đời không lâu, lão lâu chủ phát hiện hắn không thể luyện võ, vốn định trực tiếp dìm chết hắn, là lão Đao ôm thất biểu thiếu gia quỳ trong tuyết hai ngày hai đêm, lão lâu chủ mới đồng ý lưu lại thất biểu thiếu gia.”
Nghe thấy lời cậu nói, Giang Ngạc hơi sửng sốt: “A? Không phải bởi vì Quý Độc Chước khiến tiên sinh tức giận chạy mất, lão Đao mới ôm hắn cầu tình sao?”
Tiểu Nô Nhi mở to mắt, kỳ quái nhìn Giang Ngạc: Ngươi từ đâu nghe được loại chuyện cười này? Thất biểu thiếu gia lúc nhỏ thế nhưng nổi tiếng thành thật. Gia chủ nhà ta nói, nếu như không phải kiên quyết bị ép nhận vị trí lâu chủ, phỏng chừng thất biểu thiếu gia vẫn còn cái tính mặc người xoa nắn kìa.”
Giang Ngạc trong lòng rung động, cúi đầu nhìn một bên mặt Quý Độc Chước. Hóa ra, ngày đó ở trong kiếm khố, hắn lại không phải lừa y…
Người này, quả thực quá thích nói dối.
Bởi vì hắn quá yếu đuối, cho nên hắn phải dùng một lời lại một lời nói dối bọc lấy bản thân, hắn phải ở trước mặt người khác trở thành một Phong Nhã Tụng lâu chủ không thể công kích. Thế là một lời nói dối nối tiếp một lời nói dối, từng lời nói ra, mãi đến khi bản thân cũng quên mất rốt cuộc cái nào là chân thật, cái nào là dối trá.
Lừa người khác, cũng lừa chính bản thân mình.
“Hắn không thích vị trí Phong Nhã Tụng chi chủ sao? Qua hồi lâu, Giang Ngạc mới hỏi một câu.
“Cái này kẻ làm hạ nhân chúng ta không có quyền nói,” Tiểu Nô Nhi lắc lắc đầu, “Có điều, mười ba năm trước, toàn bộ giang hồ nguyên khí bị tổn hại rất nặng, Phong Nhã Tụng cũng bị hủy một nửa. Có thể trong vòng mười năm ngắn ngủi khôi phục lại đồng thời mở rộng, gia chủ nhà ta nói, sẽ không ai có thể làm tốt hơn hắn.”
Nói đến đây, hai bên đều im lặng, không nói gì nữa. Tiểu Nô Nhi cẩn thận thu dọn đồ đạc của mình, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của hạ nhân liền lui xuống. Giang Ngạc quay đầu nhìn Quý Độc Chước, lại phát hiện hắn không biết đã tỉnh từ lúc nào. Cứ như vậy yên lặng nhìn đầu giường, khóe mắt là vết nước ẩm ướt.
Cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không cần hỏi, trao đổi sớm đã không chỉ dựa vào ngôn ngữ, hắn vì Phong Nhã Tụng trả giá kỳ thực đã quá nhiều rồi. Giang Ngạc cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt hắn, lông mi hắn quét lên trên mặt y, hơi ngứa.
Quý Độc Chước nhắm lại con mắt bị y hôn, môi khẽ run rẩy, mãi đến khi ngón tay thon dài của người kia theo kẽ hở trên y phục sờ soạng tiến vào.
Thời khắc ngọt ngào như vậy lại có người đến phá đám, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa sầm sập. Giang Ngạc cùng Quý Độc Chước kinh ngạc, vậy mà giống như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đồng thời đỏ mặt. Thở dài, Giang Ngạc dùng y phục lau khô nước mắt cho hắn, nhưng trong hốc mắt, vẫn đỏ hồng.
Nhiếp Bình Trọng hùng hổ chạy vào, Quý Độc Chước chỉ có thể giả vờ ngủ, xoay người đối lưng đối về phía ông ta. Lại nghe Nhã trưởng lão một phen nước mắt nước mũi hướng Giang Ngạc kể lể: “Một chữ ngàn vàng, tổng cộng bốn mươi tám chữ, bốn vạn tám ngàn lượng bạc, lâu chủ hắn là muốn cho Thiệp Giang lột da đầu của ta đi?… Nam nhân, nam nhân, nói trắng ra, chính là khó làm người a…”
Cuối cùng nhịn không được, ‘phụt” một tiếng, chuyển buồn thành vui.
Bèn quay đầu qua, cười tủm tỉm nói: “Cái này dễ, ta dạy ngươi một cách. Đem bốn vạn tám ngàn lượng bạc kia tất cả đổi thành tiền đồng, nói với lão bản chỉ cho phép lão một mình gánh về.