“Lão Đao ngươi điên rồi?”
“Ta cho dù có điên, cũng phải chém chết cái tên nam sủng dám ô nhục lâu chủ.”
…
Ôm Quý Độc Chước ngồi một lúc, thấy mí mắt hắn bắt đầu đánh nhau, Giang Ngạc lại hôn hắn một cái, lúc này mới đem hắn nhét vào trong chăn.
Đi đến trước bàn ngồi xuống, vặn sáng đèn dầu, Giang Ngạc lấy phiến trúc trước đó hỏi xin khách điếm lão bản ra bày lên trên bàn. Quý Độc Chước thấy kỳ lạ, ngáp một cái hỏi: “Ngươi làm gì thế?”
Giang Ngạc hướng hắn cười, từ trong ngực lấy ra mặt phiến trắng ngần kia: “Ngươi không phải rất thích phiến tử của ngươi sao? Ta hôm nay xin mấy phiến trúc, chốc nữa giúp ngươi sửa lại phiến tử.”
Quý Độc Chước cười nhạo: “Chỉ mình ngươi?”
Giang Ngạc biết hắn khó tính, cũng không vì hắn kinh thường mà tức giận, nhẹ giọng nói: “Quý tiểu lâu chủ a, bằng không ngươi cho rằng mấy năm ta cùng mẫu thân lưu lạc khắp nơi làm thế nào sống sót?”
Quý Độc Chước hơi sững người, trong lòng trào lên một trận chua xót.
Giang Ngạc cầm phiến trúc trong tay, rũ mi mắt, cả người tan vào trong ánh đèn mờ nhạt: “Ban ngày, ta cùng mẫu thân mãi nghệ đầu phố, mẹ ta xướng khúc, ta để cho người khác đội lên đầu. Ban đêm, chúng ta nhận may vá kiếm sống.
Khi đó, chúng ta lưu lạc khắp nơi, đương nhiên không có thứ đèn dầu xa xỉ này, chỉ mượn ánh sao đêm mà sống. Hiện tại ta nhắm mắt lại, vẫn sẽ nhớ đến những ngày đó, trong rừng, mỗi khi có gió thổi qua, sẽ lưu lại thanh âm xào xạc.
Y nói, cẩn thận vót phiến trúc trong tay, xuyên vào trong mặt phiến, lại dùng dây thép cố định chắc chắn.
Quý Độc Chước yên lặng lắng nghe, quay đầu hướng về phía trong, nước mắt theo khóe mắt thấm ướt gối.
Giang Ngạc thở dài: “Tay nghề nấu nướng của mẹ ta thực sự là nhất lưu, có một lần chúng ta đào được mấy củ khoai lang, mẹ ta bà lại có thể làm ra mùi vị của chân lợn kho tàu.”
“Ân, tay nghề của ngươi cũng rất giỏi.”
Giang Ngạc mở rộng phiến tử, làm kiểm tra sau cùng: “Kỳ thực chúng ta đâu đã nếm qua chân lợn kho tàu a? Nói là mùi vị của chân lợn kho tàu, cũng chẳng qua là vì…”
“Vì cái gì?”
Khép lại phiến tử, đi đến bên cạnh Quý Độc Chước, đặt phiến tử đã được sửa xong ở bên gối: “Cũng chẳng là vì khoai lang kia khoai lang đỏ. Mẹ ta bà luôn nói khoai lang trắng là thịt cá, khoai lang đỏ là thịt heo.”
Quý Độc Chước vuốt ve phiến tử đã được sửa lại, xoa đi nước mắt, cười hỏi y: “Vậy thịt bò thì sao?”
Giang Ngạc ha hả cười: “Bị ngươi hỏi trúng rồi, thịt bò ấy à… là bã đậu.”
Hai người lải nhải nói vài chuyện, Giang Ngạc đem chuyện thú vị trong thời thiếu niên lưu vong kể cho Quý Độc Chước nghe, công tử gia đình phú quý, ngay cả một miếng rau dại cũng chưa từng nếm qua.
Quý Độc Chước lắng nghe, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này ngủ đến tận nửa đêm, khát nước tỉnh dậy, hắn xuống giường, rót một chén nước, lúc này mới lần nữa trở về trên giường. Giang Ngạc là người tập võ, thói quen ngủ không sâu, Quý Độc Chước vừa lên giường, y liền tỉnh dậy. Cơ hồ là không suy nghĩ, vươn tay kéo chăn đắp lên người Quý Độc Chước.
Quý Độc Chước cầm chăn ngơ ngẩn cả người, đột nhiên thật thà nói: “Đây là ngoại trừ cha mẹ ta, lần đầu tiên khi ngủ cùng người khác, đối phương đắp chăn cho ta a…”
Giang Ngạc hỏi một tiếng: “Ngươi từng ngủ cùng rất nhiều người?”
“Cũng không nhiều lắm,” Quý lâu chủ mở ngón tay, đếm đếm, “Cẩn thận tính lên, cũng chỉ hai mươi mấy người mà thôi.”
“Quý lâu chủ mị lực vô cùng, Giang Ngạc bội phục.” Giang Ngạc từ trong kẽ răng phun ra một câu, trở mình, thẳng thừng đưa lưng về phía người nào đó. Thế nhưng trong bóng tối, thân nhiệt ấm áp mềm mại của người kia lén lút sát lại. Thân thể từng chút tiếp cận, tóc mai từng chút cọ qua. Tay người kia cũng ôm eo Giang Ngạc, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai y.
“Giang đại hiệp, Giang đại hiệp…”
Giang Ngạc hừ lạnh một tiếng.
Quý Độc Chước được đằng chân lân đằng đầu: “Giang đại hiệp, ngươi là ghen tị sao?”
Giang Ngạc im lặng một hồi, xoay mạnh người qua, nhìn thẳng vào mắt Quý Độc Chước: “Ngươi vẫn nói cha mẹ ngươi không yêu ngươi, nhưng bọn họ nếu không yêu ngươi, làm sao có thể sẽ chú ý đến phải đắp chăn cho ngươi?”
Lời của Giang Ngạc, giống như sét đánh ngang tai, khiến hắn chợt bừng tỉnh.
Sư tử trưởng thành đẩy sư tử con xuống vách núi, không phải bởi vì không yêu nhi tử của mình, mà là vì tình yêu của nó đã hóa thành một loại phương thức khác. Quý Hóa Cừu chưa bao giờ vì Quý Độc Chước ra mặt, chỉ là để có thể làm cho hắn sớm ngày trở thành một người thích hợp quản lý Phong Nhã Tụng. Trên giang hồ này khắp nơi đầy rẫy lừa gạt lẫn nhau, nếu như không sớm học được vô dục vô tình, như vậy có một ngày tất nhiên sẽ phải chịu tổn thương nghiêm trọng.
Không phải không yêu, mà là yêu quá sâu sắc.
Lời này của y khiến Quý Độc Chước hiểu ra, hắn mở miệng, rất lâu vậy mà không nói được một câu nào.
Giang Ngạc vươn tay, ôm hắn vào trong ngực: “Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại trước tiên vẫn là ngủ đi đã.”
Đầu gối lên ngực Giang Ngạc thật lâu, cơn buồn ngủ lại cũng không xuất hiện nữa, trái lại thanh âm rầu rĩ từ trong miệng Quý Độc Chước tuôn ra.
“Ta vẫn luôn nói bản thân thích ngươi, vẫn luôn vẫn luôn nói như vậy, kỳ thực đều là gạt ngươi. Ta chỉ là tò mò, tình cảm có thể khiến cho mẹ ta mong mỏi cả đời rốt cuộc là thứ gì.
Ta từng thề với ngươi, nếu như tình cảm của ta đối với ngươi có nửa phần giải dối, Phong Nhã Tụng một trăm năm mươi bảy năm cơ nghiệp tan thành bọt nước. Ta gần đây thường nghĩ, nếu như chính là vì ta đối với ngươi trong lòng ngấm ngầm mưu tính, rõ ràng không thích ngươi, còn cường ngạnh muốn gạt tình cảm của ngươi, chúng ta mới gặp phải chuyện phiền toái như vậy.
Ta cả đời này nói dối vô số, chỉ có một lần lại là chân tâm. Ngày đó trong địa đạo của Phong Nhã Tụng, ta là thực lòng muốn chết cùng ngươi.”
Thanh âm của hắn không lớn, lời nói đứt quãng, càng giống như sám hối. Chỉ là mỗi câu hắn nói, Giang Ngạc lại hôn lên tóc hắn một chút, tựa hồ khích lệ hắn nói thật.
Đợi đến khi hắn nói xong, lặng im giây lát, rốt cuộc lo lắng hỏi một câu: “Giang Ngạc, ngươi không giận sao?”
Ngón tay Giang Ngạc luồn vào trong mái tóc tản mát của hắn, đầu ngón tay vạch cổ áo hắn vuốt ve xương quai xanh, trong thanh âm nhàn nhạt có ý cười: “Ngươi nha, ngươi có thể lấy thân đền nợ tình a.”
Quý Độc Chước trên mặt túng quẫn, vừa muốn mắng hắn ăn người không nhổ xương, không ngờ một ngón tay đã đâm vào cơ thể.
Thế là, tự nhiên lại một phen mây mưa thất thường.
Hai người này thân thể đều không khỏe, lại liên tục làm ba lượt, hơn nữa mấy ngày liền bôn ba hiếm được buông lỏng, thật không dễ dàng gì mới tách ra, liền mê man chìm vào giấc ngủ.
Một giấc này ngủ đến khi mặt trời lên cao, đợi ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, Giang Ngạc lúc này mới từ trong trầm miên tỉnh lại. Đang muốn xuống giường, chợt nghe ngoài cửa một loạt tiếng bước chân, tiếp đó lập tức “rầm” một tiếng vang động.
“Lâu chủ, ngươi…”
Lời của lão Đao chỉ nói được một nửa, nửa câu sau liền mắc nghẹn trong cổ họng.
Giang Ngạc ngẩng đầu, chạm mặt lão Đao vừa tông cửa vào.
Ánh mắt lão Đao theo thân thể trần trụi của Giang Ngạc chuyển đến trên giường, lại từ trên giường chuyển đến trên người Quý Độc Chước đang quấn trong chăn. Tướng ngủ của Quý Độc Chước không tính là đẹp, hơn nửa chăn quấn bên hông, trái lại lộ ra bả vai trần trụi. Hắn tựa hồ cảm thấy lạnh, lại co vào trong ngực Giang Ngạc vài phần.
Còn có mùi tinh dịch trong phòng vẫn chưa tản đi, nhìn thế nào nghĩ thế nào, hai người này cũng đã làm cái chuyện bất chính kia.
Lão Đao chỉ cảm thấy máu nóng trào lên huyệt Thái Dương, lão không nói hai lời, tuốt bội đao dữ tợn bổ về phía Giang Ngạc. Người mình xem như nhi tử nuôi dưỡng nhiều năm bỗng nhưng bị một nam nhân bóc ra ăn vào bụng, làm sao có thể không nổi giận?
Thấy đao thanh của lão lạnh thấu xương, Giang Ngạc không kịp nghĩ cẩn thận, một tay tóm lấy Quý Độc Chước, xoay người nhảy xuống đất. Một chiêu này của lão Đao phát ra cực nhanh, Giang Ngạc vừa mới ôm Quý Độc Chước đứng cố định lại, chỉ nghe một tiếng nổ vang, chiếc giường lớn khắc hoa kia đã bị bổ thành hai nửa. Giang Ngạc trong lòng thần than thở, một chiêu này nếu như chém lên người mình, phỏng chừng Quý lâu chủ khẳng định là phải thủ tiết rồi.
Lão Đao một kích không trúng, lửa giận càng tăng. Lão tay cầm bội đao xoay người qua, chỉ thấy Quý Độc Chước trong lòng Giang Ngạc ung dung chuyển tỉnh, trong chăn, lộ ra một đôi chân thẳng tắp thon dài. Trên đôi chân này điểm những nốt xanh xanh đỏ đỏ, không cần nghĩ cũng biết tình hình một đêm trước đó bao nhiêu kịch liệt.
“Giang Ngạc! Lão Đao hôm nay nếu không giết ngươi, thề không làm người!”
Lão Đao phẫn nộ gầm lên một tiếng, trên tay “soạt soạt soạt” trảm liên tiếp ba đao. Ba đao này lúc bình thường sử ra, đều là chiêu chiêu đoạt mạng người, chỉ là lão tuy rằng thịnh nộ, nhưng vẫn kiêng dè không muốn làm bị thương Quý Độc Chước, cho nên uy lực trong chiêu thức giảm đi một nửa. Cho dù như vậy, Giang Ngạc sử dụng bản lãnh né tránh cao nhất của mình, vẫn là tả xung hữu đột.
May mắn tiếng đánh nhau trong phòng đã kinh động dưới lầu, Nhiếp Bình Trọng xộc vào phòng, lập tức giơ tay xuất chưởng, trên tay chưởng ảnh phiêu động, hóa giải thế tiến công của lão Đao.
“Lão Đao ngươi điên rồi?”
Lão Đao tròng mắt sung huyết, hung hãn nói: “Ta cho dù có điên, cũng phải chém chết cái tên nam sủng dám ô nhục lâu chủ này.”
Hai người họ ở trong phòng gây lộn, cơn buồn ngủ của Quý Độc Chước cũng hoàn toàn biến mất, hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía Giang Ngạc cười. Giang Ngạc gật gật đầu, thả hắn xuống đất.
“Lão Đao, dừng tay.”
Hai người trong cơn đấu đá vừa nghe thấy thanh âm của lâu chủ nhà mình, liền cùng ngừng chiêu số trong tay, nhìn về phía hắn. Lúc này, Quý Độc Chước trên người hãy còn chưa mặc y phục, chỉ có một tấm chăn đơn bọc trên người. Dưới tấm chăn bạch sắc, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh yếu ớt.
Chỉ tiếc rằng lời nói của Quý Độc Chước bên dưới lại không hề yếu đuối, hắn nghiêng đầu, bá khí tự thành nhìn hai gã thủ hạ: “Các ngươi đều lui xuống.”
Lâu chủ lên tiếng, không thể không theo. Nhiếp Bình Trọng ho khan một tiếng, ngoãn ngoãn đi ra ngoài cửa phòng. Lão Đao trong lòng bất bình, đối Giang Ngạc nhổ một ngụm nước bọt, mới giận dữ rời khỏi phòng.
Thấy hai người họ rời đi, Quý Độc Chước không khỏi cười khổ, hướng về phía Giang Ngạc nói: “Khiến ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Giang Ngạc vò vò đầu