Bàn tay khẽ động, trong tay thanh đao nhẹ nhàng cắt đứt cổ hắc y nhân, Thanh Phong khoé miệng lẫm bẫm.
"Dù có thay đổi kiểu gì, ngươi vẫn chỉ là ảo giác do ta tạo ra, mà không phải chân chính ta.
"
Hoàn cảnh xung quanh biến mất, hắn nhắm mắt lại, một lần nữa mở ra sau khi, thì phát hiện bản thân đã quay trở về hiện thực.
"Ngươi vừa mới bị kéo vào mộng cảnh, ngay từ đầu ta định xuất thủ cứu ngươi thoát khỏi đó,, nhưng mà xem ra đây chỉ là một thảo nghiệm của vòng thi thứ nhất, e rằng không chỉ thảo nghiệm căn cốt, mà còn cả ý chí cùng tinh thần thí sinh.
"
Giới chỉ nhẹ nhàng phát ra tia sáng nhỏ yếu, Dương Kỳ giọng nói vang lên.
Vừa rồi Thanh Phong tinh thần bị kéo vào bên trong ảo cảnh, nàng liền phát hiện nhưng cũng không cứu ra, mà để hắn tự đối mặt, dù gì cũng chỉ là một ảo cảnh.
Thanh Phong mỉm cười lắc đầu, hắn biết sư tôn muốn tốt cho bản thân, nên không thề có ý trách cứ gì cả.
Tiếp tục tiến về phía trên, hắn phát hiện chẳng có có gì thay đổi, cho đến khi bước qua bậc thang thứ mười, hoàn cảnh xung quanh bất đầu thay đổi.
Thanh Phong quan sát hoàn cảnh, rất nhanh hắn phát hiện xung quanh bản thân đang bị biển lửa bao phủ.
Từng đoàn hoả diễm màu cam chậm rãi thiêu đốt cơ thể từ chân đến tay, cuối cùng bao phủ toàn thân.
" Tâm Diễm, ngọn lửa huyện hoàng, nhằm vào linh hồn mà thiêu đốt, sinh ra từ bản tâm mà khó bị dập tắt, tâm thần một khi mất tập trung ngọn lửa sẽ càng thiêu đốt một cách dữ dội, tâm ngươi tịnh lửa không thể bao phủ, tâm không tịnh không thể nào dập tắt nó.
" Cổ Đồng giọng nói vang lên, cực kì nghiêm khắc nhắc nhở.
Thanh Phong gật đầu, đôi mắt nhắm chặt, xếp bằng ngồi xuống, khoé miệng liên tục nói thầm.
“Tĩnh táo tức tịnh tâm…”
Không lâu sau, ngọn lửa trên người từ từ biến mất, Thanh Phong vừa rồi đang đọc [Thanh Tâm Quyết].
Môn chú quyết này chẳng có gì lạ, ngoài trừ giúp tu luyện giả nhanh chóng tiến vào trạng thái tĩnh tâm tu hành, ngoài ra chẳng còn gì khác, tuy nhiên lại hữu ích cực kì, chẳng hạng giống tình huống bây giờ.
Mở mắt lần nữa, Thanh Phong cũng đã thoát ra khỏi ảo cảnh trở về hiện thực, hắn tiếp tục tiến về phía trước, tuy nhiên lần này hoàn cảnh không thề khai đổi gì cả.
Liên tiếp đi lên mười bậc thang, rốt cuộc hoàn cảnh xung quanh cũng thay đổi.
Hắn phát hiện, bản thân đang đứng trên mặt nước, xung quanh tất cả là thủy, tựa hồ nơi này tất cả cùng là thủy đồng dạng.
"Không nhìn thấy đích đến mộng cảnh, nơi này không có gì khác ngoài nước, không bờ không bến, vô tận hải dương, nhìn không thấy nơi muốn đến, muốn rời đi hoặc thoát khỏi ảo cảnh, chỉ có một cách là uống hết tất cả nước biển, lục địa sẽ hiện thân.
" Cổ Đồng giọng nói lần nữa vang lên, đây đã lần thứ ba mà hắn lên tiếng, nhưng mà lần này mang theo trêu đùa ngữ điệu vang lên.
“Chớ nói nhãm, nói xem làm cách nào thoát khỏi ảo cảnh nơi này.
”
Mặc xác Cổ Đồng nói thật hay giả, Thanh Phong cũng không thề quan tâm, ảo cảnh cũng chỉ là ảo cảnh.
“Chỉ cần giữ vững niềm tin tìm được lối ra, thì chủ nhân có thể nhẹ nhàng thoát thân.
” Khí linh Cổ Đồng biết bản thân nói tiếp nữa, tựa hồ sẽ chọc giận đến Thanh Phong, hắn không còn trêu đùa mà thành thật giải thích.
Nhíu mày, Thanh Phong khoé miệng lẩm bẩm hai từ Hi Vọng, rất nhanh hắn lại thành công thoát ra ảo cảnh một lần nữa.
Liên tục bước lên phía trước, từng loại ảo cảnh bị hắn nhẹ nhàng phá giải.
A
— Hoang mạc sát kiếp, khắp nơi điều tàn phá lại phải chịu, cảnh nóng nực toàn thân, cho dù có nguyên lực trải rộng vẫn cảm thấy cái nóng mà hoang mạc toả ra, từ bên trong hắn tìm được lối thoát mà không cần khí linh Cổ Đồng chỉ dẫn.
— Núi rừng mộng cảnh, ban ngày phải đối mặt dã thú tìm đến, đêm đến hắn hoá thành thợ săn, từ bên trong thành công khỏi mộng cảnh.
— Cổ Thành bên trong, hàng nghìn lối đi nối liền với nhau, tuy nhiên chỉ có một lối thoát, Thanh Phong đánh dấu từng tuyến đường đã đi qua, bằng cách này hắn lại thành công vượt ngục.
Khác với mộng cảnh đầu tiên, những mộng cảnh sau đó tất cả điều buộc Thanh Phong trở thành phàm nhân, tự mình trải qua đồng dạng.
Thanh Phong càng ngày càng cảm thấy