Thu Nguyệt Minh lấy lại tinh thần, cái hệ thống kia nói đi là đi mất hút nàng chưa hỏi đây là đâu mà.
* Cơ mà ta quên cái gì đấy*
Theo bản năng tìm kiếm thì nàng mới thấy * à còn có người mà sao lại bất động rồi *.
" Này, ngươi có sao không? " Thu Nguyệt Minh ngồi dậy lây lây người đang ngắm mắt, là một cô gái mặt nàng hơi tái nhưng cũng rất xinh đẹp.
Người nọ không trả lời...
*Không phải ngạt nước đó chứ?*
Kịp phản ứng, nàng nhanh chóng làm sơ cứu, sau một đợt ho sặc sụa thì người nọ cuối cùng cũng tỉnh.
Nhưng câu đầu tiên người nọ nói làm Thu Nguyệt Minh muốn nhấn nước nàng lần nữa.
- " Ngươi là ai? Ta đâu cần ngươi cứu, ta đang đợi Thiên ca ca tới tự nhiên lại bị ngã xuống thật kì quái "
* Hóa ra là nữ thứ, biết trước ta chả thèm cứu ngươi *
Nữ thứ Sở Nhan điển hình của câu ngực to não phẳng, mê luyến biểu ca nàng nên chạy theo hắn tu luyện thiên phú thì không có ăn hại thì có thừa nhưng nhờ phụ thân Sở Lãng nàng là một người tài giỏi nên nàng cũng không đến mức thê thảm.
Thu Nguyệt Minh nhớ lúc này Sở Nhan đang giận dỗi Sở Lãng vì hắn không chịu cung cấp đan dược cho mình nên chạy đi tìm nam chính thì thấy hắn đang ở cùng nữ nhân khác nên khóc lóc chạy đến đây.
Sau đó tên nam nhân kia cũng chạy nhanh theo giải thích.
- " Biểu muội.."
Tới thật rồi a.....
Tiếng nói được truyền từ nơi xa, bóng người bạch sắc đạp không lướt đến ngừng trước mắt Thu Nguyệt Minh.
*Soái, thật soái nha!!*
Vũ Hạo Thiên đi đến thấy biểu muội mình đang ngồi cùng một cô nương xa lạ thì có chút đỡ không kịp, y định đi dỗ lại cô gái ngốc kia để nàng không làm chuyện gì dại dột nếu không phụ thân nàng sẽ không tha cho y.
Thế mà chạy đến thì ở đây lại có thêm một cô nương xinh đẹp ăn mặc phong phanh cả người còn ướt đẫm.
Khó hiểu Hạo Vũ Thiên quay sang hỏi Sở Nhan:
" Cô nương này là ai, hai người quen nhau "
- " không,muội không biết nàng chỉ là người này mới cứu muội một mạng " dù hơi khó chịu vì biểu ca không quan tâm tới mình đầu tiên nhưng cũng không thể phủ nhận người này cứu nàng
" Muội có bị làm sao không " Vũ Hạo Thiên lạnh sống lưng nàng mà có làm sao chắc y phải chịu đủ từ lão Sở Lãng kia
- " ta không sao biểu ca ngươi đừng lo " tâm tình Sở Nhan vui vẻ một cách nhanh chóng.
" Không sao thì tốt a" nói rồi nhìn Thu Nguyệt Minh cúi đầu:
" Cảm tạ, cô nương đã cứu biểu muội ta không biết cô nương quý danh là gì để ta còn tiện xưng hô "
Thu Nguyệt Minh nãy giờ ngồi coi hai người đối thoại chỉ muốn phỉ nhổ tên nam nhân khẩu Phật tâm xà kia một trăm lần.
Cái gì mà ngươi có sao không chỉ là lúc này y chưa có đủ bản lĩnh đối phó Sở Lãng nên mới đi bám váy cô biểu muội